Trời vừa sáng xe taxi mới đưa Cố Dư đến được Diên thị, cậu để tài xế lái xe vào một khu biệt hự ở ngoại ô Diên thị, cuối cùng đứng trước cửa một căn biệt thự xa hoa.
Cố Dư trả gấp đôi tiền cho tài xế, tài xế đắc ý rời đi .
Bảo vệ thấy Cố Dư đi đến liền trực tiếp đi ra hỏi thân phận, lúc này thì quản gia từ bên trong đi ra, lệnh cho bảo vệ lập tức mở cửa.
Quản gia là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, bề ngoài nhã nhặn, ở Cố gia không nhiều người biết được thân phận của Cố Dư.
"Thiếu gia, sao hôm nay cậu lại tới đây?" Quản gia có chút lo lắng nói, "Lão gia..lão gia ông ấy sẽ không vui."
Dù sao cũng không có một người giàu có nào để con riêng quang minh chính đại đến tìm mình.
Con riêng, trước mặt mọi người cũng chỉ có thể nói là một người kinh doanh thôi, vĩnh viễn cũng không được thừa nhận chính đáng.
"Trên đường đi tôi đã gọi điện cho ông ấy rồi." Cố Dư nói, "ông ấy biết tôi tới."
Ông ấy trong lời của Cố Dư chính là cha của cậu - Cố Thành Lương.
Đương nhiên, hầu như không một ai biết được, bên trong Diên thị tiếng tăm lừng lẫy ngành bất động sản - Cố Thành Lương lại có một đứa con riêng.
"Lão gia hiện tại đang dùng bữa sáng, tôi đưa cậu vào trong." Quản gia bất đắc dĩ không thể làm gì hơn khác nói, "Thiếu gia mời đi bên này."
"Tầm Ngải chưa trở về sao?" Cố Dư thuận miệng hỏi.
"Hiếm khi nghỉ hè, tiểu thư đã cùng bạn bè đi du lịch nước ngoài, nếu như tiểu thư biết cậu đến thì cho dù nghỉ hè buồn chán ở nhà cô ấy chắc cũng sẽ vui vẻ."
Cố Dư cười cười không nói gì.
Cố Tầm Ngải là em gái cùng cha khác mẹ của cậu, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn luôn thân thiết như anh em ruột.
Quản gia đưa Cố Dư đi tới phòng ăn, lúc này Cố Thành Lương đang ngồi trước bàn ăn vừa đọc báo vừa dùng bữa sáng, thấy Cố Dư đi vào mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ khẽ hất cằm ý bảo cậu ngồi xuống.
Cố Thành Lương hiện đã hơn năm mươi tuổi, gương mặt ông rất hiền hòa, có nét giống như những người có dòng dõi thư sinh nho nhã, hơn nữa còn yêu thích làm từ thiện, thế nên trong lòng mọi người ông luôn là người đứng đắn, đồng thời ở bên ngoài nhìn vào, ông cũng là một người đàn ông chăm lo tốt cho cô con gái Cố gia.
Lo cho gia đình nhưng công việc vẫn luôn làm tốt, nhìn qua là biết chuyện làm ăn của Cố gia phát triển không ngừng, nhưng mấy năm trước bất động sản cạnh tranh nhau quyết liệt, tình trạng công ty của Cố Thành Lương ngày càng sa sút, những ngày tháng đó ít nhiều trong lòng cậu và Cố Thành Lương đều biết rõ.
Nhưng Cố Thành Lương lại có dã tâm và lòng tự ái mãnh liệt của thương nhân, ông không cam lòng chấp nhận thất bại, cũng không muốn mất đi vinh quang và sự tôn sùng của mình bấy lâu nay, trái lại ông còn muốn đứng cao hơn, muốn những tên làm ăn cạnh tranh với mình phải ngước nhìn ông với con mắt khác.
"Chắc cậu chưa ăn sáng." Cố Thành Lương thậm chí không nhìn Cố Dư, trực tiếp dặn dò người giúp việc bên cạnh, "Cô đi xuống bếp"
"Không cần, lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn." Cố Dư nói, "Tôi tới nơi này là có chuyện quan trọng muốn nói với ông."
