Gương mặt Giang Hạo Phong dựa theo sức cậu mà quay lại, anh cảm thấy giọng nói khi say của Thẩm Thư Kiệt giống như tiếng mèo con rêи ɾỉ làm cho cổ họng anh hơi khô, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn thẳng vào vẻ mặt oan ức của Thẩm Thư Kiệt: “Hôn không tới.”
Thẩm Thư Kiệt dựa cả người vào người anh, uống rượu nhiều nên suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp, không mặc quần áo không thể đứng vững, Giang Hạo Phong thấy cậu như thế thì liền nâng đầu cậu, cúi đầu hôn xuống.
Thẩm Thư Kiệt cọ cọ lên miệng anh rồi mới vươn lưỡi ra liếʍ, Giang Hạo Phong nhìn thấy hai má đỏ bừng của cậu thì lông mi run rẩy, đầu lưỡi của cậu lại không ngừng vòng quanh môi anh, anh không uống rượu nhưng lại cảm thấy mình giống như đang say, nước bọt của cậu có mùi rượu làm anh không thể nhịn được mà mở đôi môi đang mím chặt, để nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Môi lưỡi giao nhau, mùi rượu phảng phất trước mũi, hai đầu lưỡi uyển chuyển dây dưa, hô hấp Thẩm Thư Kiệt rối loạn, cậu cảm thấy chân mình không còn sức, chỉ có thể nắm chặt bả vai Giang Hạo Phong, tuỳ ý cho đối phương làm xằng làm bậy trong miệng mình, còn chủ động mở miệng để anh hôn được sâu hơn: “Giang Hạo Phong… Em… Em đứng không nổi.”
Giang Hạo Phong thở gấp rời khỏi môi cậu, ôm cậu khỏi bồn tắm, Thẩm Thư Kiệt thấy đầu lưỡi anh rời đi thì chủ động tiến lên: “Đừng đi.”
Thẩm Thư Kiệt đứng dưới đất, không được vài giây lại được người nào đó ôm lấy, Giang thiếu gia nhìn cậu say rượu đuổi theo mình đòi hôn, bình tĩnh hỏi: “Thẩm Thư Kiệt, em đang làm gì?”
Thẩm Thư Kiệt không bắt được đầu lưỡi của anh nên có chút tủi thân: “Hôn anh đó.”
“Vì sao lại hôn anh?”
“A…” Cậu bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, một lát sau mới mở miệng trả lời: “Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
“Em thích anh sao?”
“Em… Muốn hôn anh…”
Giang Hạo Phong nhìn cậu, ôm người vào phòng đặt lên giường: “Em ngủ đi…”
Còn chưa nói xong, Thẩm Thư Kiệt đã lăn đến bên cạnh Giang Hạo Phong: “Giang Hạo Phong, em khó chịu.”
Giọng nói kéo dài làm lòng Giang Hạo Phong ngứa ngáy, anh vừa định đẩy cậu ra thì bàn tay Thẩm Thư Kiệt đã chạm vào dây thắt lưng của anh, sau đó nhẹ nhàng cởi nó: “Tại sao nó lại chặt như vậy?”
“Anh không khó chịu sao?”
Giang Hạo Phong cảm thấy năm ngón tay thon dài của cậu vói vào trong quần mình, sau đó bắt lấy nơi nào đó đã cứng lên từ lâu của anh, nhẹ nhàng sờ soạng, Thẩm Thư Kiệt cảm thán bên tai anh: “Giang Hạo Phong, thật lớn.”
Giang Hạo Phong nhắm mắt, kéo tay của cậu ra, sau đó đè lên người cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy, giọng nói khô khốc khàn khàn: “Thẩm Thư Kiệt, chúng ta đang làm gì?”
“Làʍ t̠ìиɦ đó.”
“Vì sao lại làʍ t̠ìиɦ?”
“Kết hôn… Là có thể, ưm…”
Khoang miệng lại bị làm phiền, sau khi uống rượu thì thân thể càng nóng hơn, cậu dựa sát vào người Giang Hạo Phong, khó chịu cọ sát phần dưới, Giang Hạo Phong lắng nghe tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng bên tai, cuối cùng cũng đưa tay xuống dưới bụng Thẩm Thư Kiệt, anh định chần chừ một lát nhưng người dưới thân lại thúc giục: “Sờ… Sờ em.”
