Đường Khê chạy đi lấy đại một bộ đồ ngủ trong tủ rồi vọt thẳng vào phòng tắm, do quá vội vàng nên không nhìn thấy anh và va phải anh.
Lúc cô va vào anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn nên đã không thấy anh nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe môi hơi cong lên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đường Khê tắm hơn một tiếng đồng hồ mà cảm giác xấu hổ vẫn chưa biến mất hết. Không biết do hơi nước trong phòng tắm hay do thấy xấu hổ mà hai má cô đỏ bừng.
Cô biết mình không phải người có da mặt mỏng. Bình thường cô có thể nói bất cứ lời âu yếm sến súa nào trước mặt Tần Kiêu mà mặt vẫn không đỏ, tim vẫn không đập nhanh, cho dù đối diện với vẻ mặt chán ghét của anh, cô vẫn có thể tiếp tục giả vờ lấy lòng anh.
Nhưng khi Tần Kiêu lặp lại lời nói của cô bằng chất giọng trầm thấp: “Anh dính người.”
Đường Khê cảm thấy việc này còn xấu hổ hơn cả việc anh phớt lờ cô, mặc kệ cô nói nhăng nói cuội theo ý mình.
Cô không thể chịu nổi khi anh dùng khuôn mặt nghiêm túc đó nói mấy lời như đang trêu ghẹo cô.
Đường Khê giơ tay tắt vòi nước, tiện thể lấy khăn bông lau khô người, mặc váy ngủ vào rồi đi đến trước gương, đưa tay vỗ vỗ hai má đỏ bừng, hít một hơi thật sâu.
Không sao cả, bình tĩnh lại nào.
Cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra một khe hở nhỏ, đưa mắt nhìn bên ngoài, thấy không có ai mới dám bước ra.
Đồng hồ bây giờ đã chỉ 5 giờ hơn, nếu bình thường Tần Kiêu còn ở nhà thì cô đã xuống bếp chuẩn bị bữa tối nhưng hôm nay cô lại không muốn ăn tối chút nào, sợ đi ra ngoài gặp phải Tần Kiêu sẽ rất xấu hổ, thà giả vờ không biết gì thì hơn.
Dù sao Tần Kiêu cũng đã lớn như vậy rồi, nếu anh thấy đói bụng mà không có gì ăn thì sẽ tự tìm thức ăn thôi. Bây giờ có đủ loại app đặt đồ ăn, giao hàng vừa nhanh vừa chu đáo, anh không thể nào đói bụng được.
Hơn nữa, hôm nay vừa mới từ nhà chính về, phải tới thứ bảy tuần sau mới về nữa. Mấy ngày nay cô không cần chăm sóc anh, nếu có về thì trực tiếp dụ dỗ anh là được.
Đường Khê lấy cuốn sách thường hay đọc đặt ở đầu giường ra, ngồi dựa vào thành giường đọc tiếp.
Không biết qua bao lâu, Đường Khê nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô cảm thấy cảm giác xấu hổ vừa mới tan biến lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng.
Cô nhanh chóng đặt cuốn sách trong tay xuống, kéo chăn trùm kín người.
Tần Kiêu mở cửa bước vào thì thấy Đường Khê cuộn tròn trong chăn như kén bướm, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tần Kiêu chậm rãi đi đến đầu giường, anh nhìn ổ chăn không có động tĩnh gì, phát hiện có mép sách lộ ra ngoài.
Tần Kiêu đưa tay rút quyển sách ra, nhìn thấy tựa đề thì đôi mắt lập tức trở nên u ám.
“Đóng vai một người ổn định về mặt cảm xúc hằng ngày”
Tần Kiêu dời ánh mắt từ cuốn sách sang người đang nằm trong chăn. Anh đứng đây lâu như vậy mà cô vẫn nằm im không nhúc nhích gì, cảm xúc đúng là vững vàng.
Tần Kiêu gọi cô một tiếng.
“Đường Khê”
Đường Khê lúc này mới chịu lên tiếng, mặt cô vẫn vùi trong chăn: “Tối qua em ngủ không được ngon nên bây giờ em thấy hơi buồn ngủ. Tối nay em không nấu ăn được, nếu anh đói thì ra ngoài ăn hoặc đặt người ta giao đến đỡ nhé.”
