Chương 2: Đáng tin tưởng?

Xe chạy được một đoạn khá xa, Cận Phong mới thu lại khẩu súng lục ở eo của Cố Dư, hắn dựa lưng vào ghế, một tay gác lên trán, tinh thần từ từ thả lỏng.

Cố Dư lặng lẽ quan sát Cận Phong qua chiếc gương chiếu hậu.

Khuôn mặt bị dính máu của Cận Phong được phản chiếu qua gương vẫn vô cùng rõ ràng, mắt sáng môi mỏng, sống mũi cao thẳng, nhưng không hề mang vẻ xám xịt, mặc dù có nhiều vết máu khô, cũng không che lấp được khuôn mặt mệt mỏi và tuấn tú này.

Cận Phong cởi chiếc áo khoác, kéo chiếc áo bên trong ra để lộ vết thương vẫn còn chảy máu.

"Cậu đừng sợ, tôi không làm cậu bị thương đâu." Cận Phong vừa băng bó vết thương vừa trấn an Cố Dư đang lái xe, âm thanh so với khi uy hϊếp Cố Dư mở cửa xe ôn hòa rất nhiều, "Vừa nãy thời gian cấp bách nên tôi mới phải uy hϊếp cậu."

"Anh không phải phạm nhân bỏ trốn chứ?"

Cố Dư nắm chặt tay lái, sắc mặt căng thẳng, nhìn qua rất hồi hộp, ánh đèn đường chiếu vào trong xe, chóp mũi trắng nõn còn có những giọt mồ hôi lấp lánh, nhìn cậu bây giờ, đường nét thanh tú cùng gò má duyên dáng trắng trẻo mê người, khóe miệng mím chặt lộ ra vài phần đáng yêu.

Cận Phong ở trong lòng suy đoán, người con trai này khẳng định là chưa tới hai mươi tuổi.

2

"Đương nhiên không phải" Cận Phong cũng không biết vì sao mình lại đủ kiên nhân để giải thích, chỉ là khi nhìn thấy người đang lái xe kia, tâm tự nhiên bình yên hơn, "Bị một đám du côn lưu manh truy sát, nói chung cậu cứ tin tưởng tôi sẽ không làm gì cậu, cũng sẽ không liên lụy tới cậu."

"Vậy anh muốn thế nào?" Cố Dư không đủ dũng khí để quay sang nhìn Cận Phong, mi mắt vì bất an mà rung động, "Anh muốn xuống xe ở chỗ nào? Tôi có thể đưa anh đến đó."

Cận Phong suy nghĩ chốc lát.

Hiện nay Cận gia đang hỗn loạn, người muốn bắt được hắn nhiều không đếm xuể, chỉ có thể tìm một chỗ đám người của Tôn Ái không tìm thấy để dưỡng thương thật tốt, sau đó chậm rãi đợi thời cơ để trở về Cận gia.

Thế nhưng khoảng thời gian này, dù là người Cận gia vẫn coi như xa lạ, bởi vì hiện tại không thể tin một ai.

Tôn Ái mà còn phản bội, thì không còn ai tin được nữa.

"Giới thiệu một chút, tôi tên là Cận Phong." Cận Phong đột ngiêm túc nói với Cố Dư.

Cận Phong tin tưởng trực giác của mình, từ lúc lên xe đến giờ, hắn nhìn thấy người con trai này đơn thuần lương thiện, chính là loại người chưa trải qua nhiều sự đời, không hề có dã tâm gì.

Người như vậy đáng để hắn đánh cược một lần.

Rất nhiều năm sau khi Cận Phong nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Cố Dư, trong tiền thức liền tin tưởng cậu, hắn chắc chắn rằng lúc đó mình bị vẻ ngoài cảu Cố Dư làm mờ lí trí, cho nên mới kích động làm giảm khả năng phán đoán.

Đối mặt với thái độ nho nhã của Cận Phong, Cố Dư có chút ngỡ ngàng, tim đập loạn nhịp.

Cận Phong tiếp tục nói, "Tôi gặp phải chút phiền toái, muốn đến chỗ của cậu tạm lánh vài ngày, chờ khi vết thương lành rồi tôi sẽ báo đáp cậu, cứ tin tưởng tôi, tôi không hề có một tí ý xấu nào đối với cậu, tôi thề."