Một bàn tay to lớn thản nhiên chạm vào nơi đang cứng rắn của cậu, người dưới thân ưỡn người, cảm thấy bàn tay bên dưới không cử động thì liền liếʍ lổ tai Giang Hạo Phong, rêи ɾỉ ra tiếng: “Giang Hạo Phong… Em khó chịu… Anh giúp em…”
Ngón tay Giang Hạo Phong linh hoạt chạy trên người Thẩm Thư Kiệt, tiếng rêи ɾỉ bên tai ngày càng dồn dập: “Nhanh… Nhanh lên…”
Giang Hạo Phong bị giọng nói của cậu làm cho không thể kiềm chế, anh mạnh mẽ chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng làm loạn bên tai, đầu lưỡi dây dưa xoay tròn trong miệng cậu như là trừng phạt, bàn tay trên người cậu cũng đè chặt hơn, thân thể Thẩm Thư Kiệt dần dần căng cứng, hai chân run rẩy, khi cậu gần đến cao trào thì Giang Hạo Phong liền dời đi, đôi môi Thẩm Thư Kiệt vẫn còn dính nước, giọng nói dồn dập run rẩy: “Giang… Giang Hạo Phong, em… Em… Em muốn ra…”
Tốc độ trên tay không ngừng lại, cuối cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đặc sệt cũng bắn ra đầy tay Giang Hạo Phong cùng với tiếng rêи ɾỉ, vẻ mặt Giang Hạo Phong âm trầm nhìn chăm chú vẻ mặt ửng đỏ của người bên dưới, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, còn chưa kịp nghĩ xem có nên làm bước tiếp theo hay không thì hai chân của Thẩm Thư Kiệt đã vòng qua hông anh, hai mắt Thẩm Thư Kiệt đầy nước, nghiêm túc nói với Giang Hạo Phong: “Đừng đi.”
Cặp mông mềm mại không ngừng cọ vào tay Giang Hạo Phong, ánh mắt của anh ngày càng sâu thẩm, cuối cùng quyết định dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tay bôi lên huyệt khẩu của cậu. Hai tay người dưới thân kéo cổ anh xuống, Giang Hạo Phong liếʍ lên miệng cậu nhưng không dừng lại, kéo xuống hôn lên đầu v* màu phấn hồng, sau khi bị đầu lưỡi chà đạp liền biến thành màu đỏ xinh đẹp, đầu lưỡi thô ráp mà mạnh mẽ làm Thẩm Thư Kiệt thoải mái, không ngừng ưỡn người: “Bên này… Cũng muốn…”
Đầu lưỡi chuyển sang đầu v* bị bỏ rơi, hai chân Thẩm Thư Kiệt ôm thắt lưng Giang Hạo Phong, không ngừng cọ huyệt khẩu vào tay anh, cậu có chút sốt ruột, giọng nói oan ức: “Vì sao anh không đi vào…”
Đầu lưỡi Giang Hạo Phong tạm dừng, tự hỏi một lát rồi đưa ngón tay chậm rãi đi vào, huyệt khẩu đã được tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt, cũng được coi là trôi chảy, anh thong thả ra vào, cảm thấy không khô khốc thì liền chen thêm một ngón tay vào, hai ngón tay bị niêm mạc kẹp chặt, anh không dám đâm lung tung mà chỉ có thể chậm rãi ra vào, vẻ mặt Thẩm Thư Kiệt có hơi đau đớn, nhưng hai chân vẫn mở rộng để cho ngón tay đi vào dễ dàng hơn, cuối cùng khi hai ngón tay đã vào trót lọt thì cậu mới xoay thắt lưng, nhẹ nhàng thở ra, tạm dừng vài giây rồi chậm rãi mở mắt, hai mắt tỉnh táo.
Trong lòng Giang Hạo Phong căng thẳng, anh biết cậu tỉnh rượu rồi. Ở trong tình huống này, anh không biết nên làm thế nào.
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt với anh, sau đó hai tay ôm cổ anh kéo đến đối diện mình, so với sự chậm chạp khi say rượu thì khi cậu tỉnh lại, đầu lưỡi linh hoạt hơn rất nhiều, Giang Hạo Phong không ngờ cậu lại phản ứng như thế, anh giống như đã tìm được lý do cho mình, không còn băn khoăn gì nữa.
