Chương 4

Trong phòng ngủ im ắng, Tần Kiêu nhắm mắt lại, nằm trên giường không nhúc nhích, nhưng ấn đường lại ẩn chứa một tia châm chọc, chờ đợi câu trả lời của cô.

Có vẻ như sự im lặng không phải biện pháp hay.

Đường Khê không biết giờ phút này anh muốn làm gì, vẫn cố ý muốn hỏi cô, nhưng bình thường cô yêu anh đến chết đi sống lại nên nhất định không thể từ chối được.

Đường Khê trầm mặc một lát, kéo chăn bông trước ngực lên, nửa khuôn mặt giấu trong chăn, ngượng ngùng nói, “Nếu như anh muốn, em… em không ngại.”

Người đàn ông đang đợi câu trả lời lập tức mở mắt, đè lên người cô, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá khuôn mặt cô.

Đường Khê hít một hơi thật sâu.

Hơi thở nóng hổi mang theo mùi rượu phả vào mặt Đường Khê, gò mó cô đỏ bừng, cô bắt đầu sợ hãi, khẩn trương nhắm mắt lại, mím môi, hàng mi khẽ run lên, hai tay nắm chặt cổ áo, ngực phập phồng.

Mặt Tần Kiêu sát trước mặt cô, hầu kết anh di chuyển, anh có thể cảm thấy rõ sự hoảng loạn của cô, vậy mà lại nằm bất động dưới thân anh như một bức tượng, mặc anh làm gì thì làm.

Nghĩ đến việc cô xuất hiện trong quán bar, anh có chút khó chịu.

Cô rõ ràng không thích phải phục tùng nhưng vẫn nhất quyết khoác lên mình vẻ ngoài dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhìn thoáng qua thì cô quan tâm đến mọi mặt của chồng mình, nhưng thực tế thì trong lòng một chút cũng không thèm để ý anh.

Một lúc lâu sau Đường Khê vẫn không thấy Tần Kiêu có động tĩnh gì, cô cảnh giác mở mắt, đối diện với ánh mắt nóng rực của anh.

“Em để ý sao?” Anh hỏi lại một lần nữa.

Đường Khê cảm thấy anh nhẫn nại rất vất vả, vẫn tôn trọng ý kiến của cô, không bị hormone khống chế, cảm thấy ở phương diện này anh chính là một người đàn ông thực thụ.

Mặt Đường Khê đỏ ửng, nhỏ giọng nói, “Không ngại.”

“Sao lại không ngại?” Giọng Tần Kiêu khàn khàn.

“Hả?” Đường Khê sửng sốt một chút, “Chúng ta là vợ chồng, mà vợ chồng làm việc này…”

Đường Khê không nói được nữa, cúi xuống, mặt đỏ rần, không dám nhìn vào mặt anh.

Tần Kiêu đột nhiên lạnh mặt, xuống khỏi người cô.

Bóng đen trên đầu đột nhiên biến mất, loại cảm giác áp bức cũng dần tiêu tan, Đường Khê trợn tròn mắt.

Đến nước này mà anh còn đi xuống.

Không làm?

Là một người phụ nữ, Đường Khê cảm thấy đây chính là một sự vũ nhục, cô cắn môi nhẹ nhàng nói, “Em thực sự không ngại mà.”

“Đừng nói nữa.” Tần Kiêu cau mày, lạnh lùng nói.

Đường Khê: “…”

Đường Khê đột nhiên nghĩ đến rất nhiều câu chửi thề, suýt nữa không nhịn được mà thốt ra.

Ngàn chữ ghép lại thành bốn chữ.

TẦN, KIÊU, CÓ, BỆNH!

Rõ ràng anh muốn làm, hỏi cô có ngại không, cô không trả lời nên anh cảm thấy cô không yêu anh, cô nói không ngại, vậy mà anh lại nói cô im miệng.

Cô không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì nữa.

Bụp một tiếng, Tần Kiêu duỗi tay bật đèn đầu giường.

Ánh sáng chói loá đột ngột khiến Đường Khê khó chịu, nhìn Tần Kiêu đang ngồi trên giường bằng ánh mắt mờ mịt.

Ánh mắt Tần Kiêu quét qua mặt cô, không nói lời nào, anh giơ tay tắt đèn đi.

Đường Khê: “…”

Bật tắt đèn vui lắm sao?

Có bệnh rồi.

Căn phòng lại tối tăm như trước, Tần Kiêu ngồi dựa vào thành giường hơn một phút rồi xoay người xuống giường. Đường Khê không hiểu anh muốn làm gì, khuya rồi mà còn không ngủ.

