Chương 30: Càng nhanh càng tốt

Nằm ở mảnh vườn sinh thái ở trong khu biệt thự, rời xa sự huyên náo của trung tâm thành phố, bốn phía sông núi bao quanh, không khí trong lành, là thiên nhiên của viện dưỡng lão, rất nhiều người giàu về già sẽ chọn nơi này là nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tuổi già.

Giá phòng ở nơi này có thể làm cho những tay nhà giàu thông thường cũng phải bỏ về.

mẹ của Cố Dư đang ở nơi này, trong một căn nhà có người giúp việc chăm sóc, mà những đồ dùng chữa bệnh bình thường của bà cũng là sự nhân từ cuối cùng của Cố Thành Lương đối với bà, chỉ là căn nhà nghỉ dưỡng hơn trăm triệu này trên danh nghĩa vẫn là của Cố Thành Lương.

Cố Dư mỗi lần tới nơi này đều vì bệnh tình của mẹ mà trong lòng càng mệt, bác sĩ nói cho Cố Dư, với trạng thái và tinh thần của mẹ cậu hiện nay thì không tới vài năm nữa sẽ dẫn đến suy tim.

Tâm bệnh thì phải nhờ vào tâm dược để chữa, Cố Dư hi vọng Cố Thành Lương đến xem mẹ, chỉ cần Cố Thành Lương có thể thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh mẹ thì cơ thể của mẹ sẽ hoàn toàn khôi phục.

Mẹ của Cố Dư là An Thanh Nhụy, khi còn trẻ là một nghệ sĩ không nổi danh lắm, bởi vì dung mạo đẹp đẽ nên cũng có tiếng trong Diên thị, được thái tử gia Cố Thành Lương để ý, hai người lén lút qua lại, triền miên hai năm lâu dài, trong thời gian này An Thanh Nhụy vì chuyện làm ăn của Cố Thành Lương, tình nguyện dùng nhan sắc để tiếp rượu khách hàng của ông, thêm nữa bà còn có tài ăn nói, vì thế đối với việc làm ăn của cố Thành Lương lập không ít công lao, cũng vì che dấu cho việc cố Thành Lương uống rượu lái xe mà ngồi tù khiến ở trong giới giải trí thân bại danh liệt, sau đó Cố Thành Lương có người trả thù, cũng là An Thanh Nhụy đẩy ông ra rồi bị xe đâm thương nặng nằm trong phòng bệnh gần nửa năm mới phục hồi.

An Thanh Nhụy cho rằng lòng bà cùng Cố Thành Lương trải qua những việc như thế thì cả hai đã nhập thành một, mãi cho đến một ngày bị vợ của Cố Thành Lương bắt gian tại trận.

Cũng khi đó An Thanh Nhụy mới biết, vẫn luôn nói còn độc thân, hứa sẽ kết hôn với mình - Cố Thành Lương đã có cuộc hôn nhân được hai năm.

Đương nhiên Cố Thành Lương sẽ không vì một tình nhân mà vứt bỏ người vợ thiên kim của ông, ông muốn dùng tiền để tống cổ An Thanh Nhụy đi, nhưng thời điểm đó An Thanh Nhụy như một mụ điên ầm ĩ ở nhà ông, công ty của ông, thậm chí là tiệc rượu.

Cố Thành Lương vì là rũ sạch quan hệ giữa mình và An Thanh Nhụy, bịa đặt đủ loại mưu tính nói rằng An Thanh Nhụy muốn câu dẫn mình để gả vào trong nhà giàu, đem nước bẩn dội lên người An Thanh Nhụy, mà An Thanh Nhụy trước kia vì hắn mà ngồi tù nên tin tức ngày càng lan ra.

Tuy rằng bị tổn thương khắp người, nhưng An Thanh Nhụy cũng chưa từng hận Cố Thành Lương, mặc dù bà đối với Cố Thành Lương cả đời chỉ là tình yêu hèn mọn, nhiều năm qua bà vẫn luôn tâm niệm Cố Thành Lương sẽ hồi tâm chuyển ý.

Khi đó An Thanh Nhụy không dám nói cho Cố Thành Lương đã mang thai, bà sợ hãi sự lãnh huyết của Cố Thành Lương, sợ hãi sự quả quyết của vợ Cố Thành Lương sẽ làm đứa con của bà không sống nổi mất.

