Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chớp mắt, tôi đã về nước gần một tháng.
Mẹ già của tôi sau khi rốt cuộc cũng ra phát hiện tôi từ bỏ chuyện học tiến sĩ, tự tiện trở về nước, thì khϊếp sợ, không tin, tức giận, uất ức tiếp đó là đủ các loại chiêu trò “Một khóc hai nháo ba thắt cổ” kinh điển, cố gắng dụ dỗ hoặc uy hϊếp tôi tiếp tục trở lại mảnh đất tươi đẹp nhất trong suy nghĩ của bọn họ…… Hết thảy mọi thủ đoạn đều đem ra dùng hết, rốt cuộc sau khi phát hiện không có kết quả, liền bắt đầu đổi thành kiểu ngày nào cũng oanh tạc cái điện thoại để khuyên can, cuối cùng, sau khi đã điện thoại nói mãi tới sùi bọt mép, tê lưỡi mỏi miệng, mới chịu từ bỏ cái loại cứu vãn phí công này, chỉ thất vọng hỏi tôi: “Con và Đại Oai, rốt cuộc định kết hôn ở trong nước hay là qua bên đây?”
Về quan hệ phức tạp giữa tôi và Đại Oai thì trước mắt hãy còn rất xa mới đạt đến trình độ kết hôn quan trọng này, tôi từng cố gắng dùng đủ các loại ngôn ngữ và cách thức lý tính hoặc là cảm tính để giải thích với bà, những lần nào giải thích đến cuối cùng, cũng chỉ nghe được bà nói một câu: “Người ta học thạc sĩ, tiến sĩ không phải cũng kết hôn sao? Mẹ nhớ trên lớp các con……” Cứ vòng đi vòng lại như thế vô số lần, tôi quả quyết từ bỏ cái loại này cố gắng toi công này.
Về mặt khác, trong quan niệm “nữ đầu bếp” của bà, tôi sở dĩ từ bỏ việc học tiến sĩ, nhất định là bởi vì lo mình bằng cấp cao quá, sẽ tổn thương đến thể diện của ông chồng tương lai (bạn học Đại Oai) của tôi, cho nên, vì tình yêu vĩ đại, vì thể diện của người đàn ông nào đó, liền không màng đến tiền đồ, như vậy như thế, như thế như vậy, y chang như tình tiết bỏ nhà theo trai của mấy vở kịch hiện đại.
Bà ấy vốn rất thích Đại Oai, cuối cùng lại bởi vì lần này bạn học nào đó phạm vào đại tội một mình bắt cóc tôi “bỏ trốn”, mà bị bà đóng cho dấu bất lương.
“Con trước mắt tạm thời vẫn…… không có cách nào kết hôn!” Tôi cười cười ở trong điện thoại vứt ra đáp án cho mẹ già: “Bởi vì Đại Oai chê con là thạc sĩ, bằng cấp cao quá……” Nhanh chóng đưa điện thoại ra xa.
Quả nhiên, trong điện thoại lập tức vọng ra một trận điên cuồng gào thét: “Con nói cái gì? Con nói cậu ta……” Cho nên mới nói, phụ nữ con gái được đàn ông yêu chiều thì mới có sức mạnh, bất kể là mười lăm tuổi cũng được, năm mươi tuổi cũng được, đều như nhau cả. Ban đầu lúc bị ba tôi vứt bỏ, mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay mà sống, vô cùng khiêm nhường, hết thảy mọi góc cạnh đều bị máu, nước mắt và những gian truân trong cuộc sống mài mòn từng chút từng chút một. Chỉ có vào lúc này, có chồng để tin tưởng, có con gái để lo lắng, mới có thể một lần nữa tìm về tất cả mọi tâm trạng và sức lực để cười đùa, tức giận, mắng mỏ.
Mẹ già tôi không nổi kích động, cho nên nghe xong câu trả lời chắc chắn của tôi, trước sau như một, tức giận mà quả quyết dập máy. Rồi cũng rất nhanh sau đó liền loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của bạn học Đại Oai vang lên bên phòng bên cạnh.