Trong lòng Cận Phong nghĩ nếu như cậu không tin tưởng hắn, sẽ trực tiếp cướp chiếc xe này đi.

Cố Dư mím chặt môi, ánh mắt sâu xa, liếc Cận Phong một cái rồi nhanh chóng thu về, trông vô cùng rối rắm.

Chẳng có ai có thể vô tư để một người khả nhi vào nhà mình cả.

Toàn bộ biểu hiện của Cố Dư đều bị Cận Phong nhìn thấy, hắn hít sâu một hơi, bỏ đi vẻ tự tôn cùng kiêu ngạo từ lúc sinh ra, vẻ mặt chân thành nhìn Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Cầu xin cậu được không, nếu như cậu không giúp tôi thì đêm nay tôi sẽ chết chắc, cậu yên tâm, tôi sẽ không ở lâu, chờ tôi vượt qua giai đoạn này, nhất điịnh sẽ đền đáp cậu thật lớn."

Lúc này Cận Phong đầy căng thẳng, hắn biết nếu bị người con trai này từ chối thì đoạn đường kế tiếp sẽ vô cùng khó khăn.

Qua gần một phút, Cận Phong nhìn thấy yết hầu của Cố Dư khẽ di chuyển, giống như đang cố bình tĩnh lại.

"Chào anh." Cố Dư thấp giọng nói, "Tôi tên là Cố Dư."

Cận Phong kích động không thôi, hắn biết người con trai này đã đồng ý giúp mình.

Hắn quả nhiên không nhìn lầm.

"Cố Vũ*?" Thanh âm của Cận Phong cũng mềm mỏng hơn nhiều, "Hạt mưa rơi?"

*Dư (予) và Vũ (雨) đồng âm, đều độc là yǔ.

"Chính xác là dư." Cố Dư nhẹ giọng giải thích, sau đó lại hỏi, "Vậy còn anh? Là quạt gió sao?"

Tâm tình Cận Phong phấn chấn lên hẳn, "Không, là Phong Hỏa phong."

Cận Phong cùng Cố Dư cứ thế tán gẫu cùng nhau, tài ăn nói của Cận Phong vừa tốt, vừa có chút hài hước, hơn nữa hắn hiện tại cần làm thân với Cố Dư, vì thế tầm mười phút hai người cũng trở nên thân thiết nhau hơn.

Cận Phong không dám nói tình huống cụ thể của mình cho Cố Dư, không phải là lo lắng Cố Dư sẽ nói ra tin tức của mình, mà lại lo Cố Dư vì sợ tai họa liên lụa sẽ xuy đuổi mình.

Cận Phong đành nói dối mình bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi.

Đương nhiên, trò chuyện với nhau nên Cận Phong cũng tìm hiểu được một chút về Cố Dư.

Cố Dư năm nay mưới mười chín tuổi, người của thành phố R, cha mẹ đều là công nhân bình thường, gia cảnh cũng như vậy, bây giờ đang học ở một trường cao đẳng điện ảnh đối diện tòa nhà ở thành phố C, bây giờ nghỉ hè, Cố Dư đang làm thêm ở thành phố C.

Trên đường về nhà trọ, Cố Dư đưa Cận Phong đến một phòng khám tư để băng bó và sát trùng vết thương, sau đó còn mua thêm một đống thuốc trị vết thương cho hắn.

"Những gì cậu đã giúp tôi sẽ luôn ghi nhớ, sau này sẽ đền đáp gấp đôi." Vẻ mặt của Cận Phong đầy thành khẩn.

"Không cần, nếu anh có tiền thì trước hết cứ đi trả nợ đi đã."

Cố Dư lái xe dừng phía dưới nhà trọ, Cận Phong xuống xe nhìn căn nhà trọ cao cấp trước mặt, hơi có chút bất ngờ.

Nơi này tiền thuê chắc chắn không thấp.

Đây là nhà trọ bạn tôi thuê, đã nộp tiền đủ một năm, chiếc xe kia cũng là của cậu ấy, nghỉ hè cậu ấy về nhà , mà tôi phải ở lại làm việc, cậu ấy thấy để không thì lãng phí nên cho tôi đến ở nhờ hai tháng."

