Vẫn có một cảm giác ăn ý khó tả như từ ngày đầu tiên quen biết nhau.
Ví như lúc uống rượu chỉ cần là loại rượu mà anh thích thì cũng thường là loại rượu mà tôi thích;
Lúc đọc sách, chỉ cần là câu tôi thích thì thông thường cũng sẽ là cậu anh thích; lúc mặc quần áo, bất kể anh mặc quần áo nào, tôi cũng cảm thấy là bộ đồ đẹp nhất trên thế giới; cũng vậy, bất kể tôi diện trang phục, anh cũng thấy tất cả vô cùng xinh đẹp……
Cho nên, khi tôi mất phương hướng lại liên tục đột ngột xuất hiện, chìm đắm trong nụ hôn không đúng lúc, vất vả lắm mới giãy dụa ra được, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, đang lúc không biết làm sao thì anh vẫn như trước vô cùng hiểu ý nghĩ của tôi, lập tức tìm một bậc thang, để cho tôi có thể dễ dàng đứng xuống đất.
Anh nhẹ nhàng buông lỏng môi tôi ra, đưa mắt nhìn về phía khác, nhẹ nhàng hít thở, bình ổn cảm xúc đang cuồn cuộn trong l*иg ngực, từng chữ từng câu nói: “Lúc nãy là em sợ hãi quá, cho nên, chỉ là theo bản năng nào đó mà phòng vệ thôi!”
Được lắm, chính vào giờ khắc này tâm trạng của tôi lại không ngừng do dự, lời chuẩn bị nói ra miệng lại có chút khó nói thành câu! Vì anh mà nói ra, không thể tốt hơn!
Tôi chần chờ nhìn Lưu Minh Đường té xỉu trên mặt đất, thấy anh phất phất tay, nói: “Yên tâm, anh ra tay có chừng mực.” Hóa ra là trực tiếp dùng nấm đấm giải quyết vấn đề, xem ra lúc gặp phải tình huống nguy cấp, thì bản thân cơ thể con người cũng chính là loại vũ khí hữu hiệu nhất. Tôi dĩ nhiên biết quả đấm của anh có bao nhiêu lợi hại, năm đó chỉ với một đấm đã đánh cho Lâm Giang Dương phải đau bụng hơn nửa tháng, ôm hận nhiều năm, nhớ mãi không dứt.
Sau đó, anh liền buông tay xuống, đứng thẳng người, lấy điện thoại di động ra, hiệu suất vô cùng cao, trong nháy mắt đã gọi được một cú điện thoại, hình như là phân công đủ loại trợ lý và thư ký của anh đi xử lý các loại vấn đề, bao gồm cả việc phái người tới nhà bác cả chia nhau ra đưa Lưu Minh Đường và chị họ đến hai bệnh viện khác nhau để điều trị; còn trấn an bà con chòm xóm của Lưu Minh Đường và bác cả, giải quyết xong hậu quả vấn đề, tránh cho chuyện này phải vướng vào thủ tục tư pháp; rồi còn tìm công ty gia chánh tới dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc trong nhà bác cả; cuối cùng là bố trí một người đi tìm một người phụ nữ tên là cái gì Trần Lily, nghe tên, ước chừng chính là người phụ nữ đã nɠɵạı ŧìиɧ với Lưu Minh Đường……
Chị họ vốn vẫn còn đang hồn bay phách lạc ngồi dưới đất, nghe thấy anh nhắc tới ba chữ “Trần Lily”, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lẩm bẩm hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lương Trạm đắn đo trong chốc lát, nhìn chị họ, nói từng chữ: “Anh Lưu này ở bên ngoài có thiếu một số nợ nước ngoài. Chủ nợ lại có chút địa vị, cho nên trong khoảng thời gian này, anh ta bị ép rất dữ.”
Chị họ lấy làm kinh hãi, hỏi: “Cái gì nợ nước ngoài?”
