- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
- Chương 42
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 42
Ở nhà Đại Oai ăn xong cơm tối, mẹ Đại Oai vẫn như trước kiên trì muốn tôi ngủ lại. Tôi khách khí thoái thác mấy lần, nhưng bất đắc dĩ một miệng không thể nào đánh lại nhiều miệng, bị một tốp các cô các chị khuyên trái khuyên phải, căn bản không có đường nào mà nói lại được, trong lòng cũng hơi mến cái không khí náo nhiệt hiếm có trong đại gia đình này, quyết kiên trì một hồi rồi cuối cùng cũng thất bại, đành phải ngồi ở trong nhà chính nói chuyện phiếm với một đám chị em.
Mẹ Đại Oai thương tôi, nên sắc trời vừa sẫm tối liền bảo tôi về phòng nghỉ ngơi.
Đưa tôi đến trước cửa phòng, Đại Oai đột nhiên hỏi: “Em có tính trở về bên cạnh Lương Trạm không?” Thấy tôi kiên quyết lắc đầu, liền mở miệng nói: “Vậy rốt cuộc em đang kiên trì làm cái gì vậy chứ……?” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Tôi giật mình sững sờ đóng cửa lại, từ từ cởi đồ, đi vào tắm rửa, mở vòi nước nóng, đứng tắm ở dưới vòi hoa sen, trong lòng cũng bắt đầu tự hỏi mình: “Tôi rốt cuộc đang kiên trì làm cái gì vậy nhỉ……?”
Mấy năm này, đàn ông xuất hiện ở bên cạnh tôi cũng không phải chỉ có một mình Đại Oai. Hồi ở Stanford, bạn học Aaron cũng từng một lần theo đuổi tôi mãi, ngoài ra còn có bạn học Yuri nữa, sau khi trở về nước, một lần đến nhà giáo sư Lý ăn cơm, còn nghe giáo sự đặc biệt nhắc tới Lâm Giang Dương, nào nói đây là một đàn anh rất giỏi giang sau khi tốt nghiệp thì tự gây dựng sự nghiệp, mở một phòng khám tâm lý tư nhân, kinh doanh rất hiệu quả, chưa tới mấy năm mà đã phát triển không nhỏ, rồi nào là nghe tin tôi về nước, vốn muốn tự đến tìm tôi, nhưng lại không gặp, phải nhờ giáo sư làm thuyết khách, thành khẩn mời tôi đến làm việc tại phòng khám của anh ấy. Nếu không phải lúc ấy, vợ giáo sư Lý cười nói một câu: “Nhiều năm vậy rồi mà Lâm Giang Dương vẫn chưa tìm được bạn gái. Bác muốn giới thiệu một cô nào đó cho nó, thì nó liền nói là phải có dáng vẻ như Tây Tây……” Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, tôi nghe mà mồ hôi chảy đầm đìa, nếu không chừng chắc tôi đã hồ đồ mà đến phòng khám của anh ta làm việc rồi.
Trở lại bên cạnh Lương Trạm là điều tuyệt đối không thể, điểm này, ngay từ bốn năm trước tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Thế thì mấy năm nay dồn hết sức cự tuyệt tất cả cành nhánh tình yêu từ bốn phương tám hướng chìa về phía tôi, cố chấp kiên trì tình trạng độc thân, rốt cuộc là đang kiên trì làm gì vậy nhỉ? Chính lúc này đây, trên dưới lớn bé nhà Đại Oai trao cho tôi một sự ấm áp lớn như thế mà tôi vì sao ngay cả một chút ý muốn ở lại cũng không có, chỉ chăm chăm tìm cách thoát đi?
Trời ngoài cửa sổ tối dần, mưa bắt đầu rả rích rơi. Đi tới đóng cửa sổ lại, lẳng lặng nằm ở trong bóng tối, điện thoại di động bỗng nhiên reo vang. Bắt máy lại nghe chị họ khóc lóc nói: “Tây Tây, cái tên vô lương tâm kia gọi điện tới, nói lát nữa anh ta sẽ ghé qua một lát. Em có thể tới đây với chị không?”
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, khoác áo vào nói: “Chị, chị đừng vội, em tới đó ngay!” Không dám chậm trễ, tôi vội vàng đứng dậy, nói với mẹ Đại Oai là tôi có chuyện gấp. Mẹ Đại Oai lại muốn Đại Oai đưa tôi đi, nên đến gõ cửa phòng, nhưng không thấy ai trả lời. Khương Hiểu Vân ló đầu vào nói: “Anh họ mới đi ra ngoài rồi ạ!”
