Chương 5

Tô Ngộ Noãn vốc một làn nước phả lên trên mặt, cảm giác lành lạnh khiến trạng thái cô ngay lập tức trở nên thoải mái một chút, nhưng cơ thể vẫn luôn nóng lên, gương mặt của mình trong gương đã trở nên đỏ hồng.

Mới ra khỏi nhà vệ sinh liền đυ.ng phải người khác, đầu óc Tô Ngộ Noãn choáng váng, hơn nữa người càng lúc càng nóng, không kịp xin lỗi liền chạy nhanh ra ngoài.

“Bé cưng, đừng nóng vội đi như vậy chứ.”

Một giọng nói quen thuộc chui vào lỗ tai cô, Tô Ngộ Noãn ngẩng đầu nhìn lại.

Là ông chú kia, là ông chú mà có bộ dạng cười vô cùng thiện ý, còn làm bộ có lòng tốt khuyên nhủ cô.

“Bỏ…Buông tôi ra.” Giọng nói của cô vậy mà lại trở nên run rẩy, rốt cuộc là chuyện gì?

“Em sẽ không muốn anh buông em ra đâu, bé cưng, em thật mê người, vừa rồi ly rượu kia hương vị không tồi chứ?” Ông chú ôm chặt lấy cô, cơ thể hơi mập gắt gao dán ở sau lưng cô, chống đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của cô.

“Cái gì? Ông đã cho thuốc vào rượu?”

“Chỉ là thứ thuốc thêm chút đê mê để ta càng vui sướиɠ hơn mà thôi, bé cưng, a…” Ông chú thì thầm bên tai cô, giọng nói trở nên run rẩy hưng phấn: “Anh tung hoanh thương trường nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy một người phụ nữ quyến rũ như em, vô cùng thanh thuần khiến anh run rẩy.”

“Buông tôi ra…” Nước mắt Tô Ngộ Noãn ứ đọng lại nơi khóe mắt, sao có thể như vậy? Ông chú đáng chết này, vậy mà lại bỏ thuốc vào rượu của cô.

“Em yên tâm, nhìn dáng vẻ này của em nhất định là vẫn còn đúng không? Tôi đây sẽ chịu trách nhiệm với em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh nói, anh đảm bảo sẽ cho em rất nhiều tiền.”

“Tôi không cần tiền của ông, buông tôi ra.”

Tô Ngộ Noãn nắm lấy tay hắn, mạnh mẽ cắn xuống.

“A” Ông chú kêu thảm thiết một tiếng liền buông lỏng cô ra, Tô Ngộ Noãn lập tức chạy thục mạng về phía trước.

“Đừng chạy, đứng lại, nha đầu chết tiệt nhà ngươi, đứng lại cho ông.”

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng, ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ, cảm giác tất cả mọi thứ đang lắc lư chuyển động, thật là khó chịu, vô cùng khó chịu. Nhưng Tô Ngộ Noãn vẫn điên cuồng chạy về phía trước, bởi vì cô biết, nếu cô không chạy, tối nay sẽ bị ông chú kia lôi trở về.

Bộp…

Đυ.ng vào người, Tô Ngộ Noãn bị đυ.ng đến đầu váng mắt hoa, cảm nhận một mùi hương nam tính dễ chịu quyện vào hơi thở, mông cô đập xuống sàn nhà ngã ngồi trên mặt đất.

Phía sau ông chú kia đã đuổi tới, túm lấy tóc cô liền cho cô ăn một cái tát: “Nhà đầu chết tiệt nhà ngươi, vậy mà lại dám cắn ông, ngươi đúng là đồ con chó. Hôm nay ông đây phải cẩn thận dạy dỗ ngươi mới được.”

Nói xong, tay lại lần nữa giơ lên, muốn tát xuống khuôn mặt trắng nõn của Tô Ngộ Noãn.

Giây tiếp theo, tay hắn bị giữ lại, ông chú ngẩng đầu lên, quanh thân Trì Huyền đều mang theo một luồng khí chết chóc đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức cảm thấy cơ thể dần trở nên lạnh lẽo, ngay sau đó một họng súng đen ngòm dí vào đầu hắn.

“A, đừng gϊếŧ tôi.”

“Cút” Trì Huyền mấp máy môi mỏng, lạnh giọng quát.

“Vâng, vâng, vâng, tôi cút ngay đây.” Ông chú té ngã lộn nhào rời đi.

Tô Ngộ Noãn sau khi được tự do liền vịn vào bờ tường, đôi tay ôm mặt của mình, chôn ở đầu gối, cả người cuộn lại thành một khối.

Trong mắt Trì Huyền hiện lên một tia thần sắc phức tạp, hắn luôn luôn không thích chõ mũi vào chuyện người khác, sao vừa rồi hắn lại ra tay vậy chứ?

Nghĩ đến đây, hắn bước về phía cô, ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay chạm vào cô.

“A, đừng động vào tôi.” Tô Ngộ Noãn la lên một tiếng rồi hất tay hắn ra, tiếp tục ôm mặt mình, cô nóng quá, khi cơ thể lạnh lẽo của hắn chạm vào cô, cô còn muốn cứ như vậy mà quấn lấy hắn, nhưng cô biết bản thân không thể làm như vậy. Đáy lòng dâng lên một sự sỉ nhục chưa từng có, nước mắt Tô Ngộ Noãn từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vẻ mặt Trì Huyền tối lại, người phụ nữ này vậy mà lại dám hất tay hắn ra?