Trong căn tầng hầm tối tăm và trống trãi, Mộ Trì hai tay đều bị còng về phía sau, chân mắc xích sắt, hai sợi xích được nối vào một góc tường, trên đôi mắt cậu còn bị một miếng băng bịch mắt màu đen che lại.Mộ Trì vốn ngất xỉu đầu dựa tường cũng từ từ tỉnh lại, cậu ho lên hai tiếng yếu ớt rồi vẫn dựa vào vách tường.
Cậu nhớ lại những chuyện vừa rồi, lần này là cậu tự nguyện quay về cùng Lăng Diệp, vốn Lăng Diệp còn muốn bắt Hạo Nhiên lại, đương nhiên là cậu không thể nào trơ mắt để chuyện đó xãy ra, vì vậy liền cùng người của LĂng Diệp động thủ.
Cuối cùng còn thành công để Hạo Nhiên tẩu thoát dưới con mắt của LĂng Diệp, còn chính cậu thì bị bắt đem trở về.
Một thân áo sơ mi trắng loang lỗ các vết máu, cậu yếu ớt dựa vào tường, Mộ Trì tận lực kiềm giọng ho của bản thân thật nhỏ. Mặc dù bản thân không biết mọi chuyện xung quanh như thế nào nhưng cậu vẫn cố gắng không để âm thanh của mình đánh động đến người khác.
Lăng Diệp đứng đó nhìn xuống Mộ Trì, tróng mắt hắn đọng lại vừa là sự đau lòng vừa là sự bực bội.
Sau cùng, vẫn là LĂng Diệp đến trước mặt Mộ Trì ngồi xuống, hai tay tháo xuống bịt mắt của cậu.
Ánh đèn tuy không được tính là quá sáng, nhưng Mộ Trì vẫn không tự chủ được mà nhíu mắt lại, nhẹ nhàng chớp mắt, vừa ngẩng đầu lên lại thấy rõ LĂng diệp trước mặt.
Lăng Diệp ngay lập tức nắm lấy cầm Mộ Trì, cưỡng bách cậu nhìn về chính hắn.
" A Trì, muốn chạy sao? "
Mộ Trì lắc đầu, suy yếu nói: “Lăng diệp, không phải như vậy…… Anh không có muốn chạy……”
“A.” Lăng diệp cười lạnh một tiếng.
Rõ ràng đều cùng người kia bỏ trốn, cùng hắn ta ôm nhau, cũng vì muốn thả người kia chạy thoát mà ra tay động thủ, vậy mà còn dám nói không muốn chạy ?
" Anh tối hôm qua cùng người kia đã làm cái gì ?" LĂng Diệp nhìn thẳng vào ánh mắt Mộ Trì mà hỏi :" Hắn ta như thế nào mà biết trên người anh có vết thương ? Cuối cùng anh đã cho hắn xem những nơi nào rồi ?"
Mộ Trì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Tối hôm qua rõ ràng cậu đã ngất đi thì làm sao biết chuyện gì xãy ra .
“Không nói?” Lăng Diệp buông Mộ Trì , đi đến một bên lấy một cây roi, chỉ vào cậu nói: “A Trì, nói hay không, anh phải suy xét rõ ràng.”
Mộ Trì ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, lắc lắc đầu nói: “Lăng diệp, tối hôm qua…… Anh thật sự không biết.”
“Anh không biết? A.” Lăng diệp cười lạnh một tiếng, một roi liền đánh hạ xuống vai Mộ Trì, “Ta có thể giúp anh ngẫm lại.”
Mộ muộn kêu rên một tiếng, đau đến run nhè nhẹ, cắn chặt môi dưới không cho chính mình phát ra âm thanh.
Lăng diệp lạnh lùng hỏi: “Anh nói hay không?”
Mộ Trì vốn dĩ đã bị thương không nhẹ, không chịu nổi lửa giận cưa LĂng Diệp, thân mình đều cuộn lên, cắn răng nói không ra lời, chỉ là lắc lắc đầu .
Mộ Trì quả thật không biết , LĂng Diệp lại cứ nghĩ là cậu ngoan cố không chịu nói, lại lấy một roi đánh xuống.
Mộ Trì đau đón theo bản năng mà né tránh, lại bị xiềng xích nơi chân chặt chẽ trói buộc, liên tục phải chịu đựng những đòn roi nhưu mưa trút xuống.
Lăng Diệp hơi thất thần, một hơi đánh xuống tận mười mấy roi, mới vừa dừng lại thì thấy Mộ Trì co quắp người lại, quần áo bị rách toạc không còn ra hình dáng, đầy người đều là vết máu, ngã xuống đất, trở nên hôn mê.
Trái tim Lăng Diệp liền thắt lại một cái, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của cậu, thỏ nhẹ nhõm một hơi, may mà chỉ là ngất đi.
" Xem trừng anh ta, anh ta tỉnh liền chạy đến thông báo cho ta" LĂng Diệp ném đi cây roi trong tay, lại nhìn xuống cậu đang nằm dưới đất, sau đó liền lên lầu xử lí sự vụ.
Trong công ti thật sự có rất nhiều việc, nguyên nhân là vì hai ngày nay Mộ Trì bỏ trốn, hắn liền chỉ lo tìm người mặc kệ sự vụ, bây giờ công việc đã sớm chất thành núi. LĂng Diệp bận rộn với một chống công việc đến tận rạng sớm hôm sau, thật sự quá mệt mỏi, liền ghế vào bàn ngủ gục.
Lăng Diệp ngủ mơ liền mơ thấy bản thân trong một trời mưa tầm tã, còn không có nhà để về, trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo sơ mi sờn cũ, hắn đi dưới đường lớn.
