Chương 4

Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kiệt và Giang Hạo Phong cùng đến công ty Giang Thị, toà nhà này là toà nhà cao nhất khu này, trước kia Thẩm Thư Kiệt đã từng đi ngang qua, nhưng cho tới giờ đều không có cơ hội đi vào, vừa mới xuống xe, Giang Hạo Phong liền lấy kính râm không biết lấy từ đâu ra đưa cho cậu: “Bây giờ em là người của công chúng.”

Thẩm Thư Kiệt nhận lấy kính râm, cảm thấy buồn cười: “Em còn chưa nổi tiếng.”

“Vậy cũng phải đeo.”

Thẩm Thư Kiệt nghe lời anh đeo kính lên, nói giỡn: “Nhìn em có giống diễn viên nổi tiếng hay không?”

Giang Hạo Phong hừ một tiếng, giọng nói cứng ngắc: “không giống.” Thẩm Thư Kiệt trộm lè lưỡi rồi đi theo anh xuống xe.

Chín giờ kém mười lăm phút, bên trong toà nhà toàn là người với người mang giày cao gót, trong tay ôm túi làm việc, cảnh tượng vội vàng của tộc đi làm, Thẩm Thư Kiệt đi theo Giang Hạo Phong vào công ty, cô gái tiếp tân lén trốn bên cạnh trang điểm, đột nhiên bả vai bị người bên cạnh huých vào: “Dẹp ngay, đứng cho ngay ngắn.”

Cô gái tiếp tân không kịp ngẩng đầu, vội vàng quăng son môi hỏi: “Ai? Ai tới?”

“Giang tổng.”

“…”

“Thay máy chuyên dụng bị hư rồi hả?”

“Không biết, để tôi gọi cho phòng hành chính tổng hợp hỏi thử.”

Không đợi hai người nói xong, Giang Hạo Phong liền dẫn Thẩm Thư Kiệt đi đến, mấy cô gái vội vàng cúi người chào hỏi: “Chào buổi sáng, Giang tổng.”

Tiếng nói bên này không nhỏ, mấy người đứng chờ thang máy đều quay đầu nhìn lại, tập thể chào hỏi, Giang Hạo Phong bình tĩnh gật đầu, sau đó dẫn Thẩm Thư Kiệt đứng chờ thang máy chung với mọi người.

Thư ký nhận được thông báo liền vội vàng đi thang máy chuyên dụng xuống, nhìn thấy Giang Hạo Phong đứng dưới lầu thì liền nói: “Giang tổng, thang máy chuyên dụng…”

Còn chưa nói xong, Giang Hạo Phong đã quay đầu nói: “Đang sửa?”

“Dạ?”

Không đợi thư ký trả lời, anh quay đầu nói với Thẩm Thư Kiệt đứng bên cạnh: “Muốn đi thang máy chuyên dụng không?”

Thẩm Thư Kiệt đeo kính râm nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, cậu còn chưa mở miệng thì cửa thang máy đã ‘đinh’ một tiếng rồi mở ra, Giang Hạo Phong không hỏi nữa mà bước vào, Thẩm Thư Kiệt chỉ có thể vội vàng chạy theo, đám người đứng chờ thang máy nhìn thấy Giang Hạo Phong đứng bên trong thì quyết định đi chuyến sau, nhưng mà Giang Hạo Phong lại giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Mọi người định đi trễ sao?”

Thư ký đứng bên ngoài xem xét vẻ mặt của Giang Hạo Phong rồi nói: “Đừng đứng nhìn nữa mà nhanh vào đi, đừng làm trễ công việc.”

Lời này vừa nói ra, nếu không nghe theo thì liền bị nhận định là lười biếng, chén cơm của Giang Thị cũng không phải cứ tuỳ tiện ăn được, thư ký đi vào đầu tiên, mấy người ở phía sau cũng vội vàng đi theo, nhưng không ai dám chen đến trước mặt Giang Hạo Phong, không gian thang máy rất lớn nhưng bởi vì có rất nhiều người mà lập tức trở thành tàu điện ngầm

(ý là chen lấn), ở trong hoàn cảnh chen chút thế này mà Thẩm Thư Kiệt và Giang Hạo Phong còn có thể đứng sóng vai thì đúng là kỳ tích mà, cửa thang máy vừa định đóng lại thì nghe thấy tiếng kêu lớn: “Chờ một chút chờ một chút!” Ngay sau đó liền có hai người chen vào, anh trai mặc tây trang lập tức không chống đỡ được nữa, mắt thấy sẽ ngã vào người Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt vừa định dùng thân thể yếu ớt của mình nghênh đón anh trai thì liền cảm thấy người bên cạnh xoay người, một tay chống cho cậu một khoảng nhỏ, Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, kết quả là Giang Hạo Phong chỉ để lại cho cậu một cái cằm, Thẩm Thư Kiệt chỉ có thể nói nhỏ với cái cằm hoàn mỹ đó: “Cám ơn.”

Giang Hạo Phong không lên tiếng, thang máy đi lên, không gian càng lúc càng lớn, khi lên tới tầng cao nhất thì chỉ còn thư ký và hai người bọn họ, thư ký vẫn nhìn thẳng phía trước, cũng không dám lên tiếng, thang máy “đinh” một tiếng rồi mở ra, Giang Hạo Phong bình tĩnh dời thân thể đi ra ngoài.

Cả buổi sáng của Giang Hạo Phong đều bận rộn giải quyết công việc, Thẩm Thư Kiệt không dám ra ngoài đi lại, cho đến giữa trưa Giang Hạo Phong mới buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu: “Đi ăn cơm.”

Nhà ăn nhân viên ở tầng năm, muốn ăn cái gì cũng có, Giang Hạo Phong dẫn Thẩm Thư Kiệt đi dạo từ đầu tới đuôi thì lập tức được sự chú ý của rất nhiều người, kết quả là cái gì cũng không ăn được, hai người quay trở lại văn phòng, Thẩm Thư Kiệt không hiểu ý của anh nên chủ động hỏi: “Không phải anh nói là đi ăn cơm sao? Sao lại đi lên?”

“Không được ăn.”

“Hả?”

“Thư ký sẽ chuẩn bị.”

Vậy vì sao phải đi xuống???

Khoé môi Thẩm Thư Kiệt run rẩy, không thể hiểu được mục đích của Giang Hạo Phong. Ăn xong cơm trưa mà thư ký chuẩn bị, Giang Hạo Phong lại bắt đầu làm việc, Thẩm Thư Kiệt ngồi trên sô pha trừng anh, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt anh: “Ngày nào anh cũng bận như vậy hả?”

“Gần như thế.”

“Em có thể đi xem những người khác làm việc thế nào không?”

“Giống như anh.”

“Vai diễn của em là nhân viên bình thường.”

Giang Hạo Phong hoàn toàn quên lời nói hôm qua của mình: “Đều là công việc, không có gì khác nhau.”

“…”

(Trích đoạn nhắc lại:



“Ở bộ phim tiếp theo, em vào vai nhân viên, nhưng anh biết là em chưa từng đến công ty đi làm chính thức lần nào mà, cho nên có rất nhiều thứ không rõ, muốn hỏi anh một chút.”


Giang Hạo Phong nói: “Em diễn vai tổng tài?”

“Không phải, nhân viên bình thường mà thôi.”

“Nhưng anh là tổng tài.”)

Người đại diện mà công ty an bài tạm thời cho Thẩm Thư Kiệt đã lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm, hắn rất vừa lòng với điều kiện bên ngoài của Thẩm Thư Kiệt, nếu công ty đồng ý tuyên truyền thì chắc chắn Thẩm Thư Kiệt sẽ nổi tiếng, hắn nghe được một vài tin tức, hình như Thẩm Thư Kiệt có quan hệ với ông tổng của công ty, cho nên mới được diễn vai nam một trong bộ phim đầu tiên, nhưng mà diễn xuất không ổn cho nên không nổi tiếng cho lắm, hắn vừa đọc kịch bản vừa nói: “Buổi tối ăn cơm với đạo diễn và bên sản xuất đi, tuy vai diễn này không quan trọng nhưng mà chúng ta vẫn phải tranh thủ, diễn xuất không tốt thì luyện tập thêm, sớm muột gì cũng có ngày nổi tiếng.”