Đường đi cũng không xa lắm nên tôi bung dù đi ra ngoài, chạy lên một chiếc xe điện, xóc nảy một hồi, thì đi ngang qua nhà cũ của tôi, bên trong lấp ló có ánh đèn. Tôi bảo bác tài dừng lại một chút, rồi đi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh đèn rọi qua ô cửa sổ, không biết ai đang ở bên trong, chắc sẽ không…… phải là anh đó chứ?!
Tôi thật sự rất muốn vào xem, nhưng cứ cố nhịn xuống, cuối cùng thì từ bỏ, tiếp tục lên xe, chạy về phía nhà mới của bác cả.
Bác cả đi ra ngoài cảm tạ bạn bè thân thích đã giúp thu xếp tang sự cho bác gái, lúc tôi tới, chỉ có một mình chị họ ở nhà. Trong mấy tháng này, chị họ liên tục bị những chuyện này đả kích hủy hoại đến người không ra người, tôi đưa tay gõ cửa một hồi lâu, mới thấy chị ấy mặt mày tái nhợt như tờ giấy, ngọ nguậy xuống giường vội vàng tới mở cửa cho tôi.
Lúc tôi vào, anh họ còn chưa tới. Tên thật của anh ta là Lưu Minh Đường, còn chị họ thì cứ gọi anh ta là “Sân phơi”, ông già hàng xóm thích nói đùa, nói “trò trống gì”[1]. Còn tôi thì rất lễ phép, luôn gọi anh ta là anh rể.
Tôi do dự hỏi: “Chị, anh rể nói sao?”
Chị họ lắc đầu, nói: “Chẳng nói gì hết, chỉ nói một lát nữa sẽ qua. Tây Tây, chị cứ thấy sờ sợ sao ấy?”
Tôi ôm vai chị, nói: “Không có chuyện gì đâu chị! Chuyện nɠɵạı ŧìиɧ xấu xa nhất…, chị cũng đã biết rồi; chuyện đau lòng nhất là xảy thai chị cũng đã trải qua. Những thứ khác, còn có thể tệ đến mức nào chứ? Một khi đã đối mặt với kết quả xấu nhất, thì những cái khác có gì mà đáng sợ chứ, đúng không?”
Chị họ gật đầu, tâm trạng cũng hơi yên ổn.
Tôi thật sự vẫn cho là, hai vợ chồng bọn họ bởi vì yêu mà nên nghĩa vợ chồng, cầm tay đi bên nhau nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng có tình cảm, anh rể trong khoảng thời gian này mặc dù trốn tránh không xuất hiện, hết sức kỳ cục, nhưng mà nghĩ kĩ một chút thì e cũng là bởi vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt với mọi người. Khi tôi ôm chị họ vào lòng an ủi, thì trong lòng vẫn còn suy nghĩ, chỉ cần chị họ vẫn còn chít xíu tình cảm đối với anh rể như vậy, trái tim còn muốn xoay chuyển như vậy, thì, cho dù người đàn ông đó có sai lầm như thế nào thì tôi cũng muốn áp chế lửa giận xuống trước, ở giữa khuyến khuyến khích khích, có lẽ có thể có cái gì thay đổi cũng không chừng.
Song, vừa nhìn thấy mặt, lại phát hiện sự xấu xa trong tính cách cùng sự việc thật xa vượt quá xa tưởng tượng của tôi. Trên thực tế, tên này tùy ý đạp một cái, làm vợ mình sẩy thai, khiến mẹ vợ qua đời mà không hề có bất kỳ một chút biểu hiện đau lòng cho cam. Hôm nay sở dĩ hắn ta về, cũng chỉ là để lấy tiền.
Lúc vào cửa nhìn thấy tôi, hắn kinh ngạc một giây rồi nói một câu: “Tây Tây cô về rồi hả!” Tiếp đó không chút do dự đi vào phòng ngủ chính, một lát sau thì đi ra, mở miệng hỏi chị họ: “Cô để sổ tiết kiệm ở đâu?”
Tôi thật sự cảm thấy cả đời mình cũng chưa từng nghe thấy lời nói nào lạnh lùng và bạc bẽo hơn lời này nữa. Chị họ hiển nhiên cũng bị giật mình, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn, kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”
Hắn do dự một giây rồi lại có phần không nhịn được nói: “Tôi hôm nay thực sự cần tiền gấp……”
Chị họ trầm mặc trong chốc lát, dường như là không thể tin được, lại ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh về, là vì cái này?”