“Cô Trần Lyli kia vốn là có chút ân oán với nhân vật xã hội đen!” Anh hơi dừng lại chốc lát, rồi nhìn Lưu Minh Đường trên mặt đất, chậm rãi nói: “Cô ta sở dĩ qua bên này, tìm đến anh Lưu đây, tôi đoán, là để ẩn thân tình nghi là trốn nợ!” Nhìn tôi một cái, lại nói tiếp: “Nếu chuyện này không được xử lý thích đáng, tôi lo, về sau sẽ mang phiền toái đến cho mấy người.”
Chị họ cúi đầu nhìn Lưu Minh Đường một cái, trong mắt hoàn toàn lộ vẻ hoang đường thất vọng không thể nào tin được, suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu hỏi Lương Trạm: “Tại sao anh lại biết những chuyện này?”
Lương Trạm không trả lời thẳng, mà suy nghĩ một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Nếu như chị không có ý kiến, bây giờ tôi sẽ giúp chị tống cổ cái người phụ nữ tên Trần Lily kia đi, để cô ta vĩnh viễn rời khỏi thành phố Khang Nghi.”
Chị họ hỏi: “Anh tại sao lại muốn giúp tôi?”
Lương Trạm khẽ mỉm cười, vẫn không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Dĩ nhiên, nếu như chị không muốn, tôi cũng không thể không nhúng tay vào!”
Chị họ hỏi: “Đuổi như thế nào?”
“Muốn tiền đưa tiền, muốn thứ gì cho thứ đó!” Lương Trạm nhẹ nhàng thở dài, nói: “Trên thế giới này, cũng không có bao nhiêu người hoàn toàn không bị tiền tài mua chuộc dao động…… Trên thực tế, tôi chỉ mới gặp được một người như thế!” Ánh mắt nhìn về phía tôi, trong mắt có bất đắc dĩ, có khen ngợi, cũng có một chút cảm xúc thầm kín mà tôi nhìn không rõ.
Trở lại trong phòng, rất nhanh liền có người lục tục tới cửa đợi Lương Trạm phân công. Trước sau chỉ một hai phút đồng hồ, ước chừng những người này vốn đều đã chờ ở gần đây.
Tôi kéo chị họ, nhẹ nhàng đở chị ấy ngồi lên ghế, mang một chậu nước nóng tới, nhẹ nhàng nói: “Chị, em mang đến cho chị rửa mặt……” Nhẹ nhàng giúp chị ấy lau đi những vết máu đọng tung tóe trên mặt.
Lương Trạm lại nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cũng xắn tay áo lên, đi tới phòng vệ sinh, vặn nước nóng, vắt khăn mặt, đi tới trước mặt tôi, không nói một lời, giúp tôi lau mặt lau đầu. Cái khăn lông trong tay anh phả ra hơi nóng, nhẹ nhàng trượt xuống dọc theo khuôn mặt cùng tóc tôi, nhẹ nhàng, ấm áp lại có độ mạnh yếu nhất định nào đó. Lau từ cằm đến trán; từ tóc mái đến gáy, anh bỗng nhiên lại duỗi tay kéo tôi vào trong lòng, gạt tóc của tôi ra sau, rồi nhè nhẹ lau sạch cổ tôi.
Chung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi giật giật, muốn ngẩng đầu, lại bị anh ngăn lại, miệng thì phân phối công việc, còn tay thì cũng không dừng lại, vẫn từ từ mà nhẹ nhàng xoa cổ tôi, từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái.
Cho đến khi có người tới cấp cứu vết thương cho Lưu Minh Đường, cẩn thận mang hắn ta lên cáng cứu thương, Lương Trạm mới buông tôi ra, nhìn tôi một cái, nở nụ cười nhạt, nói: “Bây giờ thì đẹp rồi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn nụ cười của anh, muốn cười nhưng lại phát hiện vẫn rất khó khăn, không có cách nào cười được.
