- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
- Chương 38
Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 38
Nếu như đi một mình trên đường, thấy trước mắt là con đường vô cùng bằng phẳng, thẳng tắp, vững vàng thì con người ta sẽ cảm thấy an toàn, yên tâm; nhưng đi mãi đi mãi, trên đường bỗng nhiên xuất hiện một cái tảng đá lớn chặn đầu, không cẩn thận khiến bạn vấp ngã, nếu bạn ngã một cái thật mạnh thì nên làm gì bây giờ? Có phải lấy xẻng triệt để xúc tảng đá lớn kia qua chỗ khác hay không?
Không, không cần thiết, chỉ cần nhớ kỹ bài học lần này để lần sau không vấp nữa là được rồi!
Nếu như một người từng tàn nhẫn tổn thương bạn, có phải tốt nhất là đem anh ta ghi tạc trong lòng, cố gắng hận, ra sức hận, cứ hận đến…… cả đời không quên không?
Không, bất kỳ tình cảm vô cùng kịch liệt nào cũng sẽ làm người ta càng nhớ hơn, cho nên thay vì ghi hận, chi bằng buông tay!
Vậy, như thế nào mới có thể buông tay?
Có phải chỉ cần không gặp mặt là được hay không?
Không, cách tốt nhất để buông tay là đối mặt, mặc dù, khi đối mặt có thể gặp phải sự thống khổ cùng bối rối khó tả!
……
Có một số người có tướng mạo, trời sanh đã khiến người tôi phải nhìn chăm chú, cho nên, mặc dù giữa hai người chúng tôi từng quen thuộc và thân thiết như vậy; mặc dù tôi từng nhiều lần dùng môi miệng tỉ mỉ đo lường mỗi một tấc da trên mặt anh, chia cách bốn năm, khi nhìn thấy anh, tôi vẫn phát hiện mình có loại xúc động cùng ham muốn “nhìn không chớp mắt” mãnh liệt — ước chừng nhiều năm trước, tôi sở dĩ không có chút kháng cự mà bị anh mãnh liệt hấp dẫn, chẳng phải cũng là vì nguyên nhân vô cùng “háo sắc” này sao?!
Người trước mắt, mặt mày hình như gầy đi rất nhiều, so với khuôn mặt trong trí nhớ thì có thêm mấy phần chín chắn, càng nhìn càng thấy cởi mở già giặn. Chỉ là, vẻ kiên quyết, sắc bén, sáng ngời lóa mắt vẫn hay ẩn chứa trong ánh mắt anh nay cũng nhạt dần, đôi mắt ấy giờ trở nên xa xăm mà thâm thúy, chất phác mà nội tâm.
Thật ra nhìn chằm chằm anh như vậy, vô cùng tổn thương tròng mắt, nước mắt lúc nào cũng không biết từ cái chỗ hẻo lánh nào đó mà lại chui ra, muốn quăng vào đó một cước, nhưng nếu đã lựa chọn đối mặt, cũng chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước. Tôi nắm chặt tay, trong lòng tự thầm nói một câu “Lỗ Tây, cố lên!” Vẫn kiên định ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía anh, nở nụ cười chân thành nói: “Thật trùng hợp!”
Anh nhìn tôi, lẳng lặng nhìn tôi, không nói một lời, một lúc lâu sau cuối cùng từ khóe môi kéo ra một nụ cười nhẹ mỏng manh, đưa tay mở dây an toàn, đẩy cửa xe ra, từ từ đi xuống.
Tôi vẫn muốn ngẩng đầu nhìn nụ cười của anh, nhưng cuối cùng lại theo từng bước anh tới gần, mà dần dần có chút nhịn không được, từ từ cụp mắt xuống. Trên thế gian này có một từ gọi là “Gặp sáng là chết”, tôi biết, rất nhiều thứ, nếu không thể biểu hiện rõ, nếu không cách nào nói thành lời, thì chỉ có thể âm thầm chôn dấu.
