Chương 4: Cậu thấy tôi thế nào?

Qua kỳ hạn một thời gian, vết thương trên người Cận Phong được chăm sóc tốt không còn đáng ngại nữa, mà Cận Phong trải qua nhiều ngày âm thầm lên kế hoạch, cuối cùng quyết định đi tìm một người bạn ở ngoài tỉnh, người con trai của một thương nghiệp châu báu có tiếng trong nước - Nguyên Hiên.

Hai người từng học chung một trường đại học khi đi du học ở nước ngoài, ăn uống chơi gái đánh bạc đều cùng nhau đi, có thể nói là bạn bè thân thiết, tuy rằng khi trở về nước thì hai người rất ít khi liên hệ, nhưng Cận Phong khẳng định với tính cách của Nguyên Hiên, nếu mình có việc cần, y chắc chắn sẽ vô tư giúp đỡ.

Cận Phong dễ dàng liên hệ với Nguyên Hiên qua phần mềm nói chuyện, không cần chờ hắn nói mình đang gặp cảnh khốn khó, Nguyên Hiên đã nhiệt tình mời hắn đi tụ họp, còn oán trách Cận Phong từ khi về nước không liên hệ với y.

Cuối cùng Cận Phong cũng không nói với Nguyên Hiên sự việc xảy ra ở nhà mình, mà nói với Nguyên Hiên rằng mình đang gặp phiền phức, đợi đến nơi đó sẽ nói lại tỉ mỉ hơn.

Trước mắt Nguyên Hiên phải đi công tác, qua một khoảng thời gian mới về nước, nhưng y bảo với Cận Phong bất cứ lúc nào hắn đến đây, y sẽ lập tức cho người đi đón tiếp hắn.

Nói chung chỉ trong khả năng của Nguyên Hiên thì cái gì cũng không cần lo lắng.

Liên lạc xong với Nguyên Hiên, Cận Phong còn suy nghĩ xem làm sao tránh được sự quan sát của Tôn Ái và Cận Dương, thần không biết quỷ không hay rời khỏi thành phố C, dù sao chỗ ở của Nguyên Hiên cách thành thị này rất xa.

Lúc ăn cơm tối, Cận Phong nói cho Cố Dư biết sáng mai hắn sẽ rời khỏi đây.

Thật ra ở chung với Cố Dư hơn một tuần lễ, Cận Phong không hề cảm thấy sự áp bách, hắn bị mê hoặc bởi vẻ mặt khôi ngô của Cố Dư, đối với một Cố Dư ôn nhu như nước, tính tình thiện lương không rành thế sự thì hắn luôn lộ ra vẻ mặt tốt bụng thâm sâu.

Chỉ là Cận Phong cảm thấy có chút mất mát, nhị thiếu gia của Cận gia tuy bây giờ lạc đến đây nghèo rớt mùng tơi, nhưng khuôn mặt giá trị cùng dáng người vẫn còn đây, cho dù ở trước mặt Cố Dư hắn có thể hiện bao nhiêu, trưng bày tất cả những gì đẹp đẽ nhất ra ngoài cũng thế. Cám dỗ cũng vậy tắm xong giả vờ để trần phần trên rồi vô ý đi ngang qua mặt Cố Dư, thế nhưng Cố Dư đối với hắn không hề có sự chú ý, trong đáy mắt luôn là vẻ bình thản yên tĩnh.

Cận Phong muốn làm tốt theo kế hoạch, chỉ cần hắn qua được cửa ải này, cho dù thế nào cũng phải đem Cố Dư nắm trong bàn tay, để Cố Dư trở thành người cao nhất trong trái tim hắn, tuy Cận Phong hắn phong lưu bạc tình, tình nhân nhiều vô số, nhưng hắn khẳng định Cố Dư sẽ là bảo bối mà hắn yêu quý nhất trong thời gian dài.

Kỳ thực mấy ngày ở chung, Cố Dư đối với Cận Phong dần hiểu rõ hơn một số điều.

Chung quy Cận Phong khiến cho Cố Dư có cảm giác hắn làm nghề lưu manh không đứng đắn, cặp mắt sắc bén, vừa mạnh lẽ nhưng cũng đầy cương quyết và kiêu ngạo, nhưng không thể đánh giá một người chỉ vì vẻ ngoài vô lại được, hắn có thể làm ra dáng vẻ đầy nghiêm túc khống chế mọi việc xung quanh, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí còn khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Đương nhiên, có nhiều lúc Cận Phong ở trong mắt Cố Dư là một người hài hước, ít khi thấy hắn mang dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện.

Cố Dư đối với việc Cận Phong rời đi có chút bất ngờ, dù sao lúc trước cũng nói là nửa tháng.