Mãi đến tận khi An Thanh Nhụy sinh ra Cố Dư bà mới lén lút nói cho Cố Thành Lương, khi đó Cố Thành Lương thậm chí đối với đứa trẻ như Cố Dư cũng muốn động thủ, nhưng cuối cùng vẫn nhớ An Thanh Nhụy từng vì hắn mà trả cái giá bằng chính tiền đồ vinh hoa của mình, sau đó uy hϊếp An Thanh Nhụy nếu đem chuyện ông có con riêng nói ra ngoài ông sẽ lập tức gϊếŧ chết đứa nhỏ kia, mấy năm sau đấy ông không đi tìm An Thanh Nhụy một lần, chỉ khi bệnh tình của An Thanh Nhụy ngày càng suy yếu ông mấy đưa bà vào viện dưỡng lão này, nhưng vẫn không đến xem bà dù chỉ một lần.

Bởi An Thanh Nhụy một thân một mình nuôi lớn Cố Dư, coi mẹ như tính mạng của mình, cậu từ lúc nhỏ đã có đủ khả năng để gánh chịu mọi chuyện của mẹ mình, cậu học tập chểnh mảng, đánh nhau mạnh mẽ cũng chỉ vì không muốn mẹ mình bị khinh thường.

Kỳ thực không có giấy phút nào cậu không muốn mẹ mình từ bỏ hết tất cả quan hệ với Cố Thành Lương, cậu không muốn mẹ mình ở nhà do Cố Thành Lương cấp, không muốn ăn nhờ ở đậu, không muốn mẹ mình cả đời bị Cố gia xem thường, cậu khát khao sẽ có một ngày, dùng thực lực của mình để mình và mẹ cso thể đúng ngang hàng với Cố Thành Lương, có thể làm cho Cố Thành Lương không dám coi thường và trả giá cho người phụ nữ này.

Thế nhưng hiện tại

Cố Dư chỉ hy vọng mẹ của mình có thể khôi phục thân thể, có ý chí muốn sống, bà mới có bốn mươi tuổi, còn nửa cuộc đời nữa chưa đi.

Cố Dư vừa từ trong xe taxi đi xuống liền nhìn thấy hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở cửa bảo vệ đi ra.

Cơ thể An Thanh Nhụy luôn yếu kém, vì thế bác sĩ tư nhân ra vào nơi này thường xuyên là chuyện bình thường.

Cố Dư định chuẩn bị đi vào thì điện thoại của Cố Tấn Uyên gọi tới.

Cố Dư không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp cúp điện thoại sau đó tắt nguồn máy.

Cậu luôn biết tâm tư của Cố Tấn Uyên đối với mình là gì, cho tới bây giờ không có gì lạ lẫm cả.

Bảo vệ trông cửa nhận ra Cố Dư, nhanh chóng mở cửa cho Cố Dư qua.

Người thường xuyên chăm sóc sinh hoạt hàng ngày trong biệt thự này của An Thanh Nhụy là thím Lưu cũng không ngờ hôm nay Cố Dư sẽ đến, trong phòng khách thấy Cố Dư đã lộ ra vẻ mặt đầy hoang mang.

"Thiếu gia, sao hôm nay cậu lại về."

Sắc mặt thím Lưu khiến Cố Dư vô cùng bất an, cậu không có đáp lại, mà là trực tiếp chạy về phía cầu thang.

"Dư thiếu gia cậu chờ một chút." Thím Lưu vội vã đuổi theo, thở hồng hộc, "Phu nhân đang nghỉ ngơi, cậu không thể đi vào."

Cố Dư nhớ tới lúc nãy gặp hai bác sĩ ở bên ngoài, tâm như nhảy vọt lên tận miệng.

Đẩy cửa phòng ngủ của An thanh Nhụy ra, bên trong không có một bóng người, Cố Dư lúc này mới xoay người hỏi thím Lưu đã đuổi tới nơi.

"Mẹ của cháu đâu? Bà ở đâu? Bà..bà.."

"Phu nhân không có chuyện gì." Thím Lưu vội vàng nói, "Bà cảm thấy hươi buồn nên ra ngoài một chút."

"Thím Lưu, thím có chuyện đang lừa cháu phải không? Thím không phải một người giỏi nói dối." Cố Dư nắm lấy vai thím Lưu, vẻ mặt hoảng sợ, "Vừa nãy có hai bác sĩ tới đây. Họ tới đây làm gì? Hiện tại bà ở đâu?"

"Cái này "

Cảm giác nếu bà không giải thích thì Cố Dư sẽ điên lên mất, thím Lưu chỉ có thể thở dài.