Cố Dư giải thích cho sự nghi ngờ của Cận Phong, "Ừm, nếu như tôi có một người bạn học như cậu tôi cũng sẽ làm thế."

Cố Dư không nhịn được cười một tiếng

Cận Phong nhìn khóe miệng cong lên của Cố Dư, giống như một cơn gió mát nhẹ nhành thổi qua ngực khiến nó trở nên ngứa ngáy.

"Cũng coi như là giúp đỡ lẫn nhau, cậu ấy đang nuôi một con chó lông vàng, không có cách nào mang về nhà cả, thế nên tôi ở đây tiện chăm sóc cho nó luôn." Cố Dư cười nói.

Cố Dư đỡ Cận Phong đi vào nhà trọ, Cận Phong giả vờ như thân thể của mình không ổn, cố ý ngả người về phía của Cố Dư, hắn hắn ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát trên người Cố Dư, nháy mắt có chút giật mình.

Hai người kề sát nhau, so với Cận Phong thì Cố Dư thấp hơn gần nửa cái đầu, Cận Phong cúi đầu xuống đã có thể nhìn thấy cái tai trắng nõn của Cố Dư, làn da phía sau cũng vô cùng mịn màng, nhìn rất đáng yêu.

Cận Phong cảm giác mình quá may mắn, trong lúc khó khăn cũng gặp được một chàng trai xinh đẹp thế nàynếu là Cận thiếu gia trước đây nhất định sẽ không tiếc tiền bạc để nắm cậu trong tay, tình nhân của hắn nhiều như vậy, người xinh đẹp thông minh cũng không ít, nhưng Cố Dư lại cho hắn một loại khát khao vô cùng lớn.

Cố Dư giống như không hề phát hiện, một tay đỡ eo Cận Phong, tay còn lại nắm lấy chiếc tay của Cận Phong trên vai, cẩn thận từng chút một đi lên, chỉ lo Cận Phong sẽ bị ngã.

Đi vào nhà trọ, cậu để Cận Phong ngồi trên ghế salong rồi đi rót cho hắn một cốc nước.

"Có gì ăn được không?" Cận Phong có chút thẹn thùng nói, "Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì."

"Trong tủ lạnh có sủi cảo ăn liền, muốn ăn không tôi nấu cho anh?"

"Được, vậy thì làm phiền cậu rồi."

Cố Dư cười cười, "Không có chuyện gì, anh ngồi đây xem TV đi."

Cố Dư nói xong, xoay người tiến vào nhà bếp.

Đặt một nồi nước, trong lúc chờ nước sôi, Cố Dư mặt không cảm xúc nghiêng đầu nhìn Cận Phong ở phòng khách, Cận Phong đang nhẹ nhàng tránh những vết thương, sau đó xem số thuốc mua vừa mua, lông mày cau lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Cố Dư lấy điện thoại di động ra gửi mộ tin nhắn, sau đó liền xóa tin nhắn đó khỏi điện thoại.

Bê bát sủi cảo đặt lên bàn, Cố Dư còn cẩn thận chuẩn bị cho Cận Phong một bát nước chấm.

"Anh ăn trước đi, nếu không đủ thì tôi sẽ nấu thêm."

Cận Phong đang vô cùng đói bụng, liền nhét một lúc hai miếng sủi cảo vào miệng.

"Gặp được cậu tôi con mẹ nó quá may mắn." Cận Phong cẩu thả nói, "Cố Dư, tôi hứa với cậu, chờ tôi qua giai đoạn khó khăn này, Cận Phong tôi nhất định đầu tư cho cậu đi đóng phim, tôi sẽ đem cậu lên tận trời cao."

"Anh thật là thú vị." Cố Dư không nhịn được cười nói, "Cứ ngồi đấy mà mạnh miệng, mau ăn đi."

"Tôi nói thật." Cận Phong nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói chắc nịch, "Ngày hôm nay cậu giúp Cận Phong tôi, đảm bảo mai sau sự nghiệp điện anh sẽ thuận buồm xuôi gió."