Chị họ tựa hồ đã tuyệt vọng, hoàn toàn ngưng khóc, thấy có người đưa chị ấy đến bệnh viện kiểm tra, không nói một lời liền đi theo.
Tôi đỡ chị họ, đi theo chị ấy lên đến tận xe, xe chạy một hồi lâu, bỗng nhiên nghe chị ấy mở miệng, nói: “Tây Tây, chị nhớ, anh ta trước kia, hình như là bạn trai của em? Vậy Đại Oai……”
Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua hàng tài xế, không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, mới đắn đo nói: “Không có đâu chị! Em không có bạn trai. Hai người bọn họ…… đều không phải!”
Chị họ quay đầu nhìn, nét mặt rõ ràng không tin, do dự nói: “Hai người lúc nãy……”
Tôi cắn môi, từ từ nói: “Anh ta có vợ rồi!”
Chị họ thay đổi sắc mặt, hiển nhiên giờ này khắc này, đối với cái vấn đề thập phần nhạy cảm này, càng không muốn tin, đến cuối cùng tôi ở trong chuyện này sắm một vai ám muội cỡ nào.
Tôi ngẩng đầu, nhìn chị ấy, mỉm cười, nói: “Không có gì đâu chị! Em biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không mà, lúc nãy thật sự chỉ là đơn thuần bị hù dọa thôi.”
Chị họ trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên ôm tôi một cái, nói: “Xin lỗi em, Tây Tây! Nhiều năm như vậy, vẫn là em không ngừng chăm sóc gia đình chị, vậy mà nhà chị vẫn chưa thực sự có lúc nào quan tâm đến em.”
Trong nháy mắt từ sâu trong đáy lòng tôi không thể kìm được mà cảm thấy chua xót hẳn lên, nước mắt chỉ chực trào ra, hít một hơi thật sâu, mới dùng giọng nói bình thường, từ từ nói: “Chị nói cái gì vậy! Em từ nhỏ đã không có ba thương yêu, không có mẹ chăm sóc, còn không phải đều là nhờ vào mọi người nuôi nấng em lớn lên sao……”
Cẩn thận làm kiểm tra, chị họ chủ yếu vẫn là cơ thể quá suy nhược, lại suy dinh dưỡng nghiêm trọng, mấy chỗ bị đá tuy bầm tím, nhưng may là không làm tổn hại đến nội tạng, không có vấn đề gì quá lớn. Từ bệnh viện đi ra, tôi đưa chị họ lên chiếc xe đầu tiên đi tới, đang chuẩn bị đi theo chị ấy lên xe, lại nhìn thấy Lương Trạm đi ra từ chiếc xe bên cạnh, nhìn tôi, nói: “Đi theo anh một chút……”
Chị họ ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Trong lòng tôi cũng muốn đưa chị họ về, đang do dự thì lại nghe anh nói: “Ngày mai anh sẽ phải đi châu Phi……”
Thì ra là ngày mai anh sẽ đi! Bao nhiêu năm chưa nói chuyện được gì nhiều, bây giờ lại đi, không biết là có còn cơ hội gặp lại hay không. Nhưng thật ra cẩn thận nghĩ lại, giữa bạn bè, cách một bước chân, nói gì nói nói, cũng chẳng là gì.
Không, không cần cố ý trốn tránh, lại càng không cần thiết phải cố ý trốn tránh, tất cả những chuyện này chỉ là….. một loại trật tự và quan hệ tự nhiên mà bình thường thôi!
Chị họ nhẹ nhàng đưa tay túm lấy ống tay áo tôi, nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười, nói: “Không có chuyện gì đâu chị! Anh ấy cũng không phải là hùm sói gì, không ăn thịt em được đâu!”
Mưa đã tạnh, nhưng không trăng không sao, bầy không khí vẫn còn đọng một lớp sương dày.