A, “chuyển hướng họa thủy” thành công, hôm nay sao mà yên tĩnh tốt đẹp xiết bao……
Tôi thừa dịp bạn học Đại Oai bị bom miệng mãnh liệt oanh kích, khẽ mỉm cười, đưa tay đóng cửa phòng, lửng thững đi tới cửa sổ ngắm cảnh.
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, loáng thoáng còn có thể thấy một góc hồng lâu. Thời đại học tươi đẹp lúc trước của tôi và bạn học Đại Oai cũng diễn ra ở nơi này. Có biết bao nhiêu lần, tôi bị kích động chạy đến dưới cửa sổ nhà cậu ta, lớn tiếng gọi: “Đại Oai, Đại Oai……” Mỗi lần thấy cậu ta ló đầu ra, trong lòng tôi luôn trào dâng một cảm giác căng thẳng và tức giận không tên – Thật tiếc biết bao, khi đó đi tìm cậu ta, đều không có gì khác hơn là vì đòi lý lẽ cho Mộc Lan, phía sau hồng lâu, có một vườm ươm nho nhỏ, trồng đủ chủng loại thực vật tùy theo mùa. Lúc vào năm nhất đại học, tôi từng có lúc ngu đến không có thuốc chữa, dường như vô tình bước vào trong vườm ươm này học từ vựng tiếng Anh, cứ tưởng là đến lúc nào đó không cẩn thận, sẽ “vô tình gặp được” anh chàng đẹp trai trên lầu, nhưng chẳng biết làm sao, trong một đống những anh chàng đi qua đi lại nơi này, lại chưa từng có lần nào thật đúng là có cả Đại Oai đẹp trai mà tôi đang chờ mong.
Khi đó, đau lòng đến nỗi gần như ngày nào cũng phải hạ quyết tâm thôi đi vào trong đó, vậy mà sáng sớm ngày hôm sau, lại không thể kiềm chế mà lại đúng lúc xuất hiện……
Tinh khiết ngọt ngào lại lo được lo mất, vừa mong được nhìn thấy vừa sợ bị nhìn thấy!
Quanh đi quanh lại, đến lúc nào thì anh chàng đó mới chịu đi tới bên cạnh tôi, cả ngày giống như kẹo da trâu dính lấy nhau – cái gọi là ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây, đời người lên xuống thất thường, quả nhiên là khó có thể dự đoán!
Phía tây vườm ươm, là một cái kho bị bỏ hoang, từ cửa sổ nhìn sang, còn có thể mơ hồ nhận ra góc cạnh.
Vào một đêm khuya, tôi không cẩn thận mà nhặt được một cái cô gái ở trong kho, tiện tay tặng cho cô ấy một cái ghim cài áo hình quả lựu, kết quả bây giờ, lại bí mật mang về một cái ghim cài áo nạm kim cương mà có thể tôi khổ cực phấn đấu vài chục năm mới có thể mua được!
Cho nên có khi ngẫm lại, cái gì mà “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu” cũng thật có mấy phần đạo lý.
Mà cô gái tặng tôi ghim cài áo kia, khi đó, lại ở……
Quay về trường cũ giảng dạy là chuyện hiển nhiên, chuyện này vốn là đã hứa với giáo sư Lý từ nhiều năm trước rồi. Duy nhất chỉ có một chuyện ngoài ý muốn là tôi không có nguyện vọng lấy được bằng tiến sĩ.
Đối với chuyện tôi kiên quyết từ bỏ học tiến sĩ, trên đường chạy về, giáo sư Lý không thể không có câu oán hận, cho nên, vừa thấy mặt, tôi liền nhanh chóng tuyên bố: “Áp lực quá lớn, giáo sư ơi! Em cuối cùng cảm thấy đầu óc có chút đi không đúng đường, cho nên……” Dù sao cũng là người từng có bệnh án, giáo sư vừa nghe, sự chú ý lập tức bị phân tán, thông cảm mà khoan dung không tiếp tục chỉ trích nữa, thẳng tay ký tên đóng dấu vào hợp đồng làm việc của tôi.
Chỉ là, lấy thân phận thạc sĩ mà vào trường cao đẳng, dù sao vẫn gây ra cho giáo sư những khó khăn không nhỏ. Tôi nhìn giáo sư nộp cho trường cái thư nhận xét viết tràn đầy một trang tán dương tôi mà mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ — tôi thậm chí còn lấy cái cớ hèn hạ như vậy để đối phó với người mà mình bình sinh kính trọng nhất!
Ba mẹ Đại Oai gởi thư, lại mãnh liệt yêu cầu cậu ta về quê kế thừa gia nghiệp, mà cái tên hồ đồ không khéo léo này, lại một lần nữa không để ý đến tâm nguyện trưởng bối, vẫn kiên quyết vào làm trong một công ty máy tính, quyết chí vì sự nghiệp dẫn đầu ngành IT mà cống hiến.
Ba mẹ cậu ta bất đắc dĩ càng thêm đau lòng, mà không thể làm gì khác hơn là cấp tốc gửi tiền tới, để cậu ta mua nhà ở gần công ty, giục cậu ta sớm ngày kết hôn — ở trong quan niệm của ba mẹ cậu ta, nếu hai đứa chúng tôi đã trưởng thành cùng nhau, lại cùng thi vào một trường đại học, sau đó, lại là bạn học càng phấn đấu quên mình đi vạn dặm theo bước chân tôi, đi mãi đến Mỹ mới đưa về được, nếu không phải là quan hệ yêu đường thì không thể nào mà giải thích được.
Tôi đã từng ở vào lúc Đại Oai gánh vác trách nhiệm nặng nề khi cô em họ nào đó của cậu ta tới California du lịch thuận tiện dò hỏi tình hình, mà chân thành giải thích với cô ấy, là thật ra Đại Oai ra nước ngoài, hơn phân nửa nguyên nhân là để tự mình giải sầu, cùng tới tới lui lui, cuối cùng lại không có một lần nào là vì mình!
Tôi không có quan hệ trực tiếp gì, cho nên cô em họ chỉ thần bí nhìn tôi, gật đầu, nói: “Chị Lỗ Tây, em hiểu mà!” Về nhà, thêm dầu thêm mỡ đem chuyện cũ và tình cảm giữa tôi và Đại Oai thổi phồng đến nỗi đủ cho Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài xấu hổ tự sát không biết bao nhiêu lần.
Ba mẹ Đại Oai mặc dù khó tránh khỏi ghét tôi bằng cấp quá cao, nhưng từ những điều em họ thuật lại, thì tất cả người nhà cậu ta cũng chắc chắn suy đoán manh mỗi từ trong đó, nói không chừng ngay từ lúc lúc trung học, hai đứa bọn tôi cũng đã tình thương mến thương, từ lâu đã thông đồng qua lại với nhau, qua nhiều năm, e là không có ngoại lực nào có thể dễ dàng ngăn chặn, như thế như vậy cân nhắc một phen, lại xem công việc mà tôi tìm được ở thủ đô, đơn vị công tác cũng coi như bài bản đáng tin, nên quyết định áp dụng chính sách đánh vòng, trước giục hai đứa bọn tôi kết hôn, sau đó còn nghĩ cách khuyên tôi từ chức……
A, cái Kiếp sống “bà lớn đầy trách nhiệm” đưa tới cửa rồi, làm cho người ta bất đắc dĩ cỡ nào chứ, sao còn có thể làm cho người ta thèm nhỏ dãi chứ!
Đại Oai hỏi tôi: “Mình nên mua nhà ở đâu thì tốt?”
Tôi cười: “Giáo sư Lý đã đồng ý giúp mình chuẩn bị một phòng ở trong trường, cho nên, ông cụ cậu phòng ốc cuối cùng nên mua ở nơi đâu…… Xin lỗi, mình thật không có cách nào cho cậu một ý kiến chính xác.”