Lưu Minh Đường nhìn chị ấy một cái, nét mặt rõ ràng không vui, nói: “Lỗ Đông, tôi cho cô biết, đừng có mà tính nuốt số tiền này……”
Chị họ buồn bực trong chốc lát, cố nén tức giận, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn tiền làm gì?”
“Cô hỏi tôi làm gì sao?” Lưu Minh Đường bỗng nhiên nhìn chị họ tôi, lớn tiếng nói: “Cô đừng có nói là cô cầm tiền của tôi đi mua hũ tro cốt cho bà già đó rồi chứ? Lỗ Đông tôi cho cô biết……”
“Thì ra là anh vẫn biết mẹ tôi đã bị anhlàm cho tức chết! Vậy anh có biết anh còn gϊếŧ cả con chúng ta hay không? Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết đến tiền, để làm cái gì chứ, hay là ngại tiền đưa cho con hồ ly tinh kia chưa đủ nhiều? Vậy sao anh không gϊếŧ tôi luôn đi cho rồi, vậy chẳng phải toàn bộ số tiền này đều là của anh rồi sao!” Chị họ càng nói càng đau lòng, nhịn không được lại gào khóc lên.
Ánh mắt Lưu Minh Đường rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, nhìn về phía chị họ rống lên một câu: “Cả ngày chỉ biết khóc, ngoài khóc ra con mẹ nó cô còn có thể làm cái gì khác không?” Xoay người, lại chạy vào trong phòng tìm kiếm khắp nơi.
Tôi ôm chị họ, rút ra khăn tay giúp chị ấy lau nước mắt, vỗ nhè nhẹ an ủi chị, nhưng lại tìm không ra lời nào để mà an ủi chị ấy.
Một lúc lâu sau, hình như vẫn không tìm được sổ tiết kiệm, Lưu Minh Đường lại một lần nổi giận đùng đùng lao ra, hướng về phía chị họ lớn tiếng quát hỏi: “Sổ tiết kiệm rốt cuộc ở đâu, hả? Lỗ Đông cô cố tình muốn tôi chết có phải không?” Hắn tiến lên, đẩy tôi một cái thật mạnh, rồi nắm bả vai chị họ tôi lay thật mạnh.
Anh ta dùng sức rất mạnh, đẩy một cái mà khiến tôi choáng váng từng cơn, chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất. Chị họ sức khỏe vốn yếu, bị hắn ta siết ở trong tay dùng hết sức mà lay như vậy trên mặt lập tức hiện lên một mảng xanh đen kinh khủng.
Tôi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lưu Minh Đường, thấy dáng vẻ nóng nảy hung ác đó của hắn, mà trong lòng bắt đầu sợ hãi dần lên, làm thế nào cũng không thể tin cái tên đàn ông thô bạo hung ác trước mắt này lại là cái người trung thực năm đó mà tôi gặp. Thấy hắn vẫn đang không ngừng lay chị họ, tôi khẽ cắn môi, xông lên, lớn tiếng nói với hắn: “Anh làm gì vậy? Lưu Minh Đường! Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Hắn quay đầu lại trợn mắt nhìn tôi một cái, lại nặng nề một tay đẩy tôi ra, hung tợn nói: “Đm, đừng có chõ mõm vào!” Đưa tay, đẩy chị họ tôi ngã lăn trên đất, đạp mấy cú thật mạnh, còn lớn tiếng quát mắng: “Sổ tiết kiệm rốt cuộc ở đâu, hả? Nói mau, nói mau……”
Tôi trơ mắt nhìn chị họ hai mắt trắng dã, rõ ràng là có dấu hiệu sắp ngất xỉu, không kịp nói gì nữa, tôi xông qua, nhào vào trên người chị họ, lớn tiếng gào lên với Lưu Minh Đường: “Anh điên rồi sao? Chị ấy là vợ anh đó!”
Một cước thật mạnh trúng vào lưng, ngay sau đó, một con cánh tay duỗi tới vai tôi, níu thật chặc lấy vạt áo của tôi. Tôi thở gấp, cảm giác chân bị người ta đưa lên không, rồi lại bị cái kia tên đàn ông vô lương tâm kia bắt lại, ném thật mạnh qua một bên, cái mông chạm đất một cái thật mạnh, khiến tôi váng đầu hoa mắt từng cơn. Ngẩng đầu, liền thấy Lưu Minh Đường ném chị họ qua bên cạnh bàn trà, vừa đá vừa đánh, không khoan dung chút nào, miệng còn lớn tiếng quát tháo: “Đem tiền của tôi giấu đi đúng không? Cô có tin là tôi đánh chết cô không hả? Có tin ông đánh chết mày không……”
Chị họ vốn chỉ nức nở thút thít, lúc này lại bỗng nhiên không im lặng, trong không khí, chỉ nghe thấy một tràng tiếng đấm đá “ầm bốp ầm”, cứ như mưa đá chọi lên ngói cứng.
