Giang thiếu gia đợi vài ngày nhưng không thấy Thẩm Thư Kiệt hỏi lại chuyện này, trong lòng anh rất lo lắng, suy nghĩ rất nhiều phương pháp nhưng đều tự mình bác bỏ.
Đến gần ngày mừng thọ Hồ gia, quản gia đưa thiệp mời cho anh, những năm trước anh đều để quản gia chọn quà rồi gửi đến đó, năm nay cũng định như thế, nhưng trước bữa tiệc một tuần thì lại bị Thẩm Thư Kiệt kéo đến sô pha tham khảo kiểu dáng tây trang.
Đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt tham gia tiệc mừng thọ chính thức với thân phận khách mời, cậu chọn kiểu dáng tây trang trên tạp chí rồi hỏi Giang Hạo Phong: “Anh cảm thấy em mặc bộ này có được không?”
Giang thiếu gia nhìn lướt qua: “Em phải mặc tây trang?”
“Đúng vậy, mừng thọ của ông nội Hồ Sơn, Hồ Sơn mời em qua chơi.” Nói xong liền lật tạp chí: “Anh có biết chuyện mừng thọ không?”
“Ừ.”
“Vậy anh đi không?”
“Không đi.”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu, sau đó chỉ vào tạp chí: “Cái này thì sao?”
“Không đẹp.”
“Vậy cái này?”
“Không đẹp.”
Thẩm Thư Kiệt đổi vài bộ nhưng đều nhận được đáp án là không đẹp, cậu khó xử ngẩng đầu: “Không đẹp thật sao? Vậy anh có đề cử gì không?”
Giang thiếu gia trả lời: “Có thể đặt làm theo yêu cầu.”
“Đến tiệm nhờ làm à?”
Giang thiếu gia trả lời nghiêm túc: “Không cần.”
“Hả?”
“Đưa số đo cho quản gia là được rồi.”
Thẩm Thư Kiệt buông tạp chí đứng lên: “Vậy em đi tìm quản gia đo.”
Giang thiếu gia nhíu mày: “Quản gia bận rộn nhiều việc.”
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không biết.”
Cậu giả vờ tự hỏi: “Không bằng làm phiền Giang thiếu gia đo dùm em được không?”
Giang Hạo Phong nghiêm túc gật đầu: “Có thể.”
Thẩm Thư Kiệt hỏi mượn quản gia thước dây rồi đưa cho Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia nghiêm túc đánh giá cơ thể cậu, sau đó kêu cậu giơ hai tay ra, anh bắt đầu đo cho cậu.
Lúc đầu còn tốt, Giang thiếu gia rất nghiêm túc đo và ghi chép vào sổ, nhưng chậm rãi, hai người ngày càng đến gần, cho đến khi dính vào nhau. Thẩm Thư Kiệt cảm thấy có bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bên eo ậu, cậu thoải mái ôm cổ anh: “Giang tiên sinh vẫn luôn đùa giỡn khách hàng như vậy hả?”
Giang Hạo Phong tựa trán vào trán cậu, hai tay đem theo thước dây đi vào bên trong quần áo rộng rãi, không có quần áo cản trở, cậu càng cảm nhận rõ ràng sự thô ráp của thước dây hơn, ma xát đến nỗi làm cậu ngứa ngáy, Giang Hạo Phong dừng ở eo một lái rồi chậm rãi dời xuống, sau đó cặp mông chợt lạnh, quần lập tức bị cởi xuống tới đùi, cặp mông cong vểnh hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Thẩm Thư Kiệt vươn đầu lưỡi liếʍ môi Giang Hạo Phong: “Khi đo đạc cho khách hàng đều cởϊ qυầи áo như vậy sao?”
Giang thiếu gia trả lời nghiêm túc: “Đo mông.” Nói xong liền ôm cậu, đầu lưỡi nghịch ngợm không ngừng cướp lấy nước bọt trong miệng cậu.
Thước dây đã rơi xuống đất, Thẩm Thư Kiệt bị đè lên tường thừa nhận cái hôn vừa ôn nhu lại vừa mạnh mẽ của anh.
Thẩm Thư Kiệt không phải con giun trong bụng Giang Hạo Phong, tuy rằng có thể đoán được anh nghĩ cái gì nhưng cậu không thể khẳng định chắc chắn, khoảng cách đến kỳ hạn ngày càng gần, biểu hiện của Giang Hạo Phong lại càng bất an, cậu có thể nói với Giang Hạo Phong, anh không cần lo, em sẽ không đi.
Nhưng cậu lại muốn biết, đến cuối kỳ hạn hợp đồng, Giang Hạo Phong sẽ giải quyết vấn đề này thế nào.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng Giang Hạo Phong, đầu lưỡi liếʍ mọi chỗ trong khoang miệng anh, động tác nhu hoà như đang vỗ về trái tim bất an của anh.
