Cận Phong rời khỏi bệnh viện chuyện đầu tiên làm là đi tìm Cố Dư.
Bây giờ không giống ngày trước, Cận Phong tuy vẫn là nhị thiếu gia của Cận gia, nhưng quyền lợi từ lâu không lớn bằng lúc trước, những người từng quây quanh Cận Phong bây giờ đều phải nhìn sắc mặt của Cận Dương mà làm việc.
Chỉ cần là chuyện mà Cận Dương không muốn Cận Phong biết, Cận Phong coi cho dù thế lực to hơn đến mấy cũng không thể nào tra ra.
Vì thế Cận Phong tìm nguyên một ngày, trước sau hỏi mấy chục người, dùng mọi thủ đoạn tra hỏi cũng không tìm ra được chút tin tức nào của Cố Dư.
Không tìm thấy La Thân, Cận Dương rõ ràng đang muốn tránh mặt hắn.
Cố Dư bị mang đến thành phố R, giống như cá ở biển lớn.
Cận Phong biết rõ, Cố Dư không có giá trị gì với Cận Dương, theo tính cách của Cận Dương thì chắc chắn sẽ thả người chứ, nếu thế không thể nào chút tin tức về Cố Dư cũng không thấy.
Chắc chắn Cố Dư đang bị Cận Dương giấu ở nơi nào rồi.
Chập tối, La Thân cùng mấy tên thuộc hạ đi vào quán bar giải trí, CẬn Phong bí mật đi theo, nhân lúc La Thân không đề phòng liền nện một chai bia vào sau gáy La Thân, sau đó một tay nhấn La Thân đang hơi mơ màng, tay còn lại cầm nửa mảnh vỡ của chia kề trên cổ La Thân.
"Em ấy đang ở đâu? !" Cận Phong đằng đằng sát khí gào thét, mấy tên thủ hạ của La tHân không ai dám tiến lên.
Cận Phong dùng sức áp sát mảnh vỡ phía dưới cằm La Thân, máu đỏ ngay lập tức chảy xuống cổ La Thân.
"Cố Dư ở đâu? ! Mày đem em ấy đi đâu rồi? !"
Cố Dư từ lâu đã bị người của Cận Dương đưa tới khách sạn, đến một phòng ăn, được lệnh ngồi ở đó chờ.
Cố Dư đang ở một phòng ăn vip dành cho khách, bàn ăn dựa sát vào một cửa sổ sát đất, khách sạn ở tầng cao, hoàn toàn cách âm bên ngoài lại có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ban đêm của thành phố.
Vẻ mặt Cố Dư cùng bóng đêm bên ngoài đều yên tĩnh, đôi mắt di động làm người khác không thể đoán được tâm tình.
Cửa phòng mở ra, bước chân Cận Dương trầm ổn đi vào.
Cố Dư thậm chí không quay đầu lại nhìn.
"Để Cố tiên sinh đợi lâu rồi." Cận Dương cười khẽ sau khi ngồi xuống nhìn thấy rõ dáng vẻ của Cố Dư, đôi mắt lập tức sáng lên.
So với hắn tưởng tượng, còn đẹp hơn nhiều,
"Lúc trước thất lễ đều là hiểu lầm, mong Cố tiên sinh đừng để trong lòng." Tâm tình Cận Dương rất tốt, hắn chủ động đứng dậy rót rượu cho Cố Dư, "Bữa này xem như là để tạ lỗi với Cố tiên sinh."
Nhìn qua Cận Dương hơn Cố Dư mười mấy tuổi, nhưng Cận DƯơng vẫn ôn nhu gọi một tiếng Cố tiên sinh.
Nhìn biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Cố Dư khiến Cận Dương thấy có chút ngoài ý muốn, lúc đầu hắn tưởng là người con trai này đối với sự ân cần của mình mà sợ sệt.
Thế nhưng giờ phút này.
Nhưng khác so với dự liệu của Cận Dương càng làm anh cảm thấy mới mẻ và muốn chinh phục, vì thế anh đối với Cố Dư vẫn lãnh đạm nhưng cái nhìn thì lại khác lúc trước.
"Còn chưa giới thiệu bản thân." Cận Dương tiếp tục nói, "Tôi họ Cận."
"Có thể cho tôi mượn di động của ngài được không?" Cố Dư âm thanh thờ ơ, "Tôi cần gọi điện cho gia đình để báo bình an."
Cận Dương để ly rượu xuống, thân thể lười biếng dựa vào ghế tựa, như không cười nói, "Cậu không cần thiết phải cảnh giác như vậy, thuộc hạ của tôi chắc cũng đã giới thiệu về tôi với cậu, cậu cảm thấy tôi rất nguy hiểm sao?"
"Với thân phận của Cận tổng, nếu muốn biểu đạt sự áy náy thì chỉ cần thông qua thuộc hạ cũng được rồi, tôi với ngài không quen biết, với em trai ngài cũng là tình cờ gặp nhau, một tiếng xin lỗi mà phải đích thân ngài nói, tôi không cách nào mà không suy nghĩ khác được."
Cận Dương hơi híp mắt, anh cảm giác người trước mắt này đối diện với mình bình tĩnh như vậy chắc chắn không phải là một người đơn giản.
Tuổi còn trẻ, phảng phất cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, bề ngoài anh tuấn, đôi mắt sáng, nhưng sâu trong đó giống như từng trải qua rất nhiều chuyện phức tạp, đầy thâm trầm.
So với hình dung của anh là một người không biết chuyện, dáng vẻ đơn thuần nhát gan hoàn toàn khác nhau.
Cận Dương chỉ cảm thấy thú vị.
"Nghĩ sâu xa?" Cận Dương khẽ cười nói, "Ồ? Cậu nghĩ tôi muốn cùng cậu làʍ t̠ìиɦ?”
Cố Dư không nói gì.
"Ừm, xem ra cậu biết rất rõ tại sao tôi lại tới đây mời rượu cậu." Cận Dương bưng ly rượu lên, âm hiểm cười nói, "Vì thế nhưng người thông minh thường lựa chọn đồng ý."