Tay chị họ tôi, hết lần này đến lần khác giơ lên, bất lực quơ quào trong không trung trống rỗng. Mấy trái táo trên bàn trà bên cạnh lăn qua tay chị họ tôi rồi rơi xuống……
Một người đàn ông, lại có thể bạo lực, không chút khoan dung, không chút do dự mà đánh đập người vợ kết tóc se duyên với mình như vậy sao!
Đáy lòng có một sự phẫn nộ ngày càng thiêu đốt, tôi cắn răng, tiện tay cầm một cái đèn pin lên, vội vã chạy tới, còn chưa kịp tới, thì đã nghe trong không trung tuôn ra một tiếng hét cực kỳ thê lương. Lưu Minh Đường bỗng nhiên xông lên, nhưng ngay sau đó té ngã trên đất, hai tay ôm chặt bụng, giữa các ngón tay có máu tươi tràn ra.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt chị họ tái nhợt trong suốt tới cực điểm, trên tay nắm một con dao gọt trái cây, trên mũi dao nhọn đỏ tươi máu. Chị ấy mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Lưu Minh Đường một cái, lại nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, tựa hồ không thể tin mình mới làm cái gì.
Tôi cũng bị cái biến cố trong nháy mắt này làm cho kinh sợ, bước chân không tự chủ được mà dừng lại, nhìn từng giọt máu đang rơi xuống từ trên mũi dao, cả người mình cũng không thể nhịn được mà rét lạnh. Muốn tiến lên, lại phát hiện hai chân mình cứ đứng ì ở đó run lẩy bẩy, căn bản không có sức mà hoạt động.
Không khí nhất thời đóng băng, không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng hít thở nặng nề.
Một giây, hai giây, ba giây……
Ánh mắt chị họ đang lúc dần dần có thần thái hơn, giống như cuối cùng cũng hiểu vừa rồi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sức lực không biết từ đâu tới, mà bỗng nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng chạy về phía cửa, đang lúc chìm trong hoảng sợ, chỉ nghe “cạch” một tiếng, con dao gọt trái cây trong tay thình lình rơi xuống đất.
Lưu Minh Đường bỗng nhiên cũng động đậy, nghiêng thân, một tay ôm chặt bụng, tay kia, lẹ làng nhặt dao gọt trái cây rơi ở bên chân, sải bước đuổi theo chị họ, lớn tiếng la: “Con mụ điên, ông chém chết mày……”
Tôi hoảng sợ nhìn bọn họ, không kịp ngẩn người, cũng quẳng đèn pin, lê chân, vội vàng đuổi theo.
Một trận gió lạnh thổi ngược vào, chị họ đã kéo cửa phòng ra. Gần như cùng lúc, mũi dao trong tay Lưu Minh Đường cũng tiến gần về phía ngực chị họ tôi.
Trong cuộc đời chưa bao giờ quá kinh sợ như thế, tôi không biết mình cuối cùng làm thế nào mà chạy đến giữa hai người bọn họ, rồi là từ chỗ nào mà có dũng khí cùng sức lực như vậy, tôi chỉ biết là, tôi cũng đuổi kịp, trước khi con dao đâm vào ngực chị họ, tôi một bước nhảy vào giữa bọn họ, hạ thấp người, hai tay dùng sức, túm lấy cánh tay đang cầm dao của Lưu Minh Đường, cố gắng chống đỡ từng chút một.
Dường như thấy trong mắt Lưu Minh Đường lộ ra một tia sắc lạnh nào đó giống như dã thú tàn nhẫn hung bạo; tựa hồ cảm giác được, cánh tay cầm dao kia đang dần dần thay đổi hướng, chúc xuống trán tôi; tựa như nghe thấy hắn lớn tiếng rít gào: “Ông gϊếŧ mày, gϊếŧ cả nhà chúng mày! Con mẹ nó cả nhà một loại ti tiện……”
Tiếng gào của hắn hẳn là nên vang ở trên đỉnh đầu tôi, nhưng kỳ quái là, tôi căn bản nghe chẳng phân biệt được rõ, phảng phất như đang cách thiên sơn vạn thủy; lại giống như, từ đầu tới đuôi, tôi cũng chỉ là rơi vào trong một cơn mơ không cách nào tránh được, thấy đó nghe đó nhưng đều là hư không.