LĂng Diệp vốn trong đầu nảy sinh ý nghĩ nhặt một thứ gì đó bên thùng rác để ăn, nhưng cơn mưa từ đâu đột ngột đỗ xuống như là chậu nước đổ vào người, đem cả người hắn trở nên ướt đẫm.
Ngay lúc LĂng Diệp còn băn khoăn tìm chỗ trốn thì phát hiện một trạm xe bus có mái che ở bên kia đường, miễn cưỡng có thể chắn được mưa liền liều mạng chạy qua đường.
Một tiếng phanh gấp như muốn phá hủy màng nhĩ của hắn, LĂng Diệp sững người giữa đường, bên cạnh cậu còn có thêm một chiếc xe. Chỉ kém một chút nữa thôi cậu liền bị chiếc xe hôn một cái.
" Cmn !" người lái xe hét lớn, " Tiểu quỷ là muốn tìm đường chết sao! chốn đường lớn mà chạy loạn không nhìn đường"
LĂng Diệp bị dọa đến ngẩn người, một câu cũng không thể thốt ra"
Cưa sau xe đột nhiên được mở ra, một người khác bước ra , phía sau còn có người phụ vụ cầm ô.
Đó là một thanh niên, so với hắn thì không quá mấy tuổi. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng đồ vest đen, thoạt nhìn trông sạch sẽ và tNgười hầu phía sau lại mọt lần nữa lên tiếng nhắ cnhowrhoải mái. Cậu ta còn có làn da trăng nõn, lông mi rất dài, đôi mắt cũng rất lớn, sống mũi thẳng. Cậu ta lớn lên thật sự rất ưu nhìn, cứ như vị thiên thần bước ra từ trong bức tranh sơn dầu của châu Âu.
Cậu ta hướng LĂng Diệp hỏi :" Tiểu đệ đệ , bây giờ trời mưa to quá, nhà em ở nơi nào, anh liền đưa em trở về ?"
LĂng Diệp cuối dầu.
Mộ Trì cười nói :" Đừng lo lắng, anh không phải người xấu. Anh tên là Mộ Trì, anh có thể cho em xem thẻ sinh viên của anh. "
Nói xong cậu liền đem thẻ sinh viên của mình đưa ra chứng minh với hắn, trên đó viết tên lẫn tấm ảnh thẻ của cậu.
"Thiếu gia" Người hầu đăng sau nhẹ giọng nhắc nhở." Không nên cho người lạ xem thông tin cá nhân, chúng ta còn chưa biết tên nhóc này có phải kẻ xấu hay không"
Mộ Trì nói :" Ta tin em ấy nhất định không phải người xấu"
Mộ Trì, con trai út của Mộ Phong chủ tịch tập đoàn Mộ thị, chính là cậu ta.
Lăng Diệp mở to hai mắt, một ý tưởng lớn mật đang nảy sinh trong đầu hắn.
Người nhà họ Mộ đã phá nát gia đình hắn, hắn muốn đòi lại hết thảy từ gia đình họ....
Nếu hắn chính là thiếu gia Mộ Trì.....
Lăng Diệp đột nhiên ôm chặt Mộ Trì gào lên khóc lớn.
Người hầu bên cạnh Mộ Trì không khỏi giật mình hoảng hốt, vội vàng muốn đến đem LĂng Diệp tách ra, nhưng Mộ Trì ngăn lại, giọng hảo thanh :" Tiểu đệ , em làm sao vậy ?"
" Ta không còn nhà..... ta không còn nhà nữa...." LĂng diệp ôm chặt Mộ Trì, gào khóc đến tâm tê liệt phế.
Trong lòng LĂng Diệp lúc này đều là oán trách, đều là vì người, là vì cha của người, là vì cả gia đình ngươi!!!
Mộ Trì vỗ vỗ nhẹ nhàng vào lưng LĂng Diệp an ủi:" Hảo, Không hóc nữa, em trước tiên cứ về nhà anh được không ?"
Người hầu đứng phía sau nãy giờ lại lên tiếng nhắc nhở:" Thiếu gia, chủ tịch đã căn dặn không được mang theo người lạ về nhà"
Mộ Trì vẫn không để ý lời người hầu, vẫn một mực kéo LĂng Diệp lên xe, đem hắn ngồi kế chính mình, người hầu đi theo chỉ có thể bất đắc dĩ lên ngồi ghế phụ.
Sau đó LĂng Diệp liền bịa đại một cái tên giả cho Mộ Trì, còn Mộ Trì vẫn luôn mang theo hắn như để đệ ruột thịt, thậm chí còn tiến cử hắn cho cha của mình, giúp hắn tiến vào tập đòn Mộ thị.
Nhưng vào hai năm trước, hắn không biết là vì cái gì lại đối với Mộ Trì thẳng thắn công khai tên họ thật cùng thân phận thật sựu của hắn.
Có lẽ chính LĂng Diệp hắn là đang muốn đánh cược xem Mộ Trì đối với hắn là loại tình cảm gì ?
Nhưng Mộ Trì một chút tức giận cũng không có, thậm chí còn có thấu hiểu cho hành vi của hắn, khuyên hắn che giấu thân phận, hảo hảo chăm chỉ làm việc, đừng nên suy nghĩ nhiều quá.
Ngày đó, Mộ Trì cùng Lăng Diệp chính thức ở bên nhau, trao cho nhau cả nhẫn, nhưng họ vẫn không công khai với ch Mộ Trì.
Sau này....sau này....
LĂng Diệp bỗng nhiên tỉnh dậy, cuối đầu nhìn xuống tay.
Trên ngón áp út của bàn tay phải, một chiếc nhẫn bạch kim , bề mặt tinh khiết, trên nhẫn không một chút hoa vắn nào, giống hệt chiếc nhẫn trên ngón tay Mộ Trì.