Đại Oai thống khổ địa rêи ɾỉ: “Thật không ở chung với mình?”
Tôi lười mặc kệ cậu ta, hồi lâu, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nếu không cậu tới trường ở chung với mình, đưa cho mình một nửa tiền thuê nhà. Về phần tiền cậu dùng để mua nhà kia…… hai người chúng ta đem đầu tư thị trường chứng khoán?” Tôi nhìn cậu ta, cười hưng phấn.
“Phòng ốc của cậu là do mình trả tiền thuê, sau đó, tiền mua nhà của mình, hai chúng ta cùng đầu tư chia hoa hồng?” Đại Oai nhìn tôi một cái, không chút lưu tình gõ lên trán tôi một cái: “Xảo quyệt quá vậy!” Sau đó thở dài, nói: “Nói thật với cậu, mẹ già lo lắng mình công việc bận rộn, nên không chừng việc mua phòng lớn như thế, đã nhờ chị họ mình tới đây đảm nhiệm rồi, hai ngày nữa sẽ tới!”
“Quả nhiên là Đại thiếu gia bảo bối ha!” Tôi hâm mộ liếc cậu ta một cái, quay đầu, hất hàm hỏi: “Cậu đoán xem, giáo sư Lý giúp mình chuẩn bị phòng ở đâu……?”
“Chắc là……”
Tôi cùng Đại Oai từng đoán qua rất nhiều chỗ, xó xỉnh nào trong trường cũng có. Duy chỉ vì lẩn tránh theo bản năng mà không đoán đến một chỗ. Song, nghĩ sâu xa vào bên trong, lại như có chút ý trời……
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vài nhánh cây dương cao cao, cành lá thướt tha, chập chờn theo gió, năm tháng lần lượt đổi dời, trên lớp vỏ trắng xóa đã in hằn những vết dấu mờ nhạt. Ban đầu, cũng chính tại nơi này, lần đầu tiên tôi đưa tay, ôm lấy Viện Viện!
Cũng chính tại cái ban công đó, vào một đêm mưa to như trút nước……
Tôi từ từ nhắm mắt lại, đưa tay, xoa xoa thái dương.
Vết thương lành lại rất tốt, mặc dù, sau đó bạn học Đại Oai hình dung tôi chính là, một chiều nọ, bị Viện Viện dùng giá treo áo đập mạnh vào giữa trán, trên mặt tôi lúc đó đầy máu là máu, máu cứ như là một đóa hoa tươi đầy gai nhọn, bỗng nhiên nở rộ, sau đó chỉ trong giây lát mà rụng từng cánh từng cánh.
Tôi không hề biết điều đó!
Ở trong trí nhớ của tôi, cũng không có cái đoạn trải nghiệm gọi là “nằm viện điều trị”.
Tôi chỉ nhớ một người nào đó ở trên ban công lớn tiếng gọi tôi, còn một người khác, ở phía sau anh ta, lớn tiếng nói với anh ta một kế hoạch đầu tư rất quan trọng. Tôi chỉ nhớ tôi ôm thật chặt Viện Viện, cảm giác lạnh buốt, tuyệt vọng, sợ hãi…… Tựa như dưới đất đang hình thành một cái hố sâu hun hút, địa ngục như đang kêu gọi, không ngừng dụ dỗ tôi phấn đấu quên mình rơi xuống dưới.
Vô số hạt mưa giống như những mũi kiếm sắc bén, dội thẳng từ không trung xuống, vọt thẳng vào trong mắt tôi, liên tục không dứt…… Từ một khắc đó, tôi cuối cùng không mở mắt ra được nữa, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.
Nhưng thì ra là, những thứ vọt vào trong mắt kia, thứ ngăn cản tầm mắt tôi đó, lại, đều là máu loãng sao?
Tôi không hề biết, một chút cũng không biết.
Chờ đến lúc tôi nhớ lại là ở trong phòng quan sát của bệnh viện. Trên đầu vẫn còn băng, nhưng bác sĩ nói sẽ nhanh hồi phục, quả nhiên, sau mấy ngày quan sát, tôi lại một lần nữa trở lại trường.