Thẩm Thư Kiệt liếʍ hàm dưới rồi lại chuyển sang hàm trên, cuối cùng đảo xung quanh khoang miệng anh, hai ngón tay Giang Hạo Phong chen lấn trong huyệt khẩu của cậu, chờ đến khi nó đủ ẩm ướt thì mới rời khỏi, anh thở gấp, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Không có bao.”
Thẩm Thư Kiệt ôm chặt lưng anh không cho anh rời đi, cậu đưa tay cởϊ qυầи Giang Hạo Phong, dương v*t rất lớn lập tức bắn ra ngoài, năm ngón tay cậu vuốt ve dọc theo dương v*t, sau đó nắm lấy, giọng nói không còn lơ mơ như khi say rượu, mà là một chút mềm dính chưa từng có, cậu cong mắt lặng lẽ nói bên tai Giang Hạo Phong: “Anh lớn như vậy, đừng làm em đau.”
Giang Hạo Phong giật mình nửa giây mới mạnh mẽ đè chặt Thẩm Thư Kiệt, Thẩm Thư Kiệt chủ động ưỡn mông cọ vào dương v*t của anh, bước dạo đầu rất ôn nhu, huyệt khẩu vẫn còn ướŧ áŧ như lúc ngón tay ra vào, hai người kề sát vào nhau, trao đổi nước bọt cho nhau, một tay Giang Hạo Phong nâng mông cậu lên để cho dương v*t chậm rãi đi vào, qυყ đầυ vừa mới đi vào một chút thì anh liền cảm nhận được cả người Thẩm Thư Kiệt căng cứng, anh vừa định rời khỏi thì nghe thấy Thẩm Thư Kiệt chịu đau, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Anh… Anh xoa xoa cho em…”
Giang Hạo Phong nâng mông Thẩm Thư Kiệt lên nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó lại xoa bóp cho xương cùng của cậu, Thẩm Thư Kiệt chịu đau, cố gắng để mình thả lỏng, sau đó kéo đầu Giang Hạo Phong, để anh hôn mình, dương v*t đi vào được một nửa, hai chân Thẩm Thư Kiệt cố gắng thả lỏng, cuối cùng cũng đi vào toàn bộ.
Bàn tay Giang Hạo Phong không ngừng xoa bóp xương cùng cho cậu, đôi môi Thẩm Thư Kiệt trắng bệch, chờ một lát mới run run mở miệng: “Động… Động đi.”
Giang Hạo Phong cúi đầu hôn cậu, bắt đầu vận động có quy luật, lúc đầu cũng không trôi chảy, anh không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thoải mái bên tai, anh chuyển động thêm vài cái, cuối cùng cũng có thay đổi, anh càng thêm ra sức đâm vào nơi nào đó, tiếng rêи ɾỉ bên tai ngày càng ngọt nào, cuối cùng thì thần kinh căng cứng của Giang thiếu gia cũng thả lỏng. Thẩm Thư Kiệt không chịu nổi khi kɧoáı ©ảʍ đến quá đột ngột, tiếng rêи ɾỉ trong miệng ngày càng lớn, cuối cùng cũng cầu xin tha thứ: “Giang… Giang Hạo Phong… A a anh chậm một chút… Chịu không nổi… Xin anh chậm một chút..”
Một tay Giang thiếu gia vuốt ve bờ mông Thẩm Thư Kiệt, anh nhìn thấy dương v*t của cậu chậm rãi chảy ra chất lỏng trắng sệt dính vào bụng mình, sau đó tăng thêm lực đạo, tốc độ cũng nhanh hơn.
Thẩm Thư Kiệt nắm vai anh lắc đầu: “Giang Hạo Phong… Anh chậm một chút… Em sắp ra rồi…” Còn chưa nói xong thì đã chìm đắm trong tiếng rêи ɾỉ của mình, hoàn toàn tê liệt trên giường.
Giang thiếu gia cũng nhận thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở bụng, trong mắt xuất hiện ý cười hiếm thấy, tuy rằng chỉ vụt qua nhưng vẫn bị Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy, cậu lập tức lên án: “Sao anh lại xấu như vậy…”
dương v*t của Giang thiếu gia vẫn còn cắm trong người Thẩm Thư Kiệt, nhìn thấy cậu vẫn ổn thì chậm rãi chuyển động, vẻ mặt vẫn đơ như trước, thế nhưng giọng nói lại khàn khàn quyến rũ: “Là em không cho anh đi.”
“Vậy bây giờ anh có thể đi chứ?”
“Muộn rồi.”