Từ một chỗ này ẩn náu vào một chỗ khác, đi theo bên này để trốn bên kia……
Song, chia cách bốn năm, rốt cuộc lại chạm mặt……
Anh đi rất chậm, dường như rất khó cất bước, nhưng thật ra, khoảng cách giữa chúng tôi, cũng không xa xôi là mấy. Rốt cuộc đi tới trước mặt tôi, lúc đứng lại, anh hơi dừng một chút, rồi rốt cuộc mở miệng, từ từ, gằng từng tiếng hỏi: “Em…… có khỏe không?”
Một dòng hơi thở ấm áp hòa với giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu nhẹ nhàng bay xuống, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ mơ hồ. Trong lòng lại cuộn lên một tia chua xót, tôi cắn răng, cười: “Như anh thấy đó, chỉ là không cẩn thận té một cái thôi!”
“Đau lắm hả?”
“Không đau lắm!” Thật sự không đau lắm. So với những lần chúng ta lớn bé liên tiếp ngã trên đường kia mà nói, chút tổn thương ngoài da này, thật sự chẳng đáng là gì. Mà trong đó lần té thảm nhất…… Không, không được hồi tưởng nữa, không được oán giận nữa. Ánh mắt con người không nên ngoái về sau, mà phải nhìn về phía trước, tiếp tục nhìn về phía trước……
“Anh đưa em đến bệnh viện!” Giọng điệu của anh không giống như xin ý kiến, mà cứ như là công bố đáp án.
“Về nhà bôi một chút thuốc lên là được rồi……” Vất vả lắm cuối cùng mới lại lần nữa điều hòa hô hấp, rốt cuộc có thể ngẩng đầu, cười, nhìn về phía anh — khuôn mặt của anh lại cúi thấp xuống, gần như vậy, dường như ngay cả hô hấp cũng có mùi hương ngọt ngào nào đó mê hoặc lòng người, quanh quẩn mãi trong cánh mũi, có chút làm cho người tôi vội vàng không kịp phòng bị mà choáng váng. Vô ý thức lại muốn xoay mặt đi, tôi do dự một chút, cuối cùng cắn răng, giương mắt, nhìn thẳng anh, tiếp tục chịu đựng.
“Đến bệnh viện!” Anh cúi đầu nhìn xuống tôi, một lát, lại mở miệng nói chuyện, giọng nói nhàn nhạt, không cho tôi cự tuyệt. Người đã quen phát hiệu lệnh lúc nào cũng thích nói như thế. Nhiều năm trước, mỗi lần nghe cái kiểu giọng ra lệnh đó, tôi nhất định là xoay người rời đi, tuyệt đối mặc kệ anh, nhưng hôm nay, hôm nay lại khác. Nếu như đã chạm mặt, nếu như đã gặp lại, nên có chút đối đáp nào đó, thì nhất định phải nghiêm túc đối đáp; còn có chút quan hệ nào đó nên xử lý, lại càng phải nghiêm túc xử lý!
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi mỉm cười: “Cũng được!”
Anh dường như thở phào nhẹ nhỏm, bỗng nhiên đưa tay tới, chuẩn bị đỡ tôi.
“Không cần, còn có thể đi được!” Người tôi hơi cứng đờ, nhưng ngay sau đó mỉm cười, nhìn anh, giương giương hàng lông mày, chậm rãi hoạt động bước chân, hít một hơi, chậm rãi, lướt qua người anh, đi từng bước từng bước về phía trước.
Anh hơi chần chờ, rồi sải bước đuổi tới trước tôi, giúp tôi mở cửa xe, anh nói: “Cẩn thận……”
Bóng lưng quen thuộc trong nháy mắt ánh vào mi mắt, gần trong gang tấc, tôi khẽ ngây người, nhưng ngay sau đó lắc đầu, cúi người, khom lưng, nhấc chân phải lên, sải bước ngồi vào ghế sau, đợi đến khi ngồi vững vàn, mới từ từ thu chân trái bị thương, mỉm cười nhìn về phía anh, nói: “Không có vấn đề!”
