Chương 7: Nhận lỗi

Dưới tình huống như vậy kể cả khi không có Cố Dư, Cận Phong cũng không có lòng tin rằng mình sẽ chạy thoát, cho nên khi nghe được âm thanh cầu cứu của Cố Dư, Cận Phong ngoại trừ đau lòng thì còn hận bản thân mình vô dụng.

Người đang nhắm súng vào Cố Dư là người mà Cận Phong biết, đó là một trong những người thân cận nhất của anh hắn, La Thân.

Nói cách khác, những người này là người của Cận Dương.

Cận Phong hướng nòng súng xuống dưới, sau đó chậm rãi cúi người bỏ súng xuống đất, đứng dậy giơ hai tay lên mặt không thay đổi, "Tôi đi cùng các người, đừng có làm khó cậu ấy, cậu ấy không biết gì cả."

Một người lập tức tiến lên nhặt khẩu súng của Cận Phong, sau đó hai người trực tiếp đi đến giữ hai tay của Cận Phong quặt ra sau, một người trong đó cầm ống chích đâm vào em của Cận Phong.

"Chúng tôi đều nghĩ rằng nhị thiếu gia của Cận gia đang túng quẫn ngoài đường." La Thân khẽ cười nói, "Không nghĩ tới ở nơi này cùng người tình, thế thì mấy ngày qua Cận thiếu gia sống rất thoải mái rồi."

Cận Phong đã có chút không đứng thẳng được, "Tình nhân con mẹ mày, cậu ấy là bạn của ông đây, mày nhanh chóng thả cậu ấy ra."

Nói xong, Cận Phong suýt chút nữa ngã xuống, hai người đàn ông mỗi người giữ một cánh tay của Cận Phong.

"Cận tổng nói." Nam nhân âm hiểm cười, "Những ngày qua có người ở cùng nhị thiếu, bất luận là ai cũng đều đưa đi cùng, chúng tôi đã quan sát hai ngày cũng chỉ có tên thỏ bạch nhỏ bé này."

Cận Phong tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên hét lên, "Tao chưa nói gì với cậu ấy hết! !"

"Vậy vẫn đưa đi" người đàn ông chậm rãi nói, "Phỉa cẩn thận hỏi thì mới biết được"

Hai từ "cẩn thận" như được nhấn mạnh hơn.

"Con mẹ ngươi La Thân! Mày dám động vào cậu ấy ông đây liều với mày"

Lời nói chưa dứt, Cận Phong bị dán băng dính vào miệng chặn lại, hai người đàn ông cùng kéo Cận Phong chân tay đang bị vô lực đi ra ngoài.

Căn nhà chỉ còn lại người đàn ông đứng đầu La Thân và Cố Dư.

Cố Dư nhẹ nhàng đẩy ống súng đang nhắm ở trán mình ra, sắc mặt bình tĩnh "Hắn không nói dối, tôi không hề biết chuyện gì, thời gian ở chung cũng ngắn, tình cảm không đến mức thân thiết như các người nghĩ."

La THân tặc lưỡi vài cái, "Có điều cậu cũng thật bản lĩnh, nhìn phản ứng vừa rồi của Cận Phong đi, ha ha, chỉ mới vài ngày mà tên thiếu gia ăn chơi trác táng thế kia lại quan tâm cậu như vậy."

"Vẫn là câu nói kia." Cố Dư đi ra cửa, "Thời gian quá ngắn."

La THân lắc đầu cười cười, thu hồi súng bước nhanh đi theo.

Lúc Cận Phong tỉnh lại phát hiện mình đang ở bệnh viện, hắn xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài, sau đó liền từ bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn.

Hiện tại đang ở thành phố R, cổ đông lớn nhất của bệnh viện này lại là Cận Dương, nói trắng ra nơi này giống như bệnh viện tư nhân của Cận Dương, muốn ma không biết quỷ không hay rời chỗ này còn khó hơn lên trời.

Cận Phong nằm lại trên giường.

Một tên vệ sĩ đi vào thấy Cận Phong tỉnh rồi, vội vã chạy ra ngoài, tầm nửa tiếng sau Cận Dương liền đi vào.

Cận Dương cùng Cận Phong là anh em ruột, nhưng bởi vì từ nhỏ không lớn lên cùng nhau, sau đó có cơ hội cùng nhau thể hiện tình anh em lại vì chuyện tranh chấp của Cận gia mà trở nên xa cách, vì thế giữa hai người cũng không có cái gì gọi là tình thân.

Cận Dương lớn hơn Cận Phong bảy tuổi, dáng dấp anh tuấn, so với Cận Phong, âu phục cùng giày da làm anh trông sắc bén và trưởng thành hơn nhiều, anh chỉ không có được di truyền vóc dáng ưu tú từ cha mình là Cận Tố Giang, nhưng lại nhận được từ Cận Tố Giang cách đối nhân xử thế sắc xảo, so với bất kì người nào ở Cận gia đều có dã tâm lớn hơn .

Lúc trước Cận Tố Giang bị bệnh đã hối hận khi giao tập đoàn lại cho Cận Dương, Cận Dương tuy thông minh hơn Cận Phong, nhưng vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tình nguyện từ bỏ người thân, làm trái lại đạo lý chính là điều mà Cận Tố Gian lo lắng.

Cận Tố giang đã chết, trước khi chết chỉ có một điều vui mừng duy nhất, chính là đem bí mật quan trọng nhất cảu Cận gia để lại cho người khác trông giữ, kì thực chỉ còn người con trai Cận Phong.