Thẩm Thư Kiệt gãi đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Thẩm Thư Kiệt nói chuyện với người đại diện xong thì điện cho Giang Hạo Phong, đợi vài giây thì đối phương bắt máy: “Có việc?”

“Buổi tối em phải ăn cơm với đội sản xuất, có thể sẽ về trễ.”

“Tuỳ em.”

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người bên kia, Thẩm Thư Kiệt nhẹ nhàng thở dài: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

Có kinh nghiệm lần trước cho nên Thẩm Thư Kiệt vẫn chừa cho mình đường sống, tuy rằng lúc ăn cơm uống không ít nhưng mà còn có thể đứng được, cậu lảo đảo đi theo người đại diện ra cửa thì phát hiện quản gia đã đứng chờ bên ngoài.

Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy quản gia thì ngại ngùng nói: “Lại làm phiền bác tới đón cháu rồi.”

Quản gia lái xe rất vững vàng, Thẩm Thư Kiệt uống rượu nên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn rất khó chịu, cậu nhịn cả đường, vừa về tới nhà liền chạy vào nhà vệ sinh nôn ói, ói hết mọi thứ có trong dạ dày, đến khi chỉ có thể nôn khan thì cậu cảm thấy mình bị ai đó ôm lên, cậu khó chịu mở to mắt, giọng nói khàn khàn: “Giang Hạo Phong?”

Giang Hạo Phong lạnh lùng lên tiếng rồi ôm cậu lên lầu, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy trên người mình có mùi rất hôi, cậu bịt miệng nói: “Anh thả em xuống đi, em đi rửa mặt.”

Giang Hạo Phong làm như không nghe thấy, ôm Thẩm Thư Kiệt vào nhà tắm, thả cậu xuống bên cạnh rồi bắt đầu xả nước, đầu óc Thẩm Thư Kiệt nặng nề, có chút đứng không vững, cậu cố gắng khống chế cho mình đứng vững nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống, cậu nghĩ thầm lần này chắc xong rồi, kết quả lại rơi vào vòm ngực vững chắc, cậu không mở mắt nổi, mơ màng hỏi: “Giang Hạo Phong?”

“Ừ.”

“Em rất hôi đúng khônggg…”

“Không hôi.”

“Anh sẽ tắm cho em sao?”

“Ừ.”

Sau đó liền cảm nhận được một bàn tay ôn nhu thong thả cởϊ qυầи áo cho cậu, cậu tựa vào trong ngực anh, mơ màng ngủ gật, mặc kệ bàn tay kia muốn làm gì thì làm, chờ đến khi cả người ngâm trong nước ấm mới hoàn toàn mất ý thức.

Tỉnh lại sau khi say rượu, trong đầu cậu hiện ra từng đoạn ký ức vụn vặt, biết rõ tối qua Giang Hạo Phong chăm sóc mình rất lâu, cậu cầm điện thoại nhìn thời gian, có lẽ là Giang Hạo Phong chưa đi làm, vì vậy vội vàng xuống giường muốn đi cám ơn anh, khi cậu xuống lầu thì Giang Hạo Phong đang ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa đọc báo, anh thấy Thẩm Thư Kiệt đi xuống thì liền quay đầu nghiêm túc đọc báo, không nói gì.

Thẩm Thư Kiệt chủ động tiến lên: “Tối qua, cám ơn anh đã chăm sóc cho em.”

Giang Hạo Phong mặt đơ bỏ báo xuống, không liếc nhìn Thẩm Thư Kiệt mà đi thẳng ra ngoài. Thẩm Thư Kiệt đứng tại chỗ, cảm thấy Giang Hạo Phong lại không vui rồi.