Bà biết bà không thể giấu được lâu

"hai người bác sĩ kia đến để cho phu nhân làm thẩm tách." Sắc mặt của thím Lưu ảm đạm nói, "Hơn một tháng trước phu nhân kiểm tra phát hiện bị suy thận thời kỳ cuối."

Cố Dư như bị sét đánh, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

"Phu nhân vẫn luôn bảo chúng tôi giữ bí mật, bà không muốn tạo áp lực cho cậu."

"Hiện tại đã đến mức nào? " Cố Dư nắm chặt nắm đấm, cậu nỗ lực để mình không rơi vào vực sâu, trái tim cố duy trì bình tĩnh đê không nhảy lên, "Thời kì cuối... thời kì ý là không còn cách nào để trị liệu khôi phục nữa đúng không?"

"Có thể thông qua các liệu pháp thẩm tách để kéo dài tuổi thọ, nhưng thiếu gia cậu biết cơ thể phu nhân vốn suy yếu, mà bây giờ tôi đã để bác sĩ lập hồ sơ bệnh án của phu nhân trong bệnh viện, nếu như có thận thích hợp thì sẽ có hy vọng"

"Phải chờ bao lâu?"

"Với tình trạng cơ thể của phu nhân thì càng nhanh càng tốt."

Cố dư hỏi tất cả những tin tức liên quan đến thể trạng cảu mẹ mình, sau đó đứng ở cửa phòng thẩm tách của mẹ, nhìn xuyên qua kính trong suốt yên lặng một lát.

Cố Dư không để mẹ phát hiện, hắn hiểu mẹ của mình, nếu để cho bà biết được rằng mình đã biết bệnh tình cảu bà, bà sẽ lại trách bản thân đến lúc chết rooi8f vẫn liên lụy con mình.

Cứ như vậy đau buồn mà không giúp được gì cho bệnh tình của bà.

Thẩm tách cần bốn, năm tiếng, Cố Dư cũng không chờ đợi, cậu cùng thím Lưu nói chuyện một lát rồi rời đi.

Đầu tiên Cố Dư đến bệnh viện kiểm tra xem thận cảu mình có phù hợp với mẹ không, nhưng không thành công.

Cố Dư mất một ngày một đêm mới có thể bình tĩnh lại được, cách một ngày cậu lại đến thăm mẹ, làm như không có chuyện gì cùng bà ăn cơm, cùng bà nói chuyện vui vẻ.

Chương 31: Không giống trước kia

Đêm hôm ấy, Cố Dư ở một quán bar gần quán trọ của mình uống rượu.

Cố Dư uống rất ít rượu, cũng rất ít khi phóng túng bản thân như vậy.

Một mình từ trong quán bar đi ra, Cố Dư như tỉnh như say chân bước đi loạng choạng đứng ở ven đường chờ xe.

Nhìn thấy một chiếc taxi từ xa đi tới, Cố Dư hơi hé mắt quan sát, chậm chạp phất tay.

Xe taxi đừng trước mặt Cố Dư, Cố Dư còn chưa kịp kéo cửa xe thì đột nhiên một cánh tay từ phía sau ôm lấy eo cậu.

Thân thể của Cố Dư chênh vênh, cả người dựa vào l*иg ngực của người phía sau.

Cố Dư ngước đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc, đột nhiên giống một kẻ điên cười cười.

Cận Phong nhìn người trong l*иg ngực hai má đỏ ửng vừa tức giận vừa đau lòng.

"Sau lưng anh chạy đi xa như vậy để uống rượu, em đang tra tấn mình cũng là đang tra tấn anh đấy."

Cận Phong nói xong kéo mở cửa xe, sau đó ôm ngang Cố Dư đặt vào trong xe.

"Hai người đi đâu?" Tài xế hỏi.

Tay Cố Dư khua loạn trên không trung, không chờ Cận Phong mở miệng mà say khướt nói địa chỉ, sau đó tựa đầu vào ngực Cận Phong dụi dụi rồi ngủ thϊếp đi.

Thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Dư chính là kiểu người dễ dụ nhất.

Cận Phong cúi đầu mãnh liệt hôn một cái, lẩm bẩm, "Em nói chia tay liền chia tay sao? Trễ rồi, cả đời này em cũng không cắt đuôi được tôi."

Trong giấc mộng Cố Dư mở miệng lẩm bẩm hai câu, sau đó lại ngủ tiếp.

Đến dưới tòa nhà tiểu khu theo lời Cố Dư, Cận Phong đưa tiền cho tài xế rồi xuống xe, hắn lấy chìa khóa phòng trọ từ người của Cố Dư, sau đó vỗ nhẹ mặt Cố Dư hỏi phòng cậu ở tầng mấy.

Cố Dư ngủ say, Cận Phong làm thế nào cũng không gọi cậu dậy được, thấy trên chìa khóa ghi số hai mươi mốt, liền quyết định đến tầng hai mươi mốt xem thử trước.

Không may Cận Phong gặp phải thang máy đang cần sửa chữa, cần chờ bốn mươi phút mới có thể sử dụng bình thường, nhìn thấy cái biển đề đang chở sửa chữa, trong lòng Cận Phong chửi thề một tiếng, cuối cùng đặt Cố Dư lên lưng, trực tiếp cõng cậu lên tầng hai mươi mốt.

Tầng hai mươi mốt cũng là tầng cao nhất của nhà trọ này.

Thở hồng hộc lên đến tầng hai mươi mốt, Cận Phong lập tức thả Cố Dư từ trên lưng xuống hôn một cách mãnh liệt trong gần hai phút coi như phần thưởng cho chính mình đã leo thang bộ lên đây.

Tầng hai mươi mốt chỉ có bốn hộ, nhưng ba căn hộ còn chưa sửa sang, màng bảo vệ trên cửa cũng chưa được gỡ xuống.

Cận Phong không khó để lựa chọn, trực tiếp mở cửa căn phòng còn lại.

Kết quả không mở được.

"Mẹ kiếp, cái quái quỷ gì thế này!"

Cận Phong lần thứ hai cố gắng đánh thức Cố Dư, Cố Dư chậm rãi hé mở mắt ra, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh trước mắt lắc lư điên cuồng.

"Bảo bối à đến cùng thì nhà em ở tầng nào chứ?" Cận Phong ôm Cố Dư, "Nếu như không nói tôi sẽ dẫn em đến khách sạn làm đấy."

Bên tai mơ hồ nghe rõ câu nói của đối phương, mà trong tầm mắt gương mặt này cũng vô cùng quen thuộc nên cậu không hề có chút đề phòng nào.

"Một...một lẻ bốn."

"Chắc không phải là tầng một đâu đúng không?"

"Tầng một...một." Cố Dư đột nhiên ôm eo Cận Phong, mặt dựa vào l*иg ngực của Cận Phong.

Thật là thoải mái.

Cố Dư nghĩ thầm.

"Tầng một?" Khóe miệng Cận Phong co giật, :"Bảo bối à, nếu không thì anh ôm em cùng nhảy xuống tầng một đi."

Cuối cùng, Cận Phong lại cõng Cố Dư lên lưng đi về nơi xuất phát.

Rốt cuộc vào trong nhà trọ của Cố Dư, Cận Phong cõng Cố Dư trực tiếp ngã ở trên sofa phòng khách, sau đó nhấn Cố Dư xuống hôn môi năm phút coi như hồi máu.

Tuy mồ hôi đầm đìa, nhưng điều này lại làm cho những buồn bực cùng phẫn nộ của Cận Phong sau khi bị Cố Dư chia tay tiêu tan hết, mọi sự tức giận và thắc mắc đều bay đi, nhìn người đang nằm trên ghế, tiểu mỹ nhân im lặng xinh đẹp, trong đầu của Cận Phong chỉ có mừng rỡ vì được gặp lại bảo bối.

Cận Phong một thân một mình đến Diên thị tìm Cố Dư, hiện tại hắn làm việc rất cẩn thận, kể cả người bên cạnh hắn cũng rất ít khi biết hành tung của hắn.

Hắn nhờ thuộc hạ tra số điện thoại của Cố Dư, sau đó xác định Cố Dư đang ở một tiểu khu trong Diên thị liền một mình lái xe đến đây, lần nữa gọi điện thoại cho Cố Dư thì đầu bên kia chỉ nghe được tiếng nhạc điện tử ầm ĩ giống như quán bar, cuối cùng ôm hy vọng đến một quán bar gần khu trọ đấy, trùng hợp gặp được Cố Dư đi từ quán bar đi ra.

Cận Phong tùy tiện tắm rửa, sau đó thay áo ngủ cho Cố Dư, tiện thể dùng khăn lông ướt lau toàn thân cho Cố Dư, đương nhiên cũng lợi dụng một chút, vì thế toàn bộ quá trình đều là "bất diệc nhạc hồ".*

*bất diệc nhạc hồ : Ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên trời đất.

Trong căn hộ của Cố Dư có rất nhiều đồ đã phủ một lớp bụi mỏng, nhìn qua giống như một gia đình vừa rời đi sau một thời gian lại trở về.

Cận Phong không khẳng định đây có phải nhà của Cố Dư hay không, dù sao bên trong điện thoại Cố Dư cũng bảo với hắn sẽ đến nhà bạn ở Diên thị ở tạm mấy ngày.

Người đẹp bên cạnh, những nghi vẫn lung tung này Cận Phong cũng lười điều tra rõ ràng.

Cận Phong ôm Cố Dư, giống như một con lười quấn lấy cây, hắn cảm thấy toàn bộ áp lực trên người đều biến đi hết, trong đầu trong lòng toàn bộ đều là cơ thể ấm áp của Cố Dư.

Từ ngày gặp được Cố Dư, Cận Phong cảm thấy mình càng ngày càng ra dáng quân tử, cũng vô cùng quy củ.

Hắn yêu Cố Dư như chính mạng sống của mình, nhưng từ đâu đến cuối vẫn không thể cùng Cố Dư phát sinh loạt quan hệ kia, nguyên nhân rất đơn giản, hắn muốn Cố Dư cam tâm tình nguyện cùng mình, những ngày tháng chỉ nhìn không được ăn này với hắn như dài cả năm, hắn cũng có thể đem loại dày vò này xem là hưởng thụ.

Thỏa mãn đi ngủ, cả một đêm tay của Cận Phong không bỏ khỏi eo của Cố Dư.

Sáng sớm, Cố Dư chậm rãi tỉnh dậy phát hiện phía sau mình còn có một người, mà còn đang ôm hông mình thì một luồng điện chạy dọc toàn thân làm cậu bật dậy khỏi giường.

Thấy rõ người trước mắt, Cố Dư chỉ cảm thấy đại não trống rỗng rỗng.

"Cận...Cận Phong." Thanh âm của Cố Dư run rẩy, "Sao anh lại ở đây?"

Cận Phong ngáp một cái, sau đó mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn Cố Dư lúc này như con chim nhỏ xù lông, nghiêng người khoanh tay tựa vào đầu giường mờ ám nói, "Làm sao, anh là người đàn ông của em, sao lại không thể ở đây?"

Chăn từ trên người Cận Phong dần rơi xuống, chiếc áo tắm rộng rãi làm lộ ra phong cảnh toàn thân của Cận Phong.

Cố Dư bỗng nhiên phát hiện Cận Phong không mặc cả qυầи ɭóŧ.

"Anh..anh trước tiên mặc quần áo vào." Cố Dư vừa thẹn vừa giận, "Sau đó đi ra khỏi nhà tôi đi!"

Cận Phong vẫn muốn trêu chọc cậu thêm, dù sao bắt cái loại nhỏ bé thẹn thùng này đối với hắn vô cùng dễ dàng, nhưng Cố Dư trước mắt này đã thay đổi rồi, khác với tiểu đáng yêu luôn ăn nói cẩn thận bên trong tưởng tượng của Cận Phong.

Thế nhưng mặc kệ thế nào, Cố Dư cũng đã từng chung hoạn nạn với hắn.

"Quần áo của anh bị bẩn rồi, qυầи ɭóŧ của em anh mặc cũng không vừa, ngoại trừ để trần thì không còn cách nào khác." Cận Phong nói rất hợp tình hợp lý, "Dù sao anh cũng đã mặc áo tắm rồi, nếu không phải anh lo lắng em tỉnh dậy trong lòng suy nghĩ linh tinh thì con mẹ nó cái lớp ngoài cùng anh cũng không mặc."

Cố Dư cố gắng để mình tỉnh táo lại, cậu bắt đầu hồi tưởng lại ngày hôm qua, mơ hồ nhớ ra khi mình từ quán bar bước ra thì gặp Cận Phong.

Hiện tại Cố Dư cũng không biết làm thế nào mà người đàn ông này tìm được mình, bây giờ cậu chỉ muốn đem cái người không còn quan trọng này hoàn toàn đuổi ra khỏi thế giới của mình.

"Ok, tôi không muốn cùng anh cãi nhau lúc này."

Cố Dư lạnh lùng nói xong xoay người xuống giường, cậu cầm quần áo vào toilet để thay, sau đó lấy một chiếc qυầи ɭóŧ mới mua từ trong ngăn kéo tủ, cũng chưa từng mặc lần nào ném cho Cận Phong.

"Trước tiên mặc vào đi đã."

"Có thể sao?"

"Nói lảm nhảm nhiều thế làm gì, bảo anh mặc thì anh cứ mặc đi."

"Ồ."