Cận Phong biết Cận Dương đi vào, nhưng không thèm nhìn một cái, lấy cuốn tạp chí trên bàn cạnh giường cầm lên đọc, không ngẩng đầu lên hờ hững nói, "Cho dù anh có đưa tôi đến nơi không ai biết đến, hay đưa mĩ nhân kim ngọc đến cũng như nhau thôi, đều vô dụng, Cận Dương à, cưỡng ép hay mua chuộc anh cứ thẳng thắn đi, những gì mà tôi hiểu anh còn nhiều hơn cả cha nữa."

"Cận Phong, anh nhìn cậu giống như là đang bị vọng tưởng quá rồi đấy." Cận Dương ngồi ở bên giường, bình tĩnh nói, "Sau khi cha mất, anh ở công ty đầu óc bận rộn, chưa kịp nghỉ ngơi thì có người nói cậu không chào mà đi, anh lo lắng người Cận gia sẽ nói chúng ta anh em tranh đấu, chỉ có thể nói là cậu đi công tác, cậu nói xem cậu phát điên cái gì, đi cũng không nói với anh một tiếng, cậu có biết anh phải đảm đương bao nhiêu việc không?"

"Há, hóa ra người anh trai tôn kính vẫn còn nghĩ cho tôi nữa." Vẻ mặt Cận Phong dở khóc dở cười, "Truy đuổi tôi đến tận thành phố C không phải là người của anh sao? Tối hôm qua La Thân chĩa súng vào người của tôi cũng là mệnh lệnh của anh? Ha ha Cận Dương, nếu như anh muốn cậy miệng được tôi thì trước tiên cũng nên suy nghĩ xem kế hoạch của mình có lỗ hổng nào không đã, chứ anh đột nhiên thay đổi thái độ chỉ làm tôi buồn nôn, mẹ nó tôi còn phải phí lời để vạch trần anh sao, cần gì chứ."

Lòng bàn tay Cận Dương siết chặt lại, nhưng vẻ không thay đổi, "Cận Phong, anh đang nghiêm túc giảng hòa với cậu, là anh em, anh quyết định tha thứ cho hành động u mê không chịu tỉnh của cậu, anh nói thật cho cậu biết, bức vẽ trong tay cậu anh cũng không cần có, anh chỉ cần tập đoàn Cận thị là được, sau này cậu làm cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới địa vị của anh thì chuyện gì anh cũng không hỏi tới."

Cận Phong ra vẻ không tin, "Làm sao? Lại thay đổi kế hoạch gì sao?"

"Tùy cậu nghĩ gì thì nghĩ, anh chỉ nói cho cậu, cậu có thể thoải mái làm Cận nhị thiếu gia, ăn uống chơi bời đánh bài thế nào cũng được, anh có thể có cậu sống xa hoa đến già, thế nhưng, cậu nhất định phải sống trong phạm vi quản lí của anh. Bức vẽ kia của Cận gia anh cũng có trách nhiệm bảo vệ, anh không lấy được nó thì chỉ có một cách duy nhất là bảo vệ nó thông qua cậu, bởi vì anh không dám chắc một ngày nào đó cậu vì chống đối lại anh sẽ đem bức vẽ đi bán hoặc sẽ mang nó công khai bên ngoài. "

"Vậy anh chỉ cần cho người đi theo tôi là được rồi."

"Chắc chắn là vậy." Cận Dương nhìn chằm chằm Cận Phong, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, "Nếu cậu có năng lực thì cả đời đừng có động vào bức vẽ đó nữa."

"Ừm, đó là điều đương nhiên."

Cận Dương rời khỏi phòng bệnh, La Than đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

"Mọi thứ đã chuẩn bị kĩ càng." La Thân nhanh chóng nói, "Mỗi ngày sẽ có ba nhóm người luân phiên nhau canh chừng nhị thiếu gia, nhị thiếu gia sau khi xuất viện bất luận có gặp ai hay đang ở đâu thuộc hạ cũng sẽ cho người kiểm tra."

"Ừm, rất tốt, đúng rồi, người con trai mang về cùng Cận Phong như thế nào rồi."

Trên mặt La Thân lộ ra vài điểm kì lạ, "Đã hỏi nhiều lần, tên đó là người nhị thiếu gia lúc chạy trốn quen biết, không hề biết thân phận của nhị thiếu,"

"Vậy thì cảnh cáo vài câu rồi thả đi, giữ lại cũng vô dụng."

"Vâng."

"Chờ một chút." Cận Dương đột nhiên dừng chân, xoay người hỏi, "Trước đây cậu nói Cận Phong đối với người kia rất quan tâm sao?"

"Dạ vâng."

"Vậy tối nay trước hết đem cậu ấy giao cho tôi, trùng hợp hôm nay tôi không có lịch trình gì." Cận Dương nói, "Hừ, đem người ta đi nhốt thì ít nhất cũng phải có bữa ăn để tạ lỗi chứ."

Sắc mặt La Thân có chút khó coi, "Thưa Cận tổng đó là người nhị thiếu gia vừa ý."

"Chính là bởi vì Cận Phong thấy hợp mắt nên tôi mới phải tạ lỗi chứ, huống hồ Cận Phong hiện tại sẽ không ngu đến mức vì một thứ có cũng được không có cũng được mà đắc tội với tôi." Cận Dương nhìn giờ trên đồng hồ, lạnh nhạt nói, "Đúng bảy giờ đưa cậu ấy đến phòng ăn, nói là Cận Dương tôi muốn tạ lỗi với cậu ấy."

"Vâng."