**Đêm khuya và bữa tiệc nhậu:**
Đêm đầu tiên ở khu nghỉ mát, mọi người trong công ty rủ nhau đi nhậu tại một quán lẩu nổi tiếng gần đó. Không khí rất náo nhiệt và vui vẻ, tiếng cười nói, tiếng chúc tụng không ngừng vang lên. Diệp Chi không uống được rượu nên chỉ ăn và uống nước ngọt, trong khi những người khác, bao gồm cả Tử Di, uống rượu rất nhiệt tình.
Tử Di uống khá nhiều và dần dần trở nên say khướt. Diệp Chi quan sát thấy, dù cô không muốn làm phiền nhưng vẫn lo lắng cho Tử Di.
Khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Chi thấy Tử Di đứng không vững và mắt nhắm nghiền. Nàng quyết định giúp cô về phòng. “Chị Tử Di, để em dìu chị về phòng nghỉ nhé.”
Tử Di lẩm bẩm gì đó, nhưng vẫn để Diệp Chi dìu đi. Trên đường về phòng, Diệp Chi cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của Tử Di, lòng đầy lo lắng. “Chị thật sự uống quá nhiều rồi...”
Khi đến phòng, Diệp Chi cố gắng đặt Tử Di nằm lên giường. Tử Di không ngừng lảm nhảm và đôi khi kéo Diệp Chi lại gần. Diệp Chi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng vẫn kiên nhẫn chăm sóc cô.
Giữa đêm, Tử Di bỗng nằm mơ thấy ác mộng, cô vô thức ôm chầm lấy Diệp Chi, khiến nàng giật mình tỉnh dậy. Tim Diệp Chi đập mạnh, nàng cố gắng trấn an Tử Di. “Chị Tử Di, không sao đâu, em ở đây.”
Tử Di vẫn ôm chặt Diệp Chi, không buông tay. Diệp Chi cảm thấy mặt mình nóng bừng, nàng rất xấu hổ nhưng không dám đẩy Tử Di ra. Cuối cùng, Tử Di dần dần bình tĩnh lại và buông tay, Diệp Chi nhẹ nhàng rời khỏi giường, vào nhà tắm lấy nước lạnh để lau người cho Tử Di.
Khi Diệp Chi đang lau mặt cho Tử Di, bất ngờ Tử Di nắm lấy tay nàng và kéo lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Diệp Chi. Nàng bất ngờ và đỏ mặt tột độ, cảm giác xấu hổ tràn ngập. “Đây là... nụ hôn đầu của mình...” nàng nghĩ thầm, tim đập loạn nhịp.
Sau đó, Diệp Chi nhanh chóng đi cất khăn lau rồi lên giường nằm cạnh Tử Di. Nàng trằn trọc không thể ngủ được, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, cố gắng xua tan hình ảnh và cảm giác từ nụ hôn đó. Nhưng tâm trí nàng cứ mãi quay cuồng, không thể ngừng nghĩ về nó. Cuối cùng, Diệp Chi cũng thϊếp đi khi gần sáng.
**Sáng hôm sau:**
Khi ánh nắng mặt trời chiếu qua rèm cửa, Diệp Chi tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi và đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ. Nàng nhìn sang bên cạnh, thấy Tử Di vẫn đang ngủ say, vẻ mặt bình yên. Diệp Chi nhớ lại nụ hôn đêm qua, lòng đầy lo lắng và bối rối. Nàng không biết phải đối diện với Tử Di thế nào khi cô tỉnh dậy.
Diệp Chi nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không làm Tử Di thức giấc. Nàng đi vào phòng tắm, rửa mặt và nhìn mình trong gương. “Mình phải làm sao đây? Tử Di liệu có nhớ gì về đêm qua không?” nàng tự hỏi, lòng đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Chi quay lại phòng ngủ và thấy Tử Di đang từ từ tỉnh dậy. Tử Di nhìn Diệp Chi và mỉm cười, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cô nhớ về nụ hôn đêm qua. Diệp Chi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn bã.
“Chào buổi sáng, Diệp Chi. Em ngủ ngon không?” Tử Di hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Dạ, chào buổi sáng chị. Em... em ngủ cũng tạm ổn.” Diệp Chi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi cả hai chuẩn bị xong, họ cùng nhau ra khỏi phòng để bắt đầu ngày cuối cùng của chuyến du lịch. Trong lòng Diệp Chi vẫn còn nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng nàng cố gắng tỏ ra bình thường. Nàng không biết liệu Tử Di có nhớ về nụ hôn đó hay không, và nếu nhớ, cô sẽ nghĩ gì về nó. Nhưng dù thế nào, Diệp Chi biết rằng mình cần thời gian để hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình và quyết định giữ kín điều này trong lòng, ít nhất là cho đến khi nàng cảm thấy sẵn sàng đối diện với nó.