Tần Kiêu sờ so4ng đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, sau đó có tiếng nước chảy vọng ra ngoài.

Đường Khê: “…”

Có bệnh.

Tần Kiêu có bệnh rồi.

Đường Khê vô cùng tức giận trước những lời nói của anh, ước mình có thể xông vào phòng tắm đá anh một cái.

Đường Khê nằm trên giường, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để bình tĩnh, thầm nghĩ rằng Tần Kiêu có bệnh.

Bởi vì Tần Kiêu có bệnh nên hành vi vừa rồi có thể hiểu được. Suy nghĩ này khiến Đường Khê cảm thấy khá hơn rất nhiều.

Vốn dĩ chỉ muốn mắng anh vài câu để trút giận, không ngờ việc lặp lại bốn chữ “Tần Kiêu có bệnh” khiến cô như bị thôi miên, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Mơ mơ màng màng, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, người đàn ông cao lớn đi lên giường, người vẫn còn ẩm.

Đường Khê trở mình quay lưng về phía anh, trùm chăn, chìm vào giấc ngủ say.

_____

Sáng hôm sau lúc Đường Khê mở mắt ra đã không còn ai ở đầu giường bên kia.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng, có vẻ không còn sớm nữa.

Đường Khê xốc chăn ngồi dậy, ngáp một cái, duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh.

Chín giờ rưỡi.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã đặt báo thức lúc bảy giờ, có lẽ lúc nó kêu đã quấy rầy Tần Kiêu nên anh đã tắt đi.

WeChat nhận được vài tin nhắn mới. Đường Khê bấm vào, tin nhắn đầu tiên là mẹ của Tần Kiêu gửi, hỏi cô hôm nay có về nhà không.

Từ khi kết hôn với Tần Kiêu, mỗi tối thứ sáu Đường Khê đều gọi Tần Kiêu về nhà, chỉ để thứ bảy đưa Tần Kiêu về nhà chính của Tần gia, ở lại nhà chính một đêm, cùng cả nhà quây quần, bồi dưỡng tình cảm.

Tần Kiêu về muộn, nếu không có chuyện gì ngoài kế hoạch thì hôm nay sẽ về nhà chính Tần gia.

Tuy nhiên Đường Khê không trả lời tin nhắn của mẹ Tần ngay vì cô không thể biết rằng hôm nay anh có khó ở rồi không muốn về không. Cô phải xác nhận với anh trước đã.

Đường Khê xuống giường đi dép lê vào nhà tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay quần áo đi xuống lầu.

Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha, tay cầm tài liệu làm việc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt anh khiến hàng mày rậm và đôi mắt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lông mi anh hơi rũ xuống, ánh mắt dán chặt vào màn hình Ipad trong tay, trên bàn trước mặt anh còn có một tách cà phê.

Thứ bảy không có nghỉ ngơi nhiều một chút, mới sáng sớm đã uống cà phê, người này thật không biết chăm sóc sức khỏe.

Đường Khê đến gần anh, nói, “Mẹ vừa nhắn tin cho em hỏi hôm nay chúng ta có về nhà không. Anh có rảnh không thì về với em.”

Ngụ ý là anh có về hay không thì cô vẫn về.

Tần Kiêu không ngẩng đầu, thấp giọng nói.

“Có việc.”

Đường Khê lập tức đề xuất cách giải quyết, “Anh có thể mang công việc về nhà làm cũng được mà.”

Tần Kiêu ngẩng đầu, vẻ mặt không thể nói lý với cô.

“Mẹ nói anh rất thích món gà kho dừa. Lần trước về nhà mẹ đã dạy em nhưng em chưa học được, hôm nay em muốn học lại với mẹ. Nhưng anh một tuần mới về một lần, em cũng không muốn tách ra với anh một chút nào.”

Tần Kiêu nhíu mày, “Không làm thì thôi, em không cần phải làm.”

Đường Khê tiếp tục lên tiếng, “Mẹ còn bảo em không về không được. Mỗi lần về nhà, chú thím, chị gái anh rể, ai cũng có đôi có cặp. Em mới gả đi được hai tháng, ngoài anh ra thì chẳng quen ai, ở đó một mình không có ai để em dựa dẫm hết.”

Đường Khê nói xong thì gục đầu xuống, he hé mắt nhìn anh, dùng ngón tay chọc chọc bả vai anh, “Tần Kiêu, lát nữa anh về nhà chính với em nhé? Có được không?”

Tần Kiêu thấy vẻ mặt cô đơn của cô, vô cảm ừ một tiếng.