Hai người chúng tôi bắt đầu tản bộ từ cửa hông bệnh viện, mục tiêu đi đâu cũng không cố định, chỉ từ từ sóng vai đi về phía trước. Ban đầu là trầm mặc, song sau khi đi được một đoạn đường, tôi rốt cuộc vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi anh: “Chuyện của Lưu Minh Đường, rốt cuộc là làm thế nào mà anh biết được vậy?”
Anh khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ là trong quá trình kinh doanh, tình cờ gặp gỡ!”
Tôi cắn môi, đắn đo nói: “Địa thế của phố Ngô đồng không tệ. Ý tôi là…… cứ bỏ không như vậy thì hơi đáng tiếc!” Nói thì cũng nói xong rồi, nhưng trong lòng thật ra vẫn còn mấy phần lo lắng, không biết cái người mua phố ngô đồng kia có đúng là anh hay không.
Anh cũng không phủ nhận, chỉ nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười, nói: “Vậy, anh dứt khoát đem ‘phố Ngô đồng’ cho chị họ em có được hay không?”
Toát mồ hôi à nha! Tại sao lại như vậy? Thật sự đem một cái quán ăn lớn như thế vô duyên vô cớ cho chị họ, vậy tính là cái gì đây? Trong lòng còn đang do dự, lại nghe anh nói: “Dĩ nhiên, quyền sở hữu vẫn là của anh. Thật ra chỉ là mời chị họ em kinh doanh thôi…… Dù sao, giao vào tay người quen, anh cũng tương đối yên tâm!”
Anh trước sau vẫn hiểu được sự băn khoăn và tâm tư của tôi! Không cần cự tuyệt nữa, tôi cắn môi, suy nghĩ một chút, rốt cuộc lại hỏi anh: “Tối nay, sao anh lại trùng hợp như vậy, đúng lúc đến nhà chị họ tôi?”
Anh do dự trong chốc lát, rốt cuộc thì cười nói: “Nhiều năm không gặp, Tây Tây công phu gặng hỏi của em có tiến bộ rồi đó, rất thích hợp làm gián điệp đó!”
“Ách……” Tôi nóng bừng cả mặt, cuối cùng ngượng ngùng tiếp tục hỏi anh những vấn đề tương tự, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nói: “Anh thật sự nên bớt chút thời gian mang Viện Viện đi Tây Ban Nha một chuyến……”
“Đúng ha!” Anh mỉm cười: “Viện Viện trong lòng vẫn nhớ đến Pauleta!”
Tôi thật sự không biết làm thế nào nói chuyện với anh, nên yên lặng một lát, lại nghe anh mở miệng, nói: “Tây Tây, mấy năm nay, anh đã đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều phong cảnh xinh đẹp. Đặc biệt là châu Phi, có thật nhiều thắng cảnh và phong tục tập quán độc đáo, anh kể cho em nghe có được không?”
Lúc trước cũng là như vậy, điều anh thích nói với tôi nhất, đều là những nơi chốn xinh đẹp mà anh từng nhìn thấy!
Tôi biết anh cố ý tránh rất nhiều vấn đề, nhưng không hiểu sao vẫn làm cho người ta trả lời chuyện mà mình không muốn, suy nghĩ một chút, mỉm cười, nói: “Mặc dù em chưa từng đến châu Phi, nhưng đã từng thấy không ít lần trong bách khoa toàn thư. Nếu anh mà nói sai, nhất định sẽ bị em phát hiện.”
Anh sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Châu Phi có rất nhiều nơi rất đẹp, trong đó đẹp nhất là ở những nơi chưa được khai thác, vẫn còn giữ lại được rất nhiều nét tự nhiên chân thật ban đầu!”
Tôi gật đầu, mỉm cười: “Dĩ nhiên! Cái gì càng tự nhiên chân thật, thì càng đẹp mà!”