Dọc đường xe chạy không nhanh không chậm, không ai nói với ai lời nào, tôi không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, chỉ thật sự vô cùng tĩnh lặng, cảm giác không khí trên xe quá mức quái dị, tôi suy nghĩ một chút, dù sao ngang là dao, dọc là súng, nếu đã lên xe của anh; nếu đã quyết định đối mặt, có những lời, sớm muộn gì cũng phải nói. Cho nên, rốt cuộc tôi hít một hơi thật sâu, từ từ, đắn đo, gằn từng tiếng nói: “Viện Viện bình phục rất tốt……”
Anh im lặng hồi lâu, mới nhàn nhạt đáp: “Vất vả cho em!”
Bỗng nhiên có cảm giác gánh nặng dễ dàng dỡ xuống, nhưng lại có chút nhàn nhạt mất mát…… Tôi biết lúc này rất khó khăn, nhưng nếu đã bắt đầu, thì tốt nhất đừng có ngừng lại. Suy nghĩ một chút, tôi tiếp tục nhìn bóng lưng anh, mỉm cười nói: “Viện Viện thích hợp sống ở San Francisco, nhưng dĩ nhiên, nếu có cơ hội, anh tốt nhất nên mang cô ấy đến Tây Ban Nha một chuyến……”
Một tràng két kít bén nhọn nổi lên, anh bỗng nhiên phanh gấp, xe trong nháy mắt dừng lại.
Tôi dừng không được mà bị đẩy về phía trước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nhịn không được bật thốt lên tiếng kêu sợ hãi. Vô cùng gian khổ chọc dựa lưng, thật vất vả mới ổn định thân mình, nghe thấy những chiếc xe phía sau đột nhiên bị chặn đường mà tức giận bấm còi inh ỏi.
“Làm sao vậy?” Tôi mặt mày trắng bệch ngẩng đầu hỏi anh.
“Không có chuyện gì!” Anh nặng nề thở ra một hơi, bỗng nhiên giẩm mạnh chân ga, xe nhanh chóng vọt tới trước.
Tôi thiếu chút nữa lại bị quẳng cho một cái đến mất kiểm soát, sợ đến nỗi trái tim đập bịch bịch, nhịn không được mở miệng nói: “Anh đi chậm thôi!” Tốc độ xe quả nhiên dần dần chậm lại, anh không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngồi đàng hoàng! Đừng có nói nữa……”
Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Xuống xe, anh đi tới mở cửa xe cho tôi, tới gần tôi, từ từ đưa tay, vẫn cái kiểu chuẩn bị đỡ tôi, tôi vội vàng cười: “Không sao, thật không có sao đâu! Hay là, anh giúp tôi vào lấy số đi?”
Anh vừa quay đầu lại nhìn tôi một cái, rốt cuộc không hề theo tôi nữa, xoay người đi lên trước đăng ký.
Chụp X-quang, làm kiểm tra, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị trật khớp thường thường thôi. Đợi bó chân xong, tôi do dự có nên nhảy xuống giường bệnh hay không, chợt thấy anh đi tới trước mặt, đưa lưng về phía tôi, nửa ngồi xổm người xuống, nói: “Lên đi, anh cõng em!”
“Ách, thật ra……” Không đợi tôi nói xong, anh bỗng nhiên trở tay cầm cổ tay tôi, kéo lên lưng, nói: “Đi lên!” Giọng nói vẫn bình thản như vậy, thái độ vẫn kiên quyết như vậy.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền dọc theo cổ tay, mơ hồ có chút hoảng hốt, tựa như thời gian đang quay trở lại, lúc chúng tôi vẫn còn ở tại căn hộ nhỏ kia, thường xuyên đùa giỡn chơi đùa. Bao nhiêu lần thét chói tai, rồi đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhào tới lưng của anh……
Chẳng qua là giờ này khắc này, qua mấy năm, lại qua không biết bao nhiêu là chướng ngại, giữa chúng tôi, chắc chắn đã không thể tiếp tục thân mật như thế nữa. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi cười: “Cho mượn bả vai dùng một chút……” Nhẹ nhàng rút tay ra, nương theo bả vai anh nhảy xuống giường, nhẹ nhàng vịn vách tường mà nhảy lò cò một chân.
