Thông báo: Dù cho ở nước ngoài thì tớ vẫn tiếp tục cho các nhân vật nói tiếng Việt nha, chứ tớ không chắc về kiến thức ngoại ngữ của tớ cho lắm. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.
**Sáng hôm sau:**
Ngày tự do bắt đầu, Diệp Chi và Tử Di quyết định khám phá thành phố. Sau khi ăn sáng tại khách sạn, hai người đến siêu thị để mua sắm một số món đồ cần thiết cho chuyến đi.
**Trong siêu thị:**
Tại siêu thị, Diệp Chi và Tử Di đi dạo qua các gian hàng, cùng chọn lựa những sản phẩm và trò chuyện vui vẻ. Không khí trong siêu thị thật thoải mái và thư giãn, và cả hai cảm thấy hào hứng khi khám phá các món đồ mới.
Khi Diệp Chi và Tử Di đang lựa chọn trái cây tại một quầy hàng, tiếng khóc của một đứa bé làm họ chú ý. Diệp Chi quay sang và thấy một bé gái khoảng 4-5 tuổi đứng một mình, cầm theo quả bóng bay và khóc nức nở.
Diệp Chi cảm thấy lo lắng và bước đến gần bé, quỳ xuống để ở ngang tầm với bé: “Bé con, em có làm sao không? Tại sao lại khóc?”
Đứa bé mếu máo trả lời: “Em bị lạc mẹ. Em không biết mẹ con ở đâu cả.”
Diệp Chi cảm thấy đau lòng vì sự lo lắng của đứa bé và quay sang Tử Di: “Chị Tử Di, chúng ta cần phải giúp đứa bé này. Chúng ta nên tìm khu vực phát loa trong siêu thị để thông báo.”
Tử Di gật đầu đồng ý và cùng Diệp Chi dắt tay đứa bé đi tìm khu vực phát loa.
**Tìm kiếm mẹ của đứa bé:**
Khi đến khu vực phát loa, Diệp Chi yêu cầu nhân viên thông báo: “Xin chào, có một bé gái nhỏ tuổi lạc mẹ. Nếu mẹ của bé có mặt trong siêu thị, xin vui lòng đến khu vực phát loa để nhận lại con.”
Sau một lúc chờ đợi, mẹ của đứa bé cuối cùng xuất hiện, ôm chầm lấy con gái mình với nước mắt rưng rưng. Bà cảm ơn Diệp Chi và Tử Di chân thành: “Cảm ơn các bạn rất nhiều. Tôi đã tìm con suốt cả buổi sáng.”
Diệp Chi mỉm cười và đáp lại: “Không có gì đâu. Chúng tôi chỉ làm những gì có thể.”
**Trở về từ siêu thị...**
Sau khi giúp cô bé lạc tìm được mẹ và mua sắm tại siêu thị, Diệp Chi và Tử Di quyết định đi dạo thêm một chút trước khi trở về khách sạn. Họ đi bộ trên con phố gần bãi biển, tận hưởng không khí trong lành và khung cảnh yên bình của khu vực xung quanh.
Khi đi qua một cửa hàng nhỏ, Diệp Chi bỗng dừng lại và nhìn vào cửa sổ. Cửa hàng trưng bày nhiều loại thú bông đáng yêu, trong đó có những con gấu bông mềm mại với đủ kích cỡ và màu sắc. Đặc biệt là một con gấu bông có hình dáng rất dễ thương, cầm một thanh sô-cô-la nhỏ trong tay.
Diệp Chi không thể rời mắt khỏi con gấu bông, và ánh mắt nàng sáng lên với sự thích thú. Tử Di nhìn thấy sự phản ứng của Diệp Chi và nhận ra rằng nàng rất thích món đồ này.
“Em thích con gấu bông đó à?” Tử Di hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Diệp Chi gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào con gấu bông. “Em rất thích gấu bông. Con gấu này thật dễ thương, nhưng em không chắc có nên mua không.”
Tử Di mỉm cười và nắm tay Diệp Chi. “Chúng ta vào trong xem đi. Tôi có thể mua cho em nếu em muốn.”
Dù có chút xấu hổ, nhưng Diệp Chi không thể từ chối sự dễ thương của con gấu bông. Cô và Tử Di bước vào cửa hàng, nơi những con thú bông được sắp xếp gọn gàng trên kệ.
Diệp Chi nhanh chóng chọn con gấu bông mà nàng đã thấy trước đó. Nó có màu hồng nhạt, với đôi mắt to tròn và một nụ cười hiền lành. Trong tay nó là một thanh sô-cô-la nhỏ xinh xắn. Diệp Chi cảm thấy vui mừng khi cầm nó trong tay, và nụ cười trên khuôn mặt nàng làm cho Tử Di cảm thấy ấm lòng.
Khi đến quầy thanh toán, Diệp Chi chuẩn bị lấy ví để trả tiền, nhưng Tử Di đã nhẹ nhàng ngăn lại. “Để tôi thanh toán cho em.”
Diệp Chi không đồng ý, lắc đầu nói. “Chị à, không cần đâu. Em có đủ tiền để tự mua. Chị không cần phải trả tiền cho em.”
Tử Di nhìn Diệp Chi với ánh mắt chân thành và có chút mỉm cười. “Em đã giúp một cô bé lạc và làm rất nhiều việc tốt. Đây là một món quà nhỏ để thể hiện sự trân trọng của tôi đối với em.”
Diệp Chi cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cũng không thể từ chối sự chân thành của Tử Di. Tuy nhiên, nàng không ngừng cố gắng để trả tiền cho món đồ. Cuối cùng, Tử Di không chịu thua và lén thanh toán cho con gấu bông trước khi Diệp Chi kịp phản ứng.
Khi ra khỏi cửa hàng, Diệp Chi nhìn con gấu bông trong tay mình với sự vui vẻ. “Cảm ơn chị, chị Di. Con gấu này thật sự rất đẹp.”
Tử Di mỉm cười và nói. “Tôi vui vì em thích món quà này. Hy vọng nó sẽ mang lại cho em nhiều niềm vui.”
**Trở về khách sạn...**
Trên đường trở về khách sạn, Diệp Chi cảm thấy hạnh phúc khi có con gấu bông mới, và sự chân thành của Tử Di khiến nàng cảm thấy ấm lòng. Nàng cảm thấy có một sự kết nối đặc biệt với Tử Di, và niềm vui từ con gấu bông chỉ làm tăng thêm cảm xúc tích cực trong lòng nàng.
Tử Di nhìn thấy sự vui vẻ của Diệp Chi và cảm thấy hài lòng với sự lựa chọn của mình. Nàng cảm nhận được một sự kết nối và sự quan tâm ngày càng sâu sắc hơn đối với Diệp Chi, và cảm thấy rằng chuyến đi này đang trở thành một trải nghiệm đáng nhớ đối với cả hai người.