Chương 7

Tới nhà, Thẩm Thư Kiệt ôm thùng cá vào phòng bếp, Giang Hạo Phong ngồi trên xe cảm thấy mình không còn giá trị lợi dụng nữa, anh nhíu mày lấy di động tìm kiếm về Tôn Đạo, kết quả nhận được rất nhiều thứ, tắt ứng dụng tìm kiếm chuẩn bị gọi điện thoại thì Thẩm Thư Kiệt chạy đến: “Giang Hạo Phong, mau vào xem em làm cá!”

Giang thiếu gia bỏ điện thoại vào trong túi, mặt đơ nghĩ thầm:

Đúng là tàn nhẫn mà.

Giang Hạo Phong đưa áo khoác cho quản gia, hai tay khoanh trước ngực đứng xem Thẩm Thư Kiệt làm cá, giơ dao đập xuống, con cá đang vui vẻ lập tức lật ngửa, đi đời nhà ma, đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt làm cá, cậu nghiên cứu một lát, cầm dao tìm bong bóng cá, chất thịt của cá lăng rất màu mỡ, mùi vị lại ngon, Tôn Đạo từng khen loại cá này trên bàn rượu, còn nói cho cậu nghe cách làm, Thẩm Thư Kiệt mở bụng cá, lấy bong bóng cá ra rồi bắt đầu xử lý vây lưng, cá rất trơn, cậu lại không khống chết được sức mạnh nên nên luôn làm cá trượt khỏi tay, Giang Hạo Phong đứng phía sau nhìn theo dáng vẻ nghiêm túc của cậu, vẻ mặt hiếm khi ôn hoà.

Còn chưa có ôn hoà được vài giây thì bắt đầu nhíu mày, anh bước nhanh đến cầm tay cậu, giọng nói nghiêm khắc: “Em không biết là gai cá lăng có độc sao? Có thể cẩn thận một chút được không?” Nói xong liền kéo Thẩm Thư Kiệt ra khỏi phòng bếp, kêu quản gia đem hòm thuốc đến, Thẩm Thư Kiệt bị anh rống đến sững sốt, ngồi trên sô pha một lát mới phản ứng kịp, cậu cảm thấy tay mình rất tanh, muốn rút lại thì bị Giang Hạo Phong nắm chặt, Giang thiếu gia nhíu mày, anh quỳ một gối dưới đất, nhẹ nhàng nặn một ít máu sau đó lấy cồn cẩn thận sát khuẩn cho cậu, nhận lấy thuốc mỡ mà quản gia đưa qua, thoa lên vết thương, lại đưa lên miệng thổi hai… cái?

Thẩm Thư Kiệt cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Giang Hạo Phong, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ Giang thiếu gia thổi tiếp, kết quả Giang thiếu gia lại quyết đoán vứt bỏ tay cậu, đi thẳng lên lầu.



Thẩm Thư Kiệt đưa tay lên nhìn, hỏi quản gia: “Anh ấy sao vậy?”

Quản gia hiền lành dán băng cá nhân cho cậu: “Không sao đâu.”

Tốn thời gian một buổi chiều, cuối cùng thì Thẩm Thư Kiệt cũng làm ra món bong bóng cá mà Tôn Đạo miêu tả, cậu ăn thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, trộn chung với thức ăn mà dì Vương đã làm, nhưng ngồi chờ hoài mà không thấy Giang Hạo Phong xuống lầu, Thẩm Thư Kiệt giơ tay lên nghiên cứu một lát rồi đứng dậy lên lầu gõ cửa, Giang thiếu gia lạnh lùng mở cửa, giọng nói giống như mang theo băng tuyết: “Có việc?”

“Ăn cơm.”

“Không đói bụng.”

Vẻ mặt Thẩm Thư Kiệt bối rối, quơ quơ ngón tay bị thương: “Ăn thử cá mà em làm được không?”

Giang Hạo Phong hừ lạnh: “Anh là chuột bạch sao?”

“Không phải.”

“Anh không ăn.”

“Nhưng em đã làm cả buổi chiều.”

Giang thiếu gia khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng:

Cũng không phải là làm cho anh.

“Em rất muốn được nhận vai diễn kia của Tôn Đạo, nhưng mà nửa đường bị người ta cướp mất, anh cũng biết mà, em mới vào giới không lâu, diễn xuất không giỏi mà cũng không có bối cảnh, chỉ có thể làm như thế, anh ăn thử một chút được không? Nhận xét cho em một chút?” Nói xong liền dùng ngón tay bị thương kéo kéo góc áo Giang Hạo Phong.

“Không được giả bộ đáng thương.”

“Em không có giả bộ đáng thương!”

“Giang Hạo Phong, xin anh mà, anh cảm thấy ngon thì nhất định Tôn Đạo cũng cảm thấy như thế.”

Giang thiếu gia không kiềm chế được tia sáng trong mắt, vẻ mặt cứng đơ, đi xuống lầu: “Là em xin anh.”

Thẩm Thư Kiệt gắp bong bong cá đặt bên miệng anh: “Dạ dạ dạ, là em xin anh, mau ăn thử!”

Giang thiếu gia nhún nhường mở miệng vàng miệng bạc, bong bóng cá tươi mới vừa vào miệng liền tan, tâm trạng của anh lập tức tốt hơn, giọng nói vẫn như trước: “Bình thường.”

“Chỉ bình thường thôi sao?”

“Em tưởng mình là thiên tài sao? Làm một lần liền ngon?”

“Nhưng mà chỉ còn hai con cá.”

“Em làm cả hai con đi, luyện tập một chút.”

“Nhưng mà…”

“Anh có thể kêu quản gia sai người đi câu thêm.”

“Như vậy có phải là không có thành ý hay không?”

“Em tự tay làm, cũng đã rất có thành ý rồi.”

Giang thiếu gia độc chiếm ba con cá mà anh và Thẩm Thư Kiệt câu vào bụng, cuối cùng khi buông đũa mới nói một câu hay: “Có thể.”

Thẩm Thư Kiệt được câu trả lời thuyết phục thì lập tức chuẩn bị thêm một phần, cùng người đại diện đi đến nhà Tôn Đạo, vợ Tôn Đạo ra mở cửa, sau đó mời cậu vào nhà, Tôn Đạo hơn năm mươi tuổi ưỡn bụng bia cười giống như Phật Di Lặc, ông ăn thử bong bóng cá mà mình hay nhắc tới: “Cậu rất có lòng.”

“Thật ra tôi cũng không muốn đổi người, nhưng mà đó là người của nhà sản xuất, tôi cũng không có cách nào.”

Thẩm Thư Kiệt cười cười: “Hôm nay tôi đến đây không phải vì vai diễn, lúc trước ăn cơm, ngài nói rất muốn ăn thứ này cho nên tôi và người nhà đến hồ nước câu mấy con, tự chuẩn bị, ngài đừng chê tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi cảm thấy ngài rất hiền lành, nhìn thấy liền muốn thân thiết.” Nói xong liền ngại ngùng gãi đầu.

Ánh mắt Tôn Đạo đảo qua vết thương trên ngón tay Thẩm Thư Kiệt: “Có lòng, cậu là người mà tôi chọn, rất phù hợp, tôi quay phim nhiều năm như vậy, vài năm nay mới có thành tích, cũng không muốn tuỳ tiện dùng người mà người khác xếp vào, để tôi nói chuyện với bên sản xuất.”

Thẩm Thư Kiệt là người thông minh, Tôn Đạo nói đến nước này, nếu cậu phủ định thì rất là giải tạo, cậu cong mắt cười cười, sau đó lấy di động: “Tôn Đạo, có thể chụp ảnh với ngài rồi đăng lên Weibo được không?”

Tôn Đạo nhìn Thẩm Thư Kiệt, sau đó cười gật đầu: “Chụp đi.”

Thẩm Thư Kiệt giơ điện thoại lên tự sướиɠ, phía sau là Tôn Đạo và vợ ông ấy, còn có người đại diện của cậu.

Thẩm Thư Kiệt: Ăn cá.

“Cmt đầu!!”

“Thư Thư!! Ngày càng đẹppp!!!”

“A!!!!! Liếʍ liếʍ liếʍ!! Thư Thư ngày càng đẹppp!!!!”

“Em cũng muốn ăn cá!!!!!!”

“Phía sau là ai??? Là Tôn Hành Mạo sao??”

“Tôn Đạo?! Thư Thư sắp quay phim mới rồi sao!?”

“Cầu chân tướng, gần đây Tôn Đạo đang quay phim sao??”

“Ôm đùi đạo diễn nhanh như vậy?”

“Vừa mới liếʍ màn hình xong!!!!”

“Thư Thư diễn cái gì em cũng thích!!!!!!!”

“Cái gì gọi là ôm đùi? Không thấy vợ Tôn Đạo và trợ lý đều ở đó sao?”

“Gần đây Tôn Đạo sắp quay phim đúng không?”

“A a đã biết!! Tôi đoán Thư Thư sẽ diễn vai trợ lý Tô!!”

“Còn chưa tuyên truyền, chưa quyết định, đừng ảo tưởng.”

“Cái gì mà ảo tưởng? Thư Thư đăng bài lên Weibo của mình thì gọi là ảo tưởng sao? Ngu quá thì cút đi!”

“Trợ lý Tô người đẹp mà tấm lòng cũg đẹp, giống như Thư Thư!!”

“Mong chờ!!!”

Vương Bằng đọc bình luận rồi cười cười: “Người đẹp mà tấm lòng không đẹp.”

Thẩm Thư Kiệt không thể hiện vẻ mặt gì: “Cũng không có gì để báo đáp mọi người.”

“Fan muốn thấy cậu, cậu nên xuất hiện trên TV nhiều một chút, đó chính là món quà tốt nhất dành cho bọn họ.”

“Bên chỗ sản xuất thì sao?”

“Nếu Tôn Đạo đã nói như thế thì ông ta sẽ có cách thuyết phục bên phía sản xuất, thật ra em không nên nghĩ nhiều, nếu em đã chọn con đường này thì sau này sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, lần đầu bị cướp vai thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, anh cảm thấy em làm rất tốt, bởi vì người ta là dao thớt em là thịt cá, em không có tiền không có người nâng đỡ thì sẽ khó khăn hơn.”