Diệp Chi đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Nàng biết rằng hôm qua là một ngày căng thẳng đối với Tử Di và muốn ở bên cô từ sớm. Khi bước vào văn phòng, Diệp Chi thấy Tử Di đã ngồi ở bàn làm việc, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt trầm tư.
Diệp Chi tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tử Di, chị có muốn uống một ly cà phê không? Em vừa pha xong, nóng hổi và thơm lắm.”
Tử Di quay lại, nở nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành: “Cảm ơn em, Diệp Chi. Một ly cà phê lúc này thực sự rất tốt.”
Diệp Chi mang cà phê đến và ngồi xuống cạnh Tử Di. Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh, tạo cho Tử Di không gian và thời gian để thở. Sự hiện diện dịu dàng của Diệp Chi như một liều thuốc an thần, giúp Tử Di cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Khi họ đang thưởng thức cà phê, Thiên Hạo xuất hiện tại văn phòng của Tử Di. Anh nhìn thấy Diệp Chi và Tử Di ngồi cùng nhau, một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
“Xin chào, Tử Di, Diệp Chi,” Thiên Hạo chào hỏi với giọng điệu lịch sự. “Anh có thể nói chuyện riêng với Tử Di một chút không?”
Diệp Chi nhìn Tử Di, chờ đợi sự đồng ý của cô. Tử Di gật đầu nhẹ: “Em sẽ đợi bên ngoài, chị Tử Di.”
Khi Diệp Chi rời khỏi phòng, Thiên Hạo ngồi xuống đối diện Tử Di. Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc: “Tử Di, anh xin lỗi nếu cuộc họp hôm qua đã làm em khó chịu. Anh chỉ muốn em biết rằng anh luôn tôn trọng quyết định của em.”
Tử Di thở dài: “Em biết, Thiên Hạo. Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng em không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này chỉ vì lợi ích công ty. Em cần phải sống theo trái tim mình.”
Thiên Hạo gật đầu, trầm ngâm một lúc trước khi tiếp tục: “Anh hiểu. Anh chỉ mong rằng chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau. Anh không muốn mất đi mối quan hệ này.”
Tử Di mỉm cười nhẹ nhàng: “Em cũng mong như vậy. Cảm ơn anh, Thiên Hạo.”
Sau khi Thiên Hạo rời đi, Diệp Chi quay trở lại phòng làm việc của Tử Di. Nàng nhìn thấy Tử Di có vẻ thoải mái hơn và mỉm cười: “Mọi chuyện ổn chứ, chị Tử Di?”
Tử Di gật đầu: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Diệp Chi. Chị cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.”
**Một tháng sau:**
Thời gian trôi qua, Tử Di và Diệp Chi tiếp tục làm việc cùng nhau, xây dựng mối quan hệ ngày càng sâu sắc. Một tháng sau, công ty quyết định tổ chức một chuyến du lịch để kỷ niệm doanh thu cao và động viên tinh thần làm việc của nhân viên.
Diệp Chi cảm thấy hào hứng với chuyến du lịch. Nàng nhớ lại những kỷ niệm từ lần trước và mong chờ những trải nghiệm mới. Tử Di cũng chuẩn bị tâm lý và sắp xếp công việc để tham gia chuyến đi này.
**Khởi hành:**
Cả công ty lên xe khởi hành từ sớm, không khí rộn ràng và phấn khởi. Diệp Chi ngồi cạnh Tử Di, cảm thấy hào hứng với những gì sắp tới. Họ cùng nhau trò chuyện và cười đùa, cảm nhận sự gần gũi và ấm áp.
Khi đến nơi, cả nhóm nhân viên nhanh chóng nhận phòng và chuẩn bị cho các hoạt động đầu tiên. Do khách sạn đã hết phòng, Diệp Chi lại phải ở chung phòng với Tử Di, nhưng điều này không làm nàng bận tâm. Ngược lại, nàng cảm thấy hào hứng khi có cơ hội ở gần Tử Di hơn.
Tối hôm đó, Diệp Chi cảm thấy ngại ngùng khi nhìn thấy Tử Di trong bộ đồ ngủ. Tim nàng đập nhanh, cảm nhận sự hiện diện mạnh mẽ của Tử Di. Trong sự yên tĩnh của căn phòng, Tử Di cũng nhận thấy nhịp tim đập nhanh của Diệp Chi.
Tử Di nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Em ngại ngùng à, Diệp Chi?”
Diệp Chi đỏ mặt, trả lời: “Em... chỉ hơi hồi hộp thôi.”
Tử Di ôm nhẹ Diệp Chi, xoa dịu: “Không sao đâu, em. Chúng ta sẽ ổn thôi.
Nàng cảm thấy sự hồi hộp dần tan biến và thϊếp đi trong sự ấm áp của Tử Di bên cạnh. Hai nữ nhân dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cả hai dậy sớm để chuẩn bị cho những hoạt động tiếp theo. Diệp Chi nhìn Tử Di, cảm nhận sự đẹp đẽ từ đôi mắt đến nụ cười của cô. Nàng tự nhủ rằng sẽ luôn ở bên và ủng hộ Tử Di, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra.