Chương 3: Gặp được cậu thật may mắn

Ghế sofa ở phòng khách chỉ cần ngả lưng dựa xuống sẽ trở thành giường nằm, Cố Dư lấy thêm chăn từ tủ quần áo cho hắn, đêm đó Cận Phong ngủ tạm một đêm ở ghế.

Cả một ngày một đêm mệt mỏi, cộng thêm những vết thương mới khiến Cận Phong ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm sau bị tiếng chó sủa làm tỉnh giấc.

Cận Phong xoa mái tóc rối chậm rãi ngồi dậy, lim dim nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

Đã hơn chín giờ sáng rồi.

Cạnh sofa là một bàn uống trà, mặt bàn có một cốc thủy tinh đặt trên tờ giấy A4, trên giấy là hàng chữ tinh tế ngay ngắn, làm cho người khác có một cảm giác thuần khiết, nó cũng làm Cận Phong nhớ tới khuôn mặt đẹp đẽ của Cố Dư.

Tôi đi làm, trong bếp có bữa sáng, lúc rời đi nhớ lấy ấn khóa bên trong trước, như thế lúc ra ngoài cửa sẽ tự động khóa ngoài, còn nữa, rất vui khi được biết anh. Đúng rồi, lúc đi đừng quên mang theo thuốc của anh.

Ở đoạn cuối lời nhắn là chữ kí của Cố Dư.

Cận Phong xem xong tờ mẩu tin Cố Dư để lại, nhếch mép nở một nụ cười khẩy.

Cái này giống như một con sói làm liều nhảy vào hang của một con thỏ, lại được con thỏ này coi là đồng loại của mình.

Cố Dư để lại cơm rang trong phòng khách, Cận Phong ăn cảm thấy rất vừa ý.

Sống hai mươi ba năm, đây là lần đầu tiên nhị thiếu gia như hắn cảm thấy thỏa mãn với một bát cơm rang, nghĩ đến dáng vẻ của Cố Dư đeo tạp dề đứng nấu ăn trong bếp, Cận Phong trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ăn xong bữa sáng, Cận Phong tìm một chiếc mũ lưỡi trai trong phòng, cầm theo kính râm của bạn Cố Dư rời khỏi phòng trọ, đương nhiên hắn cũng không nghe theo lời Cố Dư khóa cửa lại, mà chỉ để cửa khép hờ, sau đó nhanh chóng xuống dưới lầu tìm buồng điện thoại công cộng để gọi điện.

Hắn cũng không định rời khỏi nơi này.

Cận Phong gọi điện thoại cho Trương quản gia - người chăm sóc cho hắn từ nhỏ, Trương quản gia hiện tại vẫn còn làm việc ở trang viên của Cận gia, là một người điềm đạm nhân hậu, thẳng cho đến khi anh em Cận gia xích mích mới dừng việc.

Đương nhiên, lúc đó hắn không biết, cũng không hiểu anh em trong nhà đang đấu tranh nhau giành lợi ích.

Hiện nay, đây là người duy nhất hắn dám tin tưởng.

Cận Phong thông qua Trương quản gia biết được, mấy ngày nay mình rời thành phố R, đại anh trai hắn Cận Dương đã lên nắm toàn bộ quyền điều hành làm ăn của Cận gia, nhà họ Cận cũng toàn quyết hắn xử lý, bây giờ ở thành phố R, địa vị của Cận Dương không thể bị lay động.

Đồng thời Cận Phong còn phải biết, Cận Dương trả lời mọi người là hắn đang xuất ngoại bàn truyện làm ăn, vì thế nên Cận thị trên dưới không ai nghi hoặc việc hắn đột nhiên biến mất.

Cận Phong suy đoán ở thành phố R cũng không ai dám thắc mắc điều này với Cận Dương.

Ban đầu vượt cả đoạn đường dài đến thành phố C xin Tôn Ái giúp đỡ là do bí quá hóa liều, hiện tại Tôn Ái chính là cọng cỏ vừa đứt, hơn nữa Cận Dương cũng nhúng tay vào không chừa cho hắn một con đường sống, nếu bây giờ quay trở về Cận gia cùng Cận Dương ganh đua cao thấp là điều không thể.

Bây giờ đi về, chính là tự chui đầu vào lưới.

Cận Phong trở lại nhà trọ, ngồi trong phòng khách chần chừ chán nản.

Cận Phong đột nhiên nhớ tới ông ngoại ở đang ở Châu Âu của mình, nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt đầy đáng khinh ấy thì theo phản xạ lắc đầu, một giây sau mặt đầy sự chán ghét.

Hắn tình nguyện bị Cận Dương tóm được, bị dằn vặt đến chết cũng nhất định không đi cầu xin lão già biếи ŧɦái đó.

Làm sao bây giờ

Cận Phong không cam chịu suy nghĩ.

Hắn đại danh lừng lẫy, nhị thiếu gia quý như vàng bạc của thành phố R, sao có thể ở tại chỗ này làm thường dân cả đời.

Lúc mười hai giờ trưa, Cố Dư trở về , mới mở cửa ra đã giật mình, bởi vì Cận Phong đứng ở ngay sau cửa, mở hẳn cửa ra thì thấy khuôn mặt tươi cười đầy sự lấy lòng của hắn.

Dáng vẻ giống như là đang chờ để đón khách.

Trong chớp mắt Cố Dư còn nghĩ rằng con chó vàng kia đã biến thành một con người rồi.

"Anh..anh còn chưa đi sao?" Cố Dư kinh ngạc :"Tôi nghĩ là anh đã đi rồi chứ?"

Cận Phong dè dặt nói: "Không phải cậu đồng ý cho tôi ở thêm mấy ngày sao?"

"Tôi.. "

"Nửa tháng nữa có được không?" Cận Phong nhanh chóng đánh gãy lời Cố Dư, "Nếu như cậu không đồng ý cho tôi ở nhờ, tôi chỉ còn con đường chết thôi."

Cận Phong làm vẻ mặt vô tội, đáng tiếc trời sinh hắn có khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, cùng với cách nói giống tối qua nên hôm nay hắn không nhận được sự thông cảm nhiều từ Cố Dư.

"Nhưng mà...nhưng mỗi ngày tôi đều có việc cần làm." Vẻ mặt Cố Dư khó xử, nhưng lời nói vẫn dịu dàng ôn hòa "Tiền tôi kiếm được là để chuẩn bị cho lớp học sắp khai giảng, sợ là không đủ cho cả hai người chúng ta, hơn nữa đây là nhà của bạn tôi, tôi không thể tùy tiện cho anh đến ở được."

Cố Dư chưa nói xong, Cận Phong đột nhiên nắm chặt tay phải của cậu, Cố Dư hoảng sợ đến mức vai co rụt lại, vừa định tránh ra liền nghe Cận Phong vội vàng nói, "Tôi hiện tại chính là cùng đường mạt lộ, Cố Dư cậu giúp tôi một chút có được không, tôi..tôi ở đây có thể giúp cậu rất nhiều chuyện, thật sự, tôi có thể cùng cậu tán gẫu cho đỡ buồn, cậu nói ở một mình vô cùng tẻ nhạt mà, còn nữa cậu đi làm chắc chắn sẽ rất mệt, tôi có thể giúp cậu làm việc nhà, à đúng rồi, con người tôi sinh hoạt cũng vô cùng điều độ, nửa tháng này sẽ không khiến chi tiêu của cậu mất nhiều đâu Cố Dư, cậu tin tôi, sau này tôi sẽ báo đáp cậu ngàn vạn lần."

Cận Phong nói liên tục một đống, vẻ mặt trở nên vô cùng xúc động, nghĩ lại hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải cầu xin ai cả, sống kiêu ngạo hai mươi mấy năm, chưa bao giờ chịu yếu thế hơn người khác.

Ân, nếu như vậy còn không được, khẳng định chỉ còn biện pháp cuối cùng.

Cái quỳ gối của nhị thiếu gia hắn không phải ai cũng nhận được đâu.

Tuy giọng nói đầy khúm núm, nhưng thật ra trong Cận Phong lòng tự trọng đang bị tổn thương không ít , tuy từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn nói khép nép với mọi người như vậy, nhưng bây giờ đang cầu xin người khác nên Cận Phong không tránh khỏi lúng túng mất tự nhiên.

Cận Phong cảm thấy việc này là do hắn không coi Cố Dư là người ngoài.

Cố Dư không biết những chuyện đã xảy ra với hắn, nên hiển nhiên cũng không để ý tới lòng tự ái của hắn.

"Việc này anh.." Cố Dư xoắn xuýt , "Để tôi nghĩ lại đã."

"Được rồi được rồi, ngồi xuống ghế salong chậm rãi suy nghĩ đi."

Cận Phong liền dìu Cố Dư ngồi xuống ghế, sau đó còn tự mình đi rót nước cho cậu.

Cố Dư được chăm sóc mà cảm thấy hơi lo sợ, "Cảm ơn anh."

"Khách sáo cái gì chứ, nào, tay của cậu có mỏi không, để tôi giúp cậu xoa bóp."

Nói xong Cận Phong trực tiếp nắm lấy cánh tay của Cố Dư.

Ngoài dự đoán của Cận Phong, tuy nhìn Cố Dư mảnh khảnh yếu ớt, nhưng bắp thịt trên cánh tay lại vô cùng rắn chắc.

Có điểm giống.

"Không cần cảm ơn." Cố Dư nhanh chóng đẩy tay Cận Phong ra, lúng túng nở nụ cười: "Anh không cần đối với tôi như vậy, tôi đồng ý cho anh ở lại đây nửa tháng, nhưng nửa tháng sau mà người nhà của anh không đến tìm thì anh cũng phải tự đi kiếm việc làm."

Cận Phong kích động không thôi, trong chớp mắt quên đi những suy tính vừa rồi, gật đầu liên tục, "Chắc chắn, Cố Dư, gặp được cậu tôi con mẹ nó thật may mắn."