Anh từ từ đứng dậy, đưa tay kéo tôi: “Đứng im không được động đây!” Thấy tôi hình như là theo bản năng mà tránh tay anh, anh xác định chốc lát, rồi nhìn tôi một cái, nói: “Chờ anh hai phút, anh đi mua xe lăn……”
Xe…… lăn……?!
Không đến nổi khoa trương như vậy chứ!
Tôi kinh ngạc ngẩng lên đầu liếc anh một cái, nhanh chóng đưa tay, kéo ống tay áo anh lại, nhếch miệng cười, nói: “Ông lớn ơi, nếu anh là ngại tiền để ở trong túi áo sẽ cháy sạch, thì tôi thật ra thật sự không ngại giúp anh xài một chút! Mua một bộ đồ, mua son môi gì gì cũng được. Còn như bây giờ thì…… hay là, ông lớn anh lại cho tôi mượn cánh tay dùng thêm một chút nữa là được rồi!” Trong nháy mắt ra quyết định, đưa tay, kiên quyết ôm cánh tay, chậm rãi, chậm rãi nhảy về phía trước.
Nhảy được mấy bước, cuối cùng cũng động đến cái chân bị thương, nhịn không được than nhẹ một tiếng: “Ấy da!”
Anh dừng lại, lại một lần nữa nói: “Anh cõng em!” Lại một lần nữa đi lên hai bước, đưa lưng về phía tôi.
Trong nháy mắt có chút do dự…… Thật sự cảm thấy không ổn, nhưng thật ra, nhưng thật ra nếu như đổi là người khác, không phải anh, mà là Đại Oai hoặc là Lâm Giang Dương hoặc là những người nào khác giúp tôi đến khám chân, thì dưới tình cảnh này, muốn cõng tôi đoạn đường, cũng là hợp tình hợp lý? Nói không chừng tám chín phần mười còn bị tôi mạnh mẽ leo lên lưng. Vậy…… càng muốn cự tuyệt sự trợ giúp của một mình anh, có phải thật ra, quá mức để ý hay không?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại muốn nghĩ tiếp, rốt cuộc cười nói: “Để người giàu có như vậy cõng tôi, anh thật sự đừng cho tôi áp lực quá lớn đó!” Nhẹ nhàng nằm rạp người xuống, dán lên lưng anh.
Anh không nói một lời, cõng tôi, sải bước về phía trước.
Thân thể quá gần, đến nỗi tôi gần như không chút do dự mà lập tức ngửi thấy mùi hương đặc biệt trên người anh, mùi hương thoang thoảng mùi cam thảo nhàn nhạt này đã từng khiến tôi mê luyến không thôi, cảm giác mình đang bị ý nghĩ bất lương nào đó quấy nhiễu nghiêm trọng, không thể làm gì khác hơn là cố gắng mà nâng đầu lên, nhìn chằm chằm nơi xa, chú ý tập trung theo sát anh nói: “Trước khi từ San Francisco trở về, Viện Viện nói cho tôi biết, anh đặc biệt quăng tiền cho cô ấy lập quỹ từ thiện, tôi cảm thấy rất hay. Viện Viện nên có chuyện tự mình làm, như thế……”
“Anh biết!” Anh nhàn nhạt ngắt lời tôi, nhàn nhạt nói: “Anh biết như thế nào là có lợi cho việc cô ấy khôi phục sức khỏe!”
“Dĩ nhiên!” Tôi không cách nào tiếp tục cái đề tài này nữa, không thể làm gì khác hơn là câm miệng không nói.
Thật vất vả rốt cuộc một lần nữa trở lại trên xe, anh mở miệng hỏi: “Tìm một chỗ uống chút gì đi?”