Anh mỉm cười, kể cho tôi nghe rất nhiều thắng cảnh tự nhiên và nhân văn ở châu Phi, như là mấy đại thảo nguyên, mấy hồ lớn, mấy dãy núi lớn hùng tráng xinh đẹp lại nổi danh nhất. Sau đó là một số kinh nghiệm thú vị, bao gồm từ doanh trại trên sườn núi cao dùng ống nhòm nhìn xuống những con thú săn quần thảo cắn gϊếŧ nhau trên thảo nguyên; hay ở trên sa mạc ngàn dặm ngắt được một đóa hoa tươi đang nở rộ; dẫn đội vượt qua những bộ lạc nguyên thủy độc đáo…… Mỗi một nơi chỉ cần hình dung thôi đã thấy rất đẹp rồi, dường như mỗi một ngày ở châu Phi của anh trôi qua rất tuyệt. Mà thật ra, điều tôi thật sự muốn nghe, lại là những chuyện khác, một số chuyện từ rất nhiều năm trước vẫn lo lắng, nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi anh.
Loáng thoáng nghe bà Hà từng đắc ý nhắc tới, anh ở châu Phi, một mặt là tiếp tục làm công việc xuất nhập khẩu của gia truyền; mặt khác, chủ yếu là tìm kiếm dầu hỏa và khoáng sản, là món hàng kinh doanh có lời nhất mà cũng nguy hiểm nhất trên đời này. Bà Hà rất hài lòng với cậu con rể dám xông pha dám liều mạng này, tôi nghe vào tai, lại cảm thấy kinh hãi, cho nên, suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng hỏi anh: “Anh ở rất nhiều quốc gia khai thác mỏ, hẳn là không dễ dàng! Em thường xuyên xem tin tức, quốc gia nào có trữ lượng kim cương, vàng và dầu hỏa lớn thì thường tình hình rất rối ren……”
Anh trầm mặc hồi lâu, mỉm cười, nói: “Đương nhiên là từng gặp phải một vài vấn đề, nhưng, cũng không phải là vấn đề lớn!”
Không phải là vấn đề lớn? Tôi nghe bà Hà kể thì hình như không phải như vậy!
Bà Hà nói, bởi vì châu Phi có rất nhiều nước quá nghèo khó, cho nên quan chức cũng tham lam hơn hẳn những quốc gia khác, trên căn bản tất cả thủ tục thông quan đều phải dùng tiền vàng trải đường, hơn nữa bởi vì tình hình rối ren, lựa chọn người hợp tác dường như rất khó khăn, cho nên rất nhiều người biết rõ có thể có lợi, cũng không cách nào kiên trì trường kỳ cố thủ ở bên đó, hơn nữa không cách nào mở rộng quy mô. Song Lương Trạm lại khác, anh trời sanh có tính thích mạo hiểm lại vô cùng thích khiêu chiến, luôn luôn không bị quy tắc và khuôn khổ trói buộc, càng là chuyện khó khăn, lại càng thích nghênh đón khó khăn mà lên, bởi vì quyết đoán, khí thế, thủ đoạn đều đủ, cho nên thường thường có thể biến rất nhiều chuyện không thể có thể, ở trong đường cùng mở ra con đường hy vọng. Cũng chính vì thế mà trên dưới Hà gia đối với người con rể này vô cùng coi trọng, tin chắc anh có thể phát huy công việc làm ăn của hai nhà, phát triển đến một quy mô và trình độ hoàn toàn mới.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi ngập ngừng hỏi: “Anh cũng từng gặp phải một số ‘Chuyện nhỏ’ gì đó chứ?”