Tần Kiêu hỏi: “Em còn định ngại ngùng đến bao giờ?”
Đường Khê lập tức phủ nhận: “Em không có ngại ngùng, em chỉ thấy buồn ngủ thôi.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, nói một câu không rõ đầu đuôi: “Sách anh để trên đầu giường cho em.”
Sách gì?
Tần Kiêu đặt cuốn sách trong tay lên đầu giường rồi bước ra ngoài.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa mới ngồi dậy.
Cô nhìn lên tủ đầu giường xem anh nói sách gì.
“Đóng vai một người ổn định về mặc cảm xúc hằng ngày”
Đây là cuốn sách anh nói sao? Đúng là ngày xấu hổ của cô mà.
Bình thường lúc nói chuyện với người nhà họ Tần qua điện thoại, cô hay bịa chuyện Tần Kiêu quan tâm, yêu thương cô như thế nào, hai người hạnh phúc ra sao. Cô đọc cuốn sách này để xoa dịu cảm xúc, chưa từng bị Tần Tiêu bắt gặp lần nào.
Hôm nay thì hay rồi, Tần Kiêu đã phát hiện ra.
Đường Khê giơ tay bụm mặt, hai má cô nóng bừng.
Một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa vang lên: “Đường Khê “
Đường Khê ngước mắt lên nhìn, thấy anh đứng cửa phòng chưa đi.
Ánh mắt Đường Khê đảo qua cuốn sách rồi chuyển sang nhìn anh, cảm giác mình sắp ngạt thở tới nơi.
Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn anh: “Anh tìm em có việc gì sao?”
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: “Xuống ăn cơm.”
Đường Khê muốn nói là mình chưa đói bụng nhưng nghĩ lại nếu bây giờ không ăn thì tới tối đi ngủ bụng sẽ kêu lên, lúc đó sẽ rất xấu hổ.
“Anh có gì ăn sao?”
Anh nhẹ nhàng trả lời: “Có.”
Anh nói xong, lập tức quay người xuống lầu.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh rời đi, ngồi trên giường mấy phút rồi quyết định theo xuống.
Tần Kiêu yên lặng ngồi ở bàn ăn chờ cô, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.
Bốn món mặn, một món canh và hai bát cơm đủ cho hai người.
Đường Khê cứ tưởng anh kêu cơm bên ngoài giao tới nhưng thoạt nhìn không giống đồ mua bên ngoài. Trong nhà chỉ có hai người, không lẽ là anh nấu?
Đường Khê vô cùng kinh ngạc khi biết anh có thể nấu ăn, vội ngồi xuống đối diện anh rồi hỏi: “Sao anh không kêu em dậy mà lại tự nấu?”
Tần Kiêu ngước mắt nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “Em không buồn ngủ nữa à?”
Cho dù vừa rồi anh có lên kêu cô, cô nói không có khả năng nấu cơm cho anh.
Đường Khê cúi đầu xuống, giọng trách móc: “Nếu biết anh đói thì dù buồn ngủ em cũng dậy nấu cơm cho anh.”
Vẻ mặt anh dường như đang thăm dò người phụ nữ trước mặt, “Không phải em nói anh ra ngoài ăn sao?”
Đường Khê ngước mắt nhìn thẳng vào anh và mỉm cười.
Tần Kiêu thu hồi ánh mắt, khẽ hừ một tiếng, “Ăn đi.”
Đường Khê làm bộ như không nhận ra sự bất mãn của anh, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô cho một miếng thịt bò vào miệng nhai, không ngờ lại ngon như vậy.
Vốn dĩ cô định nếm thử rồi khen ngon, dù sao một thiếu gia như Tần Kiêu biết nấu ăn cũng không phải dễ, bây giờ cô càng phải khen nhiều hơn.
Cô ngẩng đầu lên, híp mắt cười với Tần Kiêu: “Anh nấu thật sự rất ngon đó.”
Tần Kiêu đã quen được cô khen, mặc dù không biết tại sao cô lại nghĩ tới việc khen mình nhưng anh vẫn đặt đũa xuống với vẻ mặt tỉnh bơ, chờ nhận được những lời khen ngợi của cô như mọi khi.