“Nhìn cái mặt mày xám ngoét của tôi đi này……” Tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Huống chi hôm nay Quyên Quyên kết hôn, tôi đã giúp cô ấy chặn rượu, thất sự cũng đã uống không ít……”
Anh không nói, từ từ khởi động xe.
Tôi nghĩ nghĩ, rồi mở miệng hỏi anh: “Nghe nói anh đang thành lập công ty con ở San Francisco, tương lai, chắc là sẽ có rất nhiều thời gian bay qua đó nhỉ?”
“Tinh thần và thể lực của anh đều tập trung vào trọng điểm, châu Phi!” Anh khẽ thở dài, hỏi tôi: “Vì sao không tiếp tục học bác sĩ?”
Tôi muốn nói lo mình không lấy được chồng, nhưng lập tức ý thức được vào lúc này ở nơi đây, không được dễ dàng nói lời như vậy, cho nên, mỉm cười, nói: “Bởi vì đau lòng cho tế bào não của mình!” Rồi chợt hỏi anh: “Tại sao lại chọn châu Phi?”
“Trong đó một nguyên nhân rất quan trọng là cảm giác thành tựu!” Anh suy nghĩ một chút, từ từ nói: “Các anh em của anh cũng quen đưa ánh mắt nhìn về phía phồn hoa đô thị, bởi vì có cơ sở thượng tầng, cũng có dòng người, rất dễ dàng khơi dậy thoải mái khoái trá. Còn anh chọn châu Phi, tương đương với khai hoang, rất gian khổ, rất khó khăn, lúc trước tiếp xúc với rất nhiều cơ quan không thể tiếp xúc, lúc trước đυ.ng phải rất nhiều cơ quan khó khăn không cách nào dự liệu, lúc nào cũng phải leo ngọn núi cao và cảm giác hiểm trở, cho nên…… rất có cảm giác thành tựu!”
Cảm giác thành tựu……
Thì ra là ở dưới vòng vây to lớn hấp dẫn của cái gọi là danh lợi ấy, vẫn còn một thứ gì đó quan trọng — cảm giác thành tựu!
Đúng vậy, tôi nghĩ tôi có thể hiểu cảm giác đó — khi tôi rốt cuộc cũng phá tan khó khăn chồng chất, đứng ở trong sân trường Stanford, giang tay nhìn lên trời cao, cảm giác lúc đó cũng chính là như vậy!
Điều anh theo đuổi, thật ra, chẳng phải là điều mà mỗi người chúng ta theo đuổi sao? Đều là người cõi trần; đều là vì cuộc sống mà khổ cực đấu tranh như nhau, giàu có một chút dù sao so với khó khăn cũng tốt hơn; đứng trên cao một chút dù sao cũng tốt hơn đứng ở chỗ thấp; như thuyết pháp nhu cầu đã cho chúng ta biết, càng đi lên trên, con người ta sẽ càng nâng cao việc theo đuổi các phương diện tinh thần, dần dần vượt cả việc theo đuổi các phương diện vật chất!
Chuông điện thoại vang lên, tôi vừa nhìn thấy là Đại Oai gọi tới, liền nhanh chóng bắt máy, nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại cậu ta lo lắng hỏi: “Tây Tây, em đang ở đâu? Anh về khách sạn nhưng tìm mãi mà chẳng thấy em đâu?”
“Đã bảo anh về thẳng ký túc xá chờ em rồi mà? Đến khách sạn làm gì hử……” Cái tên này, lại chạy về khách sạn đón tôi. Trong lòng có chút cảm động, là sự sung sướиɠ khi được người ta quan tâm lo lắng. Tôi thấp giọng xuống, thì thầm: “Em không cẩn thận bị té một cái, trật chân mất tiêu, nhưng mà anh đừng lo lắng, đã xử lý xong rồi……”
Cậu ta vừa nghe liền sốt ruột, ở đầu bên kia điện thoại lớn tiếng nói: “Bị thương thế nào? Em chờ đó, chờ đó, anh lập tức tới đón em……”
“Đã xử lý xong rồi!” Tôi thở dài, dịch cái điện thoại ra một chút, tránh bị giọng nói của cậu ta oanh tạc. Sớm phải đoán được sẽ hậu quả như vậy rồi chứ! Sớm phải…… tùy tiện tìm một lý do gì đó gạt cậu ta về nghỉ ngơi!
