Cố Dư đã kinh ngạc không nói được lời nào.
"Từ mười lăm tuổi anh đã bắt đầu được cha dạy cho, anh mất tới sáu năm mới có thể vẽ hoàn chỉnh được tấm vẽ phức tạp kia." Cận Phong cười nói, "Căn bản em không biết lúc đấy anh học vẽ tấm vẽ kia có bao nhiêu là cực khổ đâu, thật sự, em cũng không tưởng tượng nổi tấm vẽ vô cùng phức tạp, ký hiệu núi, sông, cây cối, cùng với tỉ lệ từng con đường và phương hướng vân vân, anh cảm giác anh không có đầu óc như Cận Dương quá nửa là bởi vì từ nhỏ đã bị tấm vẽ kia bỏ thêm vào, thế nên hiện tại anh có nhắm mắt cũng có thể vẽ tấm vẽ kia ra."
Chút hi vọng cuối cùng của Cố Dư cũng bị đánh vỡ.
Nếu như bức vẽ có thực, chỉ cần cậy miệng Cận Phong ra đơn giản có thể biết điểm cất giữ, nói ra điều đó cũng chỉ mất vài giây, nhưng hiện tại tấm vẽ kia chỉ tồn tại trong đầu Cận Phong, cộng thêm sự cố chấp của Cận Phong với tấm vẽ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, muốn Cận Phong dùng mấy tiếng để vẽ bức tranh ra quả thực giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cố Dư ngồi dậy một lần nữa, ám ảnh dần mất đi ấm áp dịu dàng.
"Anh chưa hề nghĩ tới sao? Giấu nó ở trong đầu, nếu như anh chết, thì chẳng phải bức vẽ sẽ thất truyền sao?"
Cận Phong thoải mái gối lên bắp đùi Cố Dư, "Nếu như anh chết rồi, Cận gia cũng tuyệt hậu, vì thế thất truyền cũng không có gì đáng ngại cả, việc truyền lại tấm vẽ qua các đời là trách nhiệm của Cận gia, nếu như Cận gia không có người sao, thì việc truyền lại cũng đâu có ý nghĩa gì."
"Anh đúng là nhìn xa trông rộng nha."
Thế đó, chủ yếu là trong lòng anh cảm thấy tốt." Cận Phong nghiêng người, mặt dán vào chiếc bụng mềm mại của Cố Dư, "Đặc biệt khi có em, những ngày sau đó của anh đều vô cùng thoải mái, vợ, hiện tại rất muốn lập tức cưới em về nhà."
"Được rồi đừng nghịch , em đói, muốn xuống dưới ăn chút gì đó, anh ở trên này trước đi."
Cận Phong rất nghe lời ngồi dậy, "Anh đi cùng em."
"Không cần." Cố Dư nói, "Em muốn một mình yên lặng một chút."
"Em" Cận Phong nhìn Cố Dư nghiêm túc, dáng vẻ cẩn thận, trong lòng không khỏi thắc mắc, "Em vẫn còn giận anh đúng không, Cố Dư "
"Không có." Cố Dư cầm chiếc áo khoác trên ghế salon, "Anh đừng có đi theo em đấy, em ở dưới tầng."
"Nhưng anh lo lắng cho em."
"Khách sạn này an ninh rất tốt, lần trước bị bắt đi là do em không cẩn thận, thế nên anh không cần lo lắng cho em."
Cố Dư nói xong đi ra ngoài, Cận Phong vẫn bám theo sau.
"Anh có thể không đi cùng em được không." Cố Dư mất kiên nhẫn xoay người nhìn Cận Phong, "Em nói rồi em muốn một mình yên lặng một lúc, có phải anh không thể cho em được quyền ăn bữa cơm một mình đúng không?"
Vẻ mặt Cận Phong mịt mờ, "Cố Dư , đến cùng là em bị làm sao? Từ lúc anh nói với em về chuyện của tấm vẽ, em giống như trở thành một con người khác vậy."
Cố Dư thu hồi ánh mắt nghiêm khắc lạnh nhạt của mình, xoa xoa mi tâm lạnh nhạt nói, "Không có gì, có lẽ em vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự việc đáng sợ lúc nãy, nói chung anh đừng đi cùng em, em chỉ muốn một mình đi ăn một bữa khuya thôi, ăn xong em sẽ về."
"Được rồi."
Cố Dư xoay người rời khỏi phòng, nhưng Cận Phong vẫn yên lặng bám theo.
Đương nhiên Cố Dư rất nhanh đã phát hiện ra Cận Phong giống như một tên cướp đường phố lén đi theo mình, thế nên dừng thang máy ở giữa chừng rồi đi theo lối thang bộ xuống, xuống đến tầng một thì đi vòng theo đường nhà bếp ra cửa sau rời khỏi khách sạn.
Cố Dư vẫy xe taxi, sau đó gọi điện thoại cho Cố Tấn Uyên.
Ít lời nhiều nghĩa tóm tắt cho hắn cuộc đối thoại giữa cậu và Cận Phong, sau đó nói mình không muốn cùng Cận Phong duy trì mối quan hệ này nữa.
Đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Phán đoán của Cố Dư có đến bảy, tám phần chắc chắn, thế nên Cố Dư căn bản muốn chọn từ bỏ, cho dù có tiếp tục kiên trì cũng không có kết quả gì.
"Nỗ lực mấy tháng, em bỏ đi như vậy không tiếc sao?" Cố Tấn Uyên nói, "Phải nói là ngoại trừ em ra, chưa từng có ai có thể làm đến bước này."
"Mấy tháng mà thôi, không đến không phẩy năm phần trăm cuộc đời của tôi, không có gì đáng tiếc mà phải nói như vậy, trong tay anh đã có văn kiện do Cận Dường ký, việc thu mua lại Trưởng Cận không cần chờ nữa ."
"Việc này trước hết phải hỏi ý kiến của bác trai đã."
"Bây giờ tôi sẽ đi tìm ông ấy."
"Đúng rồi." Cố Tấn Uyên khẽ cười nói, "Em cứ đơn giản như vậy mà rời đi, cái tên mê em chết đi sống lại nhị thiếu gia Cận gia kia có buông tay dễ dàng thế không?"
"Từ giờ trở đi, hắn có đến gặp tôi thì tôi cũng không cần có trách nhiệm gì để đối đãi với hắn cả."
Cố Tấn Uyên cười lạnh một tiếng, "Thật sao? Tôi còn tưởng đột nhiên em không muốn hắn chết nên mới nhanh chóng rời khỏi hắn như vậy."
"Từ bây giờ tôi và anh cũng không cần thiết phải liên hệ nhau."
Nói xong Cố Dư liền cúp điện thoại, tiếp theo đó gọi điện cho Cận Phong.
Cố Dư nghe được Cận Phong bắt máy.
Trong điện thoại Cận Phong lo lắng vội vã hỏi Cố Dư đi đâu , phòng ăn ở dưới tầng không tìm thấy người.
Đương nhiên còn giải thích do mình lo lắng nên mới đi xuống tìm cậu.
"Chúng ta chia tay đi." Cố Dư hờ hững nói, "Em đã nghiêm túc nghĩ, ở cùng với anh cuộc sống của em sẽ không bao giờ được yên ổn, em không chịu đựng nổi, anh đừng đi tìm em,em sẽ không quay lại trường học cũng sẽ không về nhà, bây giờ em sẽ đến nhà một người bạn ở ngoại thành trong mấy ngày, cứ như vậy đi, đừng quấn lấy nhau nữa."
Cận Phong hoàn toàn bối rối, "Cố Cố Dư em đến cùng là làm sao ? Như trước không phải rất tốt sao? Nhất định là có nguyên nhân gì đó đúng không? em vì anh mà mạo hiểm tính mạng đi tìm Cận Dương, làm sao có khả năng sợ ở cùng anh, Cố Dư bây giờ em ở đâu, anh đi tìm em, anh không đồng ý chia tay, không đồng ý!"
Câu cuối cùng, Cận Phong giống như hét lên!
Cố Dư vẫn vô cùng bình tĩnh, "Tôi không thích anh, anh tự lo cho bản thân đi."
"Em nói bậy! Em ở đâu Cố Dư, hiện tại em ở đâu?"
Khi Cận Phong đang gào ở bên trong thì Cố Dư nhẹ nhàng cúp điện thoại.
"Bác tài, cho cháu đến Diên thị." Cố Dư nói.
"Chỗ đấy khá xa đấy, chắc phải đi tới sáng mới tới nơi."
"Cháu sẽ trả bác gấp đôi giá tiền."
"À rồi được thôi."