Bàn tay Giang thiếu gia vừa định nắm lấy dương v*t của Thẩm Thư Kiệt thì đã bị cậu giơ tay ngăn lại, cậu liếʍ vành tai Giang Hạo Phong, nhỏ giọng nói: “Để em giúp anh được không?”
Giang thiếu gia sững sờ một lát thì thắt lưng đã bị Thẩm Thư Kiệt tháo ra, cậu hôn lên miệng Giang Hạo Phong rồi quỳ một gối cởϊ qυầи anh.
Giang Hạo Phong vừa định kéo cậu lên thì cậu đã ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Cho em ăn được không?”
dương v*t của Giang thiếu gia trướng đến đau, thế nhưng vẫn cứng rắn ôm cậu thả lên giường: “Dưới đất không thoải mái.”
Sau khi lên giường, Thẩm Thư Kiệt đè lên người Giang thiếu gia hôn một lúc rồi cởi nút áo sơ mi của anh, học theo động tác lúc trước của Giang Hạo Phong, hôn lên ngực và cơ bụng anh.
Ngón tay di chuyển xuống dưới, thả dương v*t bị trói buộc từ nãy đến giờ ra ngoài.
dương v*t rất lớn lắc lư trước mắt cậu, cậu vươn đầu lưỡi thử liếʍ thân dương v*t, từ từ hướng lên trên ngậm lấy đỉnh đầu, khoang miệng quá nhỏ, chỉ có thể ngậm được một khúc, cậu nắm giữa dương v*t, học theo cử động lúc trước của Giang Hạo Phong, đầu lưỡi vụng về liếʍ mυ"ŧ cho đến khi bên tai truyền đến tiếng thở dốc vừa thoả mãn vừa gợi cảm mới giống như được cổ vũ mà cố gắng hơn.
Cho đến khi cổ tay mỏi nhừ, đầu lưỡi run rẩy, dương v*t của Giang Hạo Phong chỉ có càng ngày càng cứng chứ không có dấu hiệu muốn cho cái gì đi ra.
Cậu tủi thân ngẩng đầu: “Giang Hạo Phong, sao anh còn chưa ra?”
Giang Hạo Phong xoa đầu cậu, trong mắt là du͙© vọиɠ rõ ràng, anh nhìn thấy một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên ngoài khóe môi hồng hào của cậu thì khàn khàn lên tiếng: “Ngồi lên.”
Thẩm Thư Kiệt chủ động cởϊ qυầи, tiện tay lấy dầu bôi trơn ở đầu giường đưa cho anh: “Anh giúp em.”
Ngón tay đầy dầu bôi trơn đi vào bên trong hậu huyệt ướŧ áŧ cẩn thận khếch trương.
Ngón tay vô tình đυ.ng vào điểm G làm toàn thân Thẩm Thư Kiệt nhũn ra, Giang thiếu gia cảm thấy hậu huyệt ướŧ áŧ không sai lắm thì mới đỡ eo Thẩm Thư Kiệt, để cậu chậm rãi ngôi xuống.
Tư thế cưỡi ngựa làm cho dương v*t đi vào độ sâu chưa từng có, Thẩm Thư Kiệt chủ động lắc lư thắt lưng yếu ớt, gan dạ lay động lên xuống.
Cậu cố gắng co chặt hậu huyệt, thế nhưng lại làm mình càng thêm ngứa ngáy, khoé miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ cầu xin: “Giang Hạo Phong, anh có thể động một chút không?”
Giang thiếu gia rất nghe lời, cử động một chút, trực tiếp đâm vào điểm G của cậu, Thẩm Thư Kiệt rêи ɾỉ, thế nhưng Giang thiếu gia lại dừng lại.
Cậu nằm lên người Giang thiếu gia lấy lòng: “Giang Hạo Phong, anh động đi.”
Giang thiếu gia vẫn nằm im: “Không phải là em động sao?”
Thẩm Thư Kiệt hôn vào miệng anh, uỷ khuất lên tiếng: “Nhưng mà em không có sức, anh làm được không?”
Thế nhưng Giang thiếu gia vẫn không quan tâm như trước, cậu chỉ có thể chủ động quấn quít lấy lưỡi anh, mềm mại lên tiếng: “Chồng à, anh động một chút được không?”
Vừa dứt lời, dương v*t bị hậu huyệt bao vây giống như lớn thêm một chút, Giang thiếu gia ngồi dậy ôm người đang xụi lơ trên người mình, vội vàng cử động lên xuống.
Thước dây lặng lẽ nằm dưới đất cả đêm, không còn chút tác dụng nào nữa.