Đường Khê tươi cười đầy chân thành, “Đồ ăn anh nấu rất ngon. Anh thật sự quá tuyệt. Vừa đẹp trai lại còn nấu ăn ngon, quả thực là hiếm có khó tìm. Được gả cho anh đúng là em có phúc ba đời.”
Tần Kiêu hơi khựng lại một chút rồi cầm đũa lên bắt đầu chậm rãi ăn cơm, không ừ hử gì.
Thấy sắc mặt phức tạp của anh, Đường Khê dường như cũng không muốn nhắc tới chủ đề này nữa, nhưng anh cũng không tỏ thái độ chán ghét như lúc trước, cô đoán là anh đang xấu hổ, “Mẹ dạy anh nấu ăn à?”
Tần Kiêu nhẹ nhàng đáp: “Không phải.”
“Dì Thẩm dạy anh?”
Tần Kiêu đặt đũa xuống, nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngữ khí lạnh lùng: “Đây là dì Bạch làm.”
Đường Khê: “…”
Dì Bạch vốn là người giúp việc trong nhà họ Tần. Sau khi cô và Tần Kiêu kết hôn, dì Bạch được nhà họ Tần kêu đến đây để chăm sóc hai người. Nhưng cô thấy sống chung với người làm của Tần gia thì không được tự nhiên, hơn nữa Tần Kiêu một tuần mới về một lần, nên đã khéo léo từ chối ý tốt của nhà chồng, nói mình có thể nấu cơm và chăm sóc Tần Kiêu.
Người Tần gia tôn trọng ý kiến của cô, không nói dì Bạch đến đây nữa.
Có lẽ lúc nãy đã tới giờ nấu cơm mà cô lại trốn trong phòng không ra nên Tần Kiêu nói dì Bạch tới nấu.
Khó trách lúc cô khen anh nấu ăn ngon, vẻ mặt anh lại kỳ quái như vậy. Hóa ra là khen sai người, bữa cơm này không phải anh nấu.
Anh không nói gì, Đường Khê khẽ cười một tiếng, tự nhiên nói sang chuyện khác, “Vừa rồi thư ký Lý gửi cho em lịch trình của anh. Ngày mai anh đi công tác đúng không?”
“Ừm.”
“Buổi sáng 7 giờ rưỡi máy bay cất cánh, 5 giờ phải đi rồi.”
“Ừm.”
Đường Khê lại hỏi: “Sáng mai anh muốn ăn gì để em dậy sớm làm cho anh ăn.”
Tần Kiêu đáp: “Không cần làm.”
Đường Khê ồ một tiếng, cũng không cố thuyết phục anh: “Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ không làm. Sáng mai anh đi sớm quá, ăn sáng ở nhà cũng mất thời gian. Anh nói tài xế mua sẵn bữa sáng để anh ăn trên đường, vậy thì anh có thể ngủ thêm một lát.”
Cô đúng là rất săn sóc, thật sự quan tâm giấc ngủ của anh, muốn anh ngủ nhiều hơn một chút, còn muốn làm bữa sáng để anh mang đi ăn trên đường.
Nhưng nói cho cùng thì cô cũng không có ý định dậy làm bữa sáng cho anh.
Tần Kiêu nhìn cô thật sâu, không nói gì.
Hai người tiếp tục ăn sáng trong không khí tĩnh lặng, không ai nói gì thêm.
Quen nhau hơn hai tháng, Tần Kiêu đã nhìn thấu tâm tư của Đường Khê. Tình yêu của cô dành cho anh thay đổi theo chu kỳ như nước biển vậy. Từ thứ hai đến thứ sáu êm ả, không chút gợn sóng. 6 giờ tối thứ sáu là thời điểm triều dâng, sóng bắt đầu nổi, cô yêu anh thắm thiết. Sau khi từ nhà chính về thì sóng dần lắng xuống, thủy triều rút đi.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại, lên rồi xuống, sâu đậm rồi nhạt nhòa.
Bây giờ cô vừa từ nhà chính về, là lúc mặt nước tình yêu của cô tĩnh lặng nhất, có thể nói vài lời khách sáo, giữ mặt mũi bên ngoài đã rất không dễ rồi.
Làm gì có chuyện cô chịu dậy sớm như vậy để làm bữa sáng cho anh chứ.