Trên cánh tay tôi dường như bị một ngọn núi lớn đè lên, đau đớn thấu tận xương cốt. Tôi đang nỗ lực, nỗ lực nhô lên khỏi núi lớn, sức lực trên tay cũng biến mất, từng chút từng chút một.
Mồ hôi từng giọt từ từ chảy xuống dọc theo gương mặt, trong đầu có chút choáng váng, tôi lại nghĩ lên lúc nhỏ, bác cả mang bọn tôi ra cửa, có một lần, chị họ thấy thích một cái tượng đất nhỏ bên góc đường, còn tôi lại nhìn trúng một xâu mứt quả. Tôi biết phải nhường cho chị họ, cho nên không mở miệng nói, song ánh mắt cũng không theo điều khiển mà nhìn chằm chằm mứt quả, băn khoăn lợi hại, một lần rồi lại một lần…… Cuối cùng mua về lại chính là mứt quả, chị họ nói, đây là món mà chị ấy thích nhất; Tôi nhớ lúc lên trung học, có một lần được chọn tham gia một cuộc thi ngâm thơ, tôi không có váy, cho nên không có ghi danh, cuối cùng là chị họ giúp tôi báo danh, đem cái váy chị ấy vừa mua vội vã kín đáo đưa cho tôi……
Giúp chị chặn con dao là đúng. Chị ấy là chị tôi, là người từ nhỏ đã yêu thương tôi che chở cho tôi chăm sóc tôi, trên thế giới này số người quan trọng nhất có quan hệ huyết mạch với tôi không nhiều lắm. Nhưng mà, sức lực của tôi quá nhỏ, không có cách nào chống đỡ tiếp……
Một lưỡi dao rét lạnh mơ hồ xẹt qua da thịt, một hơi thở đậm chết chóc đập vào mặt. Mồ hôi tí tách chảy dọc theo má, vạn vật xung quanh đều mơ hồ…… Một chút sức lực trên tay cuối cùng cũng không còn, hai tay mềm nhũn rơi xuống.
Tôi nhắm hai mắt lại, đang đợi một khắc lưỡi dao bén nhọn cực hạn phá sọ mà vào, nhưng đột nhiên, nghe thấy một tiếng vang. Mở mắt, phát hiện Lưu Minh Đường một khắc trước còn hung ác vô cùng đã ở trước mặt tôi ầm ầm ngã xuống đất, làm bay lên một làn mây bụi mỏng.
Vẫn chưa biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, cả người tôi bỗng nhiên ấm áp, được một vòng tay dịu dàng cực hạn trong nháy mắt bao vây.
Có một người, run rẩy, vươn cánh tay ra, từ phía sau ôm lấy tôi, ôm chầm vào lòng, hết lần này đến lần khác gọi tôi: “Tây Tây, Tây Tây……”
Trong nháy mắt đã có mắt lệ chảy vào hốc mắt, không cần xoay người, tôi cũng biết cuối cùng là ai tới!
Trên thế giới này, chỉ có một người đàn ông dùng cách thuần thục như vậy, từ phía sau lưng, trong nháy mắt ôm tôi.
Trên thế giới này, chỉ có vòng tay của một người đàn ông, cứ như là có một loại độc dược nào đó khó tả, chỉ cần dính vào người, cũng làm tôi không cách nào thoát khỏi.
Tay chị họ giữ khung cửa, khóc sướt mướt; Lưu Minh Đường té trên mặt đất không nhúc nhích, chắc bất tỉnh rồi.
Trong đầu còn có một chút choáng váng, tôi tính đi qua nhìn chị họ, xoay mặt, cằm lại bị người trong nháy mắt bắt được.
Người đàn ông phía sau, l*иg ngực phập phồng, hít thở ồ ồ, thật giống như cảm xúc cả người vẫn ở trong cực hạn khủng hoảng và khẩn trương, lại trong nháy mắt tôi xoay mặt, không chút do dự, thuần thục cực kỳ nắm cằm tôi, xoay mặt tôi qua, sau đó, không còn kịp có bất kỳ phản ứng thỏa đáng, anh hôn vẫn cứ trực tiếp rõ ràng như vậy, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào trên mặt trên môi tôi, giống như ngày mùa thu trong rừng, tràn đầy hoa rụng…… Tôi muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng cả người vẫn ở trong cực hạn run rẩy, mơ hồ thấy đung đưa trước mắt, trên ống tay áo màu đen của anh, một cái cúc áo tinh xảo màu bạc khắc hai chữ cái nho nhỏ: LL.
Lương Trạm! Lỗ Tây!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
- Chương 42