Đường Khê đã đạt được mục đích nên không làm phiền anh nữa, cầm điện thoại gọi video call với mẹ Tần, nói rằng hôm nay cô sẽ về.

Cô đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía anh, mặc một chiếc váy dài màu mơ, đôi mắt màu hạnh nhân ngập nước biết cười bị ánh mặt trời chiếu sáng, cô mảnh khảnh và duyên dáng động lòng người.

Ngoài mẹ Tần, thím Tần cũng có mặt trong video call.

Tần Kiêu thấy cô nói chuyện với mẹ và thím một cách dịu dàng, giọng ngọt ngào gọi một tiếng mẹ, một tiếng thím, nếu không phải nói nhớ mọi người thì cũng là hỏi bố và chú đâu, chị gái anh rể hôm nay có về không, hay là em họ đâu rồi.

Cô hỏi thăm từng người một trong nhà họ Tần, còn nhắc đến đàn gà mà bố nuôi để gϊếŧ thời gian, kể lể đủ thứ chuyện.

Vừa nãy còn nói anh không về với cô, cô sẽ cô đơn không có chỗ dựa.

Anh lại thấy cô có quá nhiều người, dựa vào không xuể đấy chứ.

Đường Khê gọi video call xong, xoay người, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhìn thấy Tần Kiêu đang nhìn cô thì dịu dàng hỏi, “Sao thế?”

Tần Kiêu chép miệng, dời mắt, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Đường Khê: “…”

Có bệnh.

Đường Khê thầm mắng anh một câu, không quan tâm Tần Kiêu đang nghĩ gì trong đầu, mặc kệ anh, xoay người đi vào phòng bếp làm hai cái bánh kiểu Trung đơn giản.

Cháo hôm qua vẫn còn trong nồi, hâm nóng lại là ăn được rồi.

Trên bàn ăn, Đường Khê muốn tìm chủ đề nói chuyện với anh, nhưng thấy anh không có hứng thú, cũng không thực sự muốn nói chuyện với cô nên cũng không quấy rầy nữa, im lặng cúi đầu ăn cơm.

Chỉ mất mười phút để làm xong một bữa sáng, bát đĩa trên bàn lát nữa sẽ có người tới thu dọn.

Đường Khê lên lầu chuẩn bị. Vì phải ở nhà chính qua đêm nên cô mang theo một số đồ thiết yếu. Lúc thu dọn xong xuôi đã gần mười một giờ trưa, Đường Khê sợ Tần Kiêu chờ lâu rồi tức giận nên vội vàng xách túi xuống lầu.

Mấy lần trước về nhà chính đều là Tần Kiêu lái xe, hôm nay chắc do tối qua ngủ không ngon nên Tần Kiêu gọi tài xế đến.

Đường Khê và Tần Kiêu ngồi ở hàng ghế phía sau, vừa lên xe anh đã mở Ipad tiếp tục làm việc, thoạt nhìn thật sự rất bận rộn.

Đường Khê yên lặng ngồi bên cạnh không làm phiền anh.

Một lúc sau, Đường Khê thấy Tần Kiêu đang xoa thái dương, mí mắt rũ xuống, dường như có chút uể oải.

Đường Khê khuyên anh, “Nhìn màn hình trên xe rất dễ say xe, tối qua anh ngủ không ngon lắm, nghỉ ngơi một chút đi.”

Tần Kiêu ngẩng đầu nhìn cô, không nói.

Đường Khê ngập ngừng cầm lấy chiếc Ipad trong tay anh, thấy anh không ngăn lại thì tắt đi, để sang một bên.

Lúc quay người lại đã thấy Tần Kiêu nhắm mắt, người hơi ngả về phía sau, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Đường Khê nghĩ rằng do anh mệt mỏi thật nên mới nghe theo lời khuyên của cô nghỉ ngơi.

Nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ ghét bỏ nói cô đừng quan tâm chuyện của anh, đừng nhiều chuyện, sau đó chứng minh anh không cần cô quan tâm bằng cách tiếp tục lao đầu vào công việc.

Nghĩ đến dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng chết người của Tần Kiêu, Đường Khê lại nghĩ đến cảnh hôm qua anh nửa đêm tỉnh dậy, uống sữa, vào phòng tắm tắm rửa, không biết mấy giờ tỉnh ngủ, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của cô, hình như Tần Kiêu đoán được cô đang nghĩ gì, mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn cô chằm chằm.

Đường Khê vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, ngẩn người một chút, sau đó yên lặng quay mặt sang hướng khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho anh mỗi cái ót.

Tần Kiêu: “…”