“Em bây giờ đang ở đâu, rốt cuộc đang ở đâu hả?” Cậu ta vẫn đang cầm điện thoại, lo lắng lớn tiếng hỏi tiếp.
“Em sẽ nhanh chóng về tới ký túc xá!” Tôi thở dài, mỉm cười: “Có thể làm phiền ông lớn tới cổng trường đón em được không vậy?”
“Được! Anh lập tức trở lại đó……” Trả lời kiên quyết như thế, không chút do dự như thế sao…… Tôi bắt đầu cảm thấy nhức đầu, rất rất nhức đầu. Lỡ những biểu hiện kia của cậu ta đối với tôi đều là thật sự…… Ông trời ơi, rốt cuộc nên tìm cơ hội nào thích hợp, nói rõ ràng với cậu ta, mà không làm tự tôn đàn ông của cậu ta bị tổn thương quá mức?
Cuối cùng cũng tới cửa trường, bạn học Đại Oai quả nhiên đã ôm một cái áo gió thật to chờ tôi. Lương Trạm vẫn không nói một lời, đậu xe ở ven đường, rồi nhanh chóng đi sang một bên, giúp tôi mở cửa.
Tôi thật ra không muốn để hai người bọn họ cứ như vậy mà đối mặt ở trước cổng trường, bởi vì về bản chất, tôi thật ra là một người lười biếng, không muốn gây ra những phiền toái không cần thiết. Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện vốn là quang minh chính đại, cần gì phải giấu giấu giếm giếm.
Lương Trạm lại duỗi cánh tay ra trước, có chút cố chấp kiên định, cứ như nếu tôi không đưa tay ra, thì sẽ không lùi lại. Vậy thì…… đưa tay thôi! Trước mắt, tôi quả thật cần trợ giúp.
Tôi mỉm cười nhìn anh một cái, đưa tay, bắt lấy tay anh, từ trong xe đi ra, đứng thẳng người, mỉm cười tạm biệt anh.
Song đột nhiên, anh vô cùng nhanh chóng rút ra một cái khăn tay, vô cùng nhanh chóng, đưa về mặt tôi, nói: “Có chút vết bẩn……”
Khăn tay chạm vào mặt, nhè nhẹ lau, song trong nháy mắt, tôi lại rõ ràng cảm giác được ngón tay của anh, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt. Dường như nghe thấy anh nhẹ nhàng tới gần tôi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Tây Tây……”
Lời xin lỗi đã muộn bốn năm mất rồi…… Trong nháy mắt, cảm giác trong lòng, sao lại chua như vậy!
Tôi dùng sức nhắm mắt, một hồi lâu mới mở ra, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Chuyện đã qua, tôi không trách anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận, cho nên, đừng để ở trong lòng. Chỉ hy vọng sau này lúc anh làm chuyện gì, thì nên suy nghĩ chu toàn hơn một chút……” Cắn cắn môi, tiếp tục từng chữ từng câu nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn nói, Mộc Lan thật ra là người vô cùng hiếu thắng, còn Viện Viện, hiện tại quả là quá mức yếu ớt……” Cuối cùng xoay người, hít một hơi, nhảy lò cò về hướng bạn học Đại Oai nét mặt rõ ràng không vui nhưng vẫn mở ra áo khoác chờ sưởi ấm cho tôi.
Vào thu, khí trời không quá lạnh, nhưng đã có những chiếc lá rơi rụng xoay tròn trong không trung rồi từ từ rơi xuống. Tôi nghĩ đến nhiều năm trước, vào một buổi sáng sớm đầy nắng, lúc tỉnh lại trong vòng tay ôm ấp của người đó, nghe anh nói: “Không biết Tây Tây của anh tương lai để tóc dài, sẽ như thế nào nhỉ……”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
- Chương 38