Lúc đi, bác sĩ xác thực sức khỏe của tôi, song, từng ngày từng ngày đi qua, có mấy người, bắt đầu biến mất khỏi người tôi; lại có mấy người, bắt đầu sống ở trong giấc mộng mà tôi không cách nào phân biệt được.
Tôi không cách nào quên được cái sân thượng này, không cách nào quên được cái đêm mưa đó, cũng như, tôi trước sau không có cách nào quên được……
Năm đó, lần đầu gặp nhau trong tiệc rượu, lần đó với tôi mà nói anh vẫn còn là người xa lạ, gần như là không chút do dự theo sát anh rời khỏi tiệc rượu, chốc lát quay trở về chỗ cũ, khi đó mới biết, đã là lặng lẽ nhẹ nhàng mà yêu anh, từ lần đầu tiên ngồi lên xe đạp của anh, lần đầu tiên cảm giác được vẻ đẹp trong sự tĩnh lặng của đêm khuya; đêm hôm đó, lại gặp nhau giữa đêm tuyết rơi, với tôi mà nói, vẫn không tính là quen biết anh, gần như là không cố kỵ chút nào mà đi theo anh uống rượu trò chuyện, quay đầu lại suy nghĩ, mới biết khi đó, đã yêu anh mà không hề hay biết, từ lúc anh tự mình nướng cho tôi một cái bánh sinh nhật; từ lúc anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng mà yêu thương vuốt ve tóc tôi!
Nụ hôn đầu tiên không hề có sự kháng cự, lúc được anh nắm tay, thì nửa căng thẳng, nửa còn lại là ngọt ngào!
Tôi không biết thân phận lai lịch của anh, thậm chí còn không rõ tên họ của anh, chỉ biết duy nhất một điều là tôi bị anh hấp dẫn, không chút kháng cự mà bị anh hấp dẫn, giống như là rơi vào một cái con quay đang xoay tít mù, chỉ biết là không được rơi xuống đất, tìm không được bất kỳ một chút sức lực để có thể làm cho mình thoát ra được.
Trong tình cảm, quan trọng nhất là cảm giác — tôi vẫn tự nói với mình như vậy, mỗi một lần vẫn bí mật mà e lệ tự trải nghiệm, sự thân mật gắn bó như môi với răng, vẻ đẹp khi da thịt quấn lấy nhau! Mỗi một lần kề sát vào nhau trái tim tôi lại đập liên hồi, làm cho tôi mặt đỏ tía tai; mỗi một lần da thịt tiếp xúc đều khiến tôi khẽ run lên.
Anh muốn tôi, tôi chắc chắn điều đó. Từ việc anh chỉ cần một khi ôm lấy tôi, là thân thể sẽ không thể nào khống chế mà nhanh chóng biến hóa; từ việc anh hôn cắn tôi, không chút nào che dấu độ mạnh yếu; từ biểu hiện của anh sau khi hôn tôi, lúc nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt hơi lộ vẻ mê loạn cuồng nhiệt; từ việc bàn tay hơi có vẻ thô ráp của anh, thô bạo lại không hề mất đi sự nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh núi non mềm nhất của tôi…..
Cả thể xác và tinh thần của tôi đều tập trung vào đó, từ lần đầu tiên quyết định trao mình cho anh, chịu đựng sự khϊếp sợ, chịu đựng nỗi đau đớn, chịu đựng sự ngượng ngùng, chịu đựng hết thảy những choáng váng, ngây ngất nguyên thủy của con người, hai cánh tay quấn ở cổ anh, còn hai chân, dùng hết toàn bộ sức lực, quấn ở bên hông anh. Từng cái móng tay cũng trữ đầy sức mạnh, bấm ở trên da thịt của anh, một đường lại một đường, bấm cho đến khi thành dấu.