Có điều Cố Dư cũng không có phản ứng gì nhiều, dù sao cậu cũng không có dự định để Cận Phong ở lại lâu.

Trước bữa ăn cuối cùng nhau, Cận Phong đi ra ngoài bán chiếc vòng cổ của mình, gọi một bàn ăn thịnh soạn bên ngoài, cũng đem một nửa số tiền thừa lén lút để dưới gối Cố Dư.

Nhiều ngày ở chung, giữa Cận Phong và Cố Dư cũng không còn câu nệ như trước, tự nhiên giống như những người bạn bình thường.

Đương nhiên, từ câu nệ đến tự nhiên chính là cảm nhận của Cố Dư, mà Cận Phong từ đầu tới cuối đều không coi mình là người ngoài

"Hai chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, cậu mỗi ngày ngoại trừ đi làm đều về nhà đọc sách." Cận Phong hỏi sâu xa hơn, "Sao tôi không gặp bạn gái của cậu nhỉ?"

Cố Dư bối rối hai giây, không nghĩ Cận Phong đang có ý thăm dò, lập tức cười nói, "Tôi không có bạn gái."

Khóe miệng Cận Phong nở nụ cười hài lòng, lại hỏi, "Thế chẳng lẽ là bạn trai?"

hai gò má trắng nõn của Cố Dư hiện lên tia ngượng ngùng, "Không có, tôi cũng không phải đồng tính luyến ái."

"Đó là do cậu chưa gặp được người mà mình yêu thích, chờ gặp được người mình chân chính yêu, giới tính căn bản không phải là vấn đề."

"Biết đâu lại thế."

Cận Phong từng giao du với nhiều người, tỉ lệ nam nữ cũng có thể nói là như nhau, vì thế xưa nay đối với giới tính của người lên giường cùng mình hắn cũng không suy tính nhiều.

Hắn muốn cùng Cố Dư giao du, muốn cùng Cố Dư lên giường, dù Cố Dư là nam cũng không quan trọng, đương nhiên việc Cố Dư không thích đàn ông cũng khiến hắn khó có cơ hội.

Cận Phong hắn không thiếu kinh nghiệm để theo đuổi một người con trai.

"Thật sao? Lại nói với điều kiện cảu Cố Dư cậu, người theo đuổi nhất định rất nhiều, nhưng tại sao vẫn còn độc thân chứ?"

"Chuyện yêu đương cứ để tùy duyên đi, cũng không muốn dồn hết tâm trí lắm." Cố Dư rất thành thật trả lời, "Hiện nay tôi chỉ nghĩ sự nghiệp phải yên ổn đã."

"Thì ra là vậy." Cận Phong gắp món ăn cho Cố Dư, sâu xa cười nói, "Tôi cũng độc thân, tôi đang nghĩ nếu như cậu không có dự định yêu đương, hai chúng ta trước tiên chấp nhận nhau, chờ cậu tìm được người mình yêu, tôi sẽ nhịn đau đớn mà nhường cậu cho người đó."

Tuy chỉ là câu nói đùa, thế nhưng nói ra câu cuối cùng khiến Cận Phong cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cố Dư ngẩn ra, giống như làm thật, bật thốt lên, "Chuyện tình cảm này cũng có thể tùy ý như vậy sao."

"Ồ." Cận Phong híp mắt cười, "Vậy tôi không đưa cậu cho bất cứ người nào, hai ta cố gắng cùng nhau, tôi nhất định sẽ yêu thương cậu." Cận Phong khoát tay lên vai Cố Dư, tay còn lại đặt lên mu bàn tay cậu.

Cố Dư ngơ ngác nhìn Cận Phong, dần dần sự đỏ ửng từ cổ đi lên trên, cuối cùng cả khuôn mặt cũng nóng lên.

Cận Phong nhìn thẳng Cố Dư, đôi mắt nóng rực mang theo thâm tình, Cố Dư vội cúi đầu tránh ánh mắt của Cận Phong, nhìn từ góc độ của Cận Phong, mi mắt của Cố Dư như cỏ hương bồ khẽ rung động.

Không hiểu sao như vậy khiến Cố Dư toát ra vẻ mê người, trong lòng Cận Phong mãnh liệt muốn chinh phục, càng nhìn càng thích, chỉ hận không thể nhào tới cắn vào khuôn mặt đỏ bừng kia mấy cái.

Tình cảm tích tụ bấy lâu nay vì chút "câu dẫn" này của Cố Dư mà tan chảy, Cận Phong cảm thấy khó kiềm chế.

"Cậu.." Cận Phong thấp giọng thăm dò, "Cậu cảm thấy con người tôi thế nào?"

Cố Dư không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Phong, bàn tay bị Cận Phong nắm chặt dùng sức kéo mãi cũng không thu về được, hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Cũng không tệ."