Anh nghe tôi nhấn mạnh hai chữ “Chuyện nhỏ”, rốt cục nhịn không được khẽ mỉm cười, nói: “Thật ra, phàm là người có thể làm làm ăn lớn, bình thường cũng tương đối chú trọng chữ tín, cho nên càng là đại thương gia đại thế gia căn cơ lao cố, thì càng dễ dàng hiểu nhau, sinh ra tin cậy. Bởi vì tất cả mọi người đều rất chú trọng danh tiếng kinh doanh, cho nên thường thường là một lời hứa đáng giá nghìn vàng, cho dù không có văn bản thỏa thuận, thì bình thường cũng sẽ không xuất hiện bất cứ sự cố hay cạm bẫy gì lớn. Nhưng ở châu Phi rất nhiều quốc gia cùng khu vực, chữ tín và danh tiếng kinh doanh ít tồn tại, có rất nhiều thứ đều là quăng một số tiền lớn vào, nếu lỡ xảy ra vấn đề gì, người bỏ chạy, hoàn toàn không có cách nào nói rõ lí lẽ.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng mà tất nhiên, chỗ có khó khăn mới có sức hấp dẫn. Nếu từ trước em đã biết không có dễ dàng, thì đến sau này, bất luận gặp phải tình huống gì cũng không đến nỗi hoảng hốt lo sợ……”
“Ừ!” Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhịn không được lại hỏi anh: “Em nghe nói, ba năm trước, lúc ở Dim-ba-bu-ê tìm mạch khoáng, anh từng một lần gặp xung đột chủng tộc. Hình như…… bị thương?”
“Đúng là bị thương…… Nhưng, cũng chỉ là một chút vết thương nhẹ thôi!”
“À!” Tôi gật đầu, thật ra muốn hỏi anh cuối cùng là bị thương ở đâu, nghe anh nói như thế, cũng không thể mở miệng. Bản chất của anh không coi là một người vô cùng thành thật, nội tâm lại có chút kiêu căng. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết anh sau mỗi một câu hời hợt, rốt cuộc che dấu kinh tâm động phách như thế nào; cho tới bây giờ cũng đoán không chắc lắm “Vết thương nhẹ” mà anh nói là một khái niệm gì. Mới cúi đầu nhớ, lại nghe anh nói: “Tây Tây, em không phải thích nhất là truy tìm di chỉ lịch sử sao? Anh hay đến xem di chỉ hang động Fei Nuoya, còn có, di chỉ tháp chuông Mo Duomo……” Hơi dừng một lát, lẳng lặng hỏi tôi: “Em có muốn xem không, anh mang từ Dim-ba-bu-ê về làm quà cho em?”
Thì ra anh vẫn nhớ mang quà cho tôi……
Mấy năm này, lần nào anh đến tặng quà cho Hà gia, thì lần đó cũng không có phần của tôi, làm tôi cứ tưởng rằng mình đời này sẽ mãi mãi tạm biệt những món quà rồi chứ!
Nhưng mà bây giờ, dường như đã không còn món quà nào quý giá còn có ý nghĩa và cần thiết nữa rồi.
Tôi cười: “Trừ phi anh tặng cho em một khối quặng vàng tự nhiên tinh khiết cực lớn, còn những thứ khác, em không thèm!” Suy nghĩ một chút, lại hỏi anh: “Hình như tình hình lạm phát ở Dim-ba-bu-ê rất nghiêm trọng thì phải? Em xem tin tức, truyền thông đại chúng đều đánh giá là cục diện chính trị bên đó đang biến động, giá cả hàng hóa tăng cao, chính phủ không có cách nào kiềm lại được, tiền tệ thì liên tục mất giá…… Kinh doanh ở bên đó rủi ro rất lớn đúng không?”
“Cũng không đến nỗi! Mấu chốt là nước này có nhiều vàng……”
Đúng là đã lâu rồi không chuyện trò với nhau, lúc ban đầu, hai người vẫn lo lắng tìm đề tài, sợ tẻ nhạt, dần dần, càng nói càng trơn tru, càng nói càng hợp ý. Anh vẫn luôn biết rõ tôi thích đồ gì, cho nên miêu tả đến từng chi tiết khiến tôi không tự chủ được mà bị cuốn vào câu chuyện của anh; còn tôi, dường như, cũng biết rõ cách thức và thói quan nói chuyện của anh, cho nên, bất kể anh nói có nhẹ nhàng bâng quơ cỡ nào, tôi cũng vẫn có thể chính xác từ trong vô cùng nhiều chi tiết trong lời anh nói, mà cảm nhận được những phấn khích và nguy hiểm, gian khổ cũng không sờn.