Cố Thành Lương lúc này mới bỏ tờ báo trong tay xuống, bỏ mắt kính ra, ông nhìn Cố Dư với ánh mắt lãnh đạm, giống như đang nhìn một thuộc hạ không cùng huyết thống với ông.
"Cái cậu muốn nói, Tấn Uyên đã nói với ta." Cố Thành Lương nói, "Nếu như cậu muốn nghe ý kiến của ta thì ta muốn cậu tiếp tục làm vậy, mấy tháng không được thì làm thêm một năm hai năm không thì lâu hơn.. "
"Tiếp tục thì vẫn không thể có kết quả gì, nếu như ông cảm thấy tấm vẽ là phương pháp duy nhất thì hãy đi tìm người khác, thời gian của tôi không thể lãng phí ở một chuyện vô nghĩa được."
Cố Thành Lương hơi cau mày.
Ông biết mình không khống chế được Cố Dư, tuy hai người là cha con ruột thế nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn lạnh nhạt.
Cố Dư thích đơn độc mà tính cách cũng lầm lì, cậu chưa bao giờ vì mệnh lệnh của cha mình mà nghe theo răm rắp.
"Vậy cậu có lời gì muốn nói với ta."
"Thực hiện lời hứa hẹn của ông, đến viện dưỡng lão thăm mẹ tôi, tôi không cần ông cưới hỏi đàng hoàng đưa bà vào cửa Cố gia, nhưng tôi cần ông mỗi tuần ít nhất đến thăm bà ba lần."
Cố Dư cũng không thèm khát Cố Thành Lương làm bạn với mẹ cậu, cậu chỉ muốn thỏa mãn ước nguyện duy nhất cảu người mẹ đang bệnh tật của mình mà thôi.
Cậu vĩnh viễn khônh hiểu được tại sao mẹ của mình lại cứ cố chấp khăng khăng một mực yêu người đàn ông cặn bã Cố Thành Lương này, vì ông ấy mà thân bại danh liệt, việc trái đạo nghĩa cũng làm.
Cố Thành Lương nhẹ nhàng nở nụ cười, "Hình như cậu cũng không định giúp ta lấy tấm vẽ kia."
Cố Dư sắc mặt lạnh lẽo, "Ông đã nói cho dù thành công hay thất bại..."
"Có thể là do cậu từ bỏ nửa chừng "
Cố Dư đột nhiên đứng lên, cắn răng nói, "Ông muốn lật lọng?"
"Tao được cho là nhân vật của công chúng, mày muốn tao hiên ngang đi gặp tình nhân trước đây của mình sao? Mày có biết vì việc này tao sẽ phải mạo hiểm như nào không?"
Hai tay Cố Dư siết chặt lại, hồi lâu lại chậm rãi buông ra, "Mẹ của tôi bà ấy đã từng.."
"Bà ấy từng suýt chút nữa phá hoại gia đình tao." Cố Thành Lương không chút lưu tình cắt ngang.
Lúc này đối với Cố Dư đã mất đi giá trị lợi dụng, ông cũng không có nhẫn nại để đối đáp, bây giờ Cố Dư đã nói vậy ông lại phải tìm người tiếp cận Cận Phong, mà đứa con riêng trước mắt này chỉ cần cút đi như trước là được.
"Tiễn khách."
Cố Thành Lương ung dung thong thả đứng dậy, cũng không thèm liếc nhìn Cố Dư thêm một cái, xoay người đi lên tầng.
"Cố thiếu gia." Quản gia khó xử nhìn Cố Dư không nhúc nhích.
Cố Dư cuối cùng tiến lên một bước, nhìn bóng lưng Cố Thành Lương lớn tiếng nói, "Nếu như ông còn đối xử với mẹ tôi vô lương tâm, những gì ông đã nợ bà, tôi cũng sẽ không từ thủ đoạn trả lại cho ông."
Cố Thành Lương dừng chân, ông xoay người lạnh lùng nhìn Cố Dư, "Mày nghe cho rõ, nếu như mày dám làm điều gì bất lợi với tao hoặc chuyện làm ăn, tao sẽ để cho người phụ nữ kia chết già ở viện dưỡng lão cũng không được."