Sau khi Mộ Trì cúng bái cha mẹ tử tế liền cùng Cố Hạo Nhiên trở về.Bởi vì xe của họ không thể tiến vào nghĩa trang nên Cố Hạo Nhiên đã đỗ xe ở chỗ đỗ xe công cộng ngoài nghĩa trang, từ đây đến đo cũng phải mất một đoạn đường đi bộ.
Trên đường đi, Mộ Trì vẫn luôn không nói chuyện, nhưng đột nhiên Cố Hạo Nhiên đưa tay kéo lấy tay cậu.
Mộ Trì không khỏi sững sốt , đem tay mình kéo ra khỏi .
Cố Hạo Nhiên vẫn không buông tha kéo lại , thành khẩn nói :" Trì Trì, sau này cứ để anh chăm sóc em , được không ?"
Mộ Trì cắn môi , cúi đầu :" Hạo Nhiên ca ca, anh mau lên xe rời đi đi , em không thể cùng anh trở về"
Hạo Nhiên cũng tựa hồ ý thức được gì đó, quay người lại ôm lấy bả vai Mộ Trì:" Trì Trì em muốn đi đâu? Em cuối cùng là muốn làm gì?"
Mọ Trì chỉ có thể lắc đầu nói:" Hạo Nhiên ca ca, từ lâu đối với em mà nói thì tồn tại chẳng còn ý nghĩa gì cả, anh cũng có thể thấy mỗi ngày của em đều rất mơ hồ, cảm xúc cũng không tốt, em không muốn trì hoãn người khác, cứ giả vờ như anh chưa từng gặp em, cừ vờ như em đã rời đi"
"Trì Trì ,em không thể" Hạo Nhiên lắc lấy vai Mộ Trì nói :" Tỉnh táo lại đi, em còn rất trẻ, thế giới đâu thiếu những thứ tốt đẹp, chỉ cần người di đến và khám phá, sau khi em trải nghiệm thì còn có thể nói những lời như vậy sao?"
Mộ Trì vẫn là cái lắc đầu nhẹ nhàng: " Hạo Nhiên ca ca, em đều đã mất tất cả, mất đi cả bản thân, từ ngày hôm đó tâm cũng đã chết, thực cảm ơn anh đã nguyện ý giúp đỡ nhưng từ bây giờ anh không cần phải lo lắng cho em nữa"
" Trì Trì " Cố Hạo Nhiên liền giơ tay ôm trọn lấy Mộ Trì vào trong lòng ngực, " Chỉ cần ta còn sống, ta liền không có khả năng mặc kệ em, cũng không thể vứt bỏ em"
Với Tình hình hiện tại của bản thân cậu thừa biết không nên gây hại cho người khác thêm nữa, Mộ Trì liền giãy dụa cố gắng đẩy Cố Hạo Nhiên ra xa, dư quang lại phát hiện một chiếc xe cách đó không xa, cả người không khỏi đông cứng lại.
Ở đây có hết thảy cả chục chiếc xe ô tô đang đậu trước lối vào nghĩa trang, từ trong một trong những chiếc xe ô tô đó có nhiều vệ sĩ kính cẩn vây kính xung quanh, bước xuống xe , không ai khác chính là LĂng Diệp.
Biểu tình Lăng Diệp lúc này như lạnh lùng đến cực điểm.
Mộ Trì vồi vàng dùng sức đẩy Hạo Nhiên ra xa :" Anh mau đi đi"
Bên tai bỗng truyền đến thứ âm thanh lạnh lẽo :" Muốn chạy? Anh muốn chạy đi đâu ?"
Nơi Mộ Trì và Hạo Nhiên đứng thoát chống đã bị vệ sĩ vây quanh.
" LĂng Diệp, chuyện này không liên quan đến anh ta" Mộ Trì thừa biết LĂng Diệp có những cách tra tấn người khác tàn nhẫn và thâm độc như thế nào, phản ứng đầu tiên của cậu chính là ngăn cản LĂng Diệp không tổn thương Cố hạo Nhiên, liền chính mình vội vàng tiến lên chắn cho Hạo Nhiên phía sau.
" Ta cùng ngươi trở về , không cần phải làm khó anh ta"
LĂng Diệp nhìn đến Mộ Trì, môi hắn bất giác cong lên , vẫn lạnh lùng nói :" Anh vốn là người của tôi, anh có tư cách gì cùng tôi thương lượng?"
" LĂng Diệp !" Hạo Nhiên kéo lấy Mộ Trì đang chắn trước lui về sau mình, nhìu mày mắng :" Người của người ? Ngươi có còn liêm sĩ hay không ? Nếu không phải tám năm trước em ấy nhặt người từ ngời đường về nuôi nấng, thì hôm nay người còn có khả năng đứng tại chỗ này ? Nhưng người đối với em ấy như thế nào ? Ngươi gϊếŧ cha mẹ em ấy, tước đi gia sãn của em ấy, còn làm cho em ấy cả người đầy vết thương! Hiện tại ngươi nhìn lại bộ dạng tái nhợt của em ấy xem , ngươi còn mặt dày nói em ấy là người của ngươi ?"
Lăng Diệp nhíu mày đưa ánh mắt chỉ thị, từ phía sau hắn liền có hai vệ sĩ tiến đè Hạo Nhiên xuống, đang định giơ tay đánh vào anh ta. Nhưng Cố Hạo Nhiên cũng không phải người dễ chọc vào, nhanh chóng nhấc chân đá xuống hai tên vệ sĩ, sau đó còn hừ lạnh :" Lăng Diệp, ngươi đừng bao giờ nghĩ rằng trên đời này ai cũng sẽ sợ ngươi, càng đừng hoang tưởng Mộ Trì là người mà ngươi có thể dễ dàng khi dễ"
LĂng Diệp nghe xong không khỏi cau mày, vẫn duy trì sự lạnh lùng nói :" Ngươi có phải hay không không còn muốn sông tiếp? Ta đây liền có thể thành toàn cho ngươi "
"LĂng Diệp" Mộ Trì lại tiến về phía trước, kéo lấy góc áo của LĂng Diệp, khẩn cầu nói :" Anh cùng em trở về, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng, em thả anh ta ra được không ?"
LĂng Diệp tựa hồ suy nghĩ một lát, sau đó liền đẩy tay đang nắm góc áo của mình ra, liền ra lệnh ; " Đem hai người kia trở về, còn người kia để hắn sống "