Tôi nhắm mắt lại, rõ ràng xác xác thực thực cảm giác bị xuyên qua trong nháy mắt, máu tươi trào ra, tại chỗ thân thể giao nhau, cổ họng ngọt ngào, cứ như là đồng thời chạy ào vào trong cổ họng.
Tôi biết cơ thể mình đang lột xác, biết mình đang mất đi một số thứ, lại đồng thời, có được một số thứ. Tôi dùng sức, liều mạng dùng sức, càng làm cho mình đau hơn, thì cảm giác càng rõ ràng hơn, một khắc đó, tôi chính là dùng một ngọn lửa nóng bỏng, mạnh mẽ như thế mà bao vây lấy anh; còn anh, lại là dùng một sự thô bạo cẩn thận từng li từng tí như thế mà có được tôi!
Mỗi một lần ra vào lại mang theo một cơn đau và một hồi run rẩy khó nói lên lời, mồ hôi của anh đổ xuống nhễ nhại dọc ngang khắp trên người tôi, tạo thành một bức tranh như sông núi ruộng đồng gò bờ tha hồ lộn xộn. Tôi muốn đưa tay gạt đi những giọt mồ hôi đang đọng trên cằm anh, nhưng lại bị anh cúi người dùng răng cắn vào đầu vai, cánh tay trong nháy mắt trở nên vô lực……
Đối với những thứ kí©h thí©ɧ triền miên này tôi chẳng có gì để mà hối hận. Ngay từ ban đầu xuất hiện trước mặt tôi, anh vẫn luôn khiến cho tôi động tâm như thế, thích như thế!
Chỉ là –
Tôi nguyện ý nhắm mắt lại, phong bế tư tưởng, không muốn nghĩ cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì, chỉ lấy lương tri của một bác sĩ mà cứu vớt Viện Viện, nhưng thật ra, thật ra tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng quên, khi giai đoạn trị liệu kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc củng cố cho hôn nhân giữa anh và cô ấy.
Bà Hà trả lương cho tôi rất cao, bà ấy cười đến sung sướиɠ mà mập mờ: “Lương Trạm trăm cay nghìn đắng đi mở đường, thiết lập chi nhánh công ty ở bên San Francisco này, chẳng phải là muốn cùng đoàn tụ với Viện Viện sao! Chuyện này cần phải cám ơn cô. Cũng chẳng dễ dàng gì, bên này vốn là địa bàn của anh hai cậu ta phòng thủ nghiêm ngặt, thật khổ cho cậu ta. Chỉ mong năm sau, bọn nó có thể có một đứa con……” Đúng vậy, tôi biết anh sắp đến San Francisco. Anh vừa tặng rất nhiều món quà vừa đắt tiền vừa quý hiếm cho Hà gia, từ trên xuống dưới không thiếu một ai, chỉ có duy nhất tôi là ngoại lệ — anh chắc là mong đợi tôi tự giác tự nguyện biến mất đây!
Mặt tôi không chút thay đổi nhận tiền từ tay bà Hà, cười đến khách khí mà nhạt nhẽo: “Có thể trị tốt cho Viện Viện, với tôi mà nói, thật sự rất có cảm giác thành tựu!”
Tôi cũng không nên xuất hiện ở trong cuộc sống của anh, cũng như, anh không nên gặp tôi!
Thế giới và đấu trường của anh quá lớn, có nghĩ đến đâu cũng không tới!
Còn không gian của tôi thật ra lại có hạn, nếu, đã không có nơi cho anh tránh được, thì quay về thôi, trở lại bên cạnh giáo sư Lý vẫn luôn khích lệ tôi trưởng thành; quay về vòng ôm của mẹ tổ quốc!
Cuối cùng sẽ có một ngày, có thể quên đi, bởi vì tôi cũng chưa từng quên trên đỉnh đầu mình còn có mây trắng, có bầu trời xanh lam!
Sai lầm kết duyên, duy chỉ có thời gian có thể chữa trị, như vậy, không gặp là tốt nhất!
Anh muốn tới San Francisco, vậy tôi đây…… rời đi là xong!