Đoạn đường từ bệnh viện đến nhà Đại Oai cũng không gần, chúng tôi đi gần hai tiếng mới tới nơi, nhưng suốt dọc đường nói chuyện phiếm, nên cảm giác lại trở nên ngắn ngủn chỉ trong chốc lát. Rốt cuộc đi tới gần đó, rẽ vào góc đường chính là nhà Đại Oai, tôi đứng lại, mỉm cười, nói: “Em phải đi rồi!”
Anh bình tĩnh nhìn tôi, im lặng không nói, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Bảo trọng!” Trong nháy mắt, theo ánh đèn đường nhàn nhạt, tôi lại rõ ràng nhìn thấy ẩn sâu trong đáy mắt anh là cảm giác luyến tiếc và u buồn.
Trong lúc nhất thời tôi đã muốn ở lại, song từ đáy lòng lại có một tiếng nói mạnh mẽ hơn không ngừng nhắc nhở tôi: Tuyệt đối không thể! Rốt cuộc tôi cúi đầu, tránh ánh mắt anh, tôi mở miệng, khẽ nói: “Bảo trọng!” Xoay người, kiên định đi về phía góc đường. Nhưng vừa mới rẽ vào góc đường, tôi lại ngẩng đầu nhìn một cái, bỗng nhiên không có cách nào tiếp tục đi về phía trước.
Dưới bóng cửa nhà Đại Oai có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau.
Không thể trách tôi nhãn lực tốt, thật sự là tôi đối với hai người kia cũng quá mức quen thuộc.
Bóng hai người ngã vào nhau, tuy khó nhìn ra gương mặt, nhưng tôi vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra Đại Oai và Mộc Lan!
Mộc Lan tựa vào lòng Đại Oai, trong không khí, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở. Đại Oai đứng thẳng người, nhìn không rõ nét mặt của cậu ta thế nào, chỉ nhẹ nhàng mà vỗ lưng Mộc Lan, dường như đang an ủi cô ấy.
Trong nháy mắt tôi có cảm giác như thời gian đang đảo ngược, dường như một lần nữa trở lại trong sân trường đại học. Khi đó, không biết bao nhiêu lần, tôi ẩn ở trong góc tối, nhìn bọn họ thân mật. Tính cách của Mộc Lan thật ra có ba phần kiêu căng, thường xuyên cố tình gây sự, nhưng vào lúc đó ở trong mắt Đại Oai, tất cả mọi kiêu căng của cô ấy cũng có thể trở thành điểm đáng yêu. Bao nhiêu lần sau khi bọn họ cãi nhau, cho dù là lỗi của Mộc Lan, nhưng chỉ cần Mộc Lan rơi một giọt nước mắt, Đại Oai nhất định sẽ lập tức bỏ hết tất cả, vẫy cờ đầu hàng; cũng không biết rốt cuộc là đã bao nhiêu lần, tôi bi thương ở giữa hòa giải cho bọn họ, cuối cùng khi mọi chuyện đã xong, lại lập tức bị ném qua một bên, vội vã rẽ vào góc tường, quay đầu nhìn qua, đại khái cũng chính là tình hình như vậy sao!
Tôi không dám đi qua, lặng lẽ lui về phía sau, từng bước từng bước lui về phía sau.
Thật là lạnh quá đi, ngẩng đầu cũng chẳng thấy trăng sao, ngay cả không khí chỉ hít nhẹ thôi mà cũng thấy lạnh lẽo……