"Vậy bây giờ tại sao lại..? "
Cận Phong đỡ trán, "Do chính tên anh trai ngu ngốc của anh làm cho rối ren, ban đầu cha anh muốn đem bức vẽ truyền cho hắn, bởi vì so với anh hắn thông minh hơn, cha anh cho rằng bức vẽ truyền cho hắn càng an toàn, thế nhưng Cận Dương dã tâm quá lớn, cha nói cho hắn chuyện của tấm vẽ kia, hắn lại đề nghị lấy ra để đào kho báu lên mở rộng gia sản của Cận gia, sau đó cha hối hận, khi ông không nói chuyện tấm vẽ da dê với Cận Dương nữa, Cận Dương bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế theo cha để thu được địa điểm cất giấu tấm vẽ, đại khái sau đó phát hiện cha truyền cho anh nên thẹn quá hóa giận, thiếu đạo đức đến mức đem bí mật về tấm vẽ da dê lần thứ hai truyền ra ngoài, ban đầu là lời đồn rồi dần dần lại thành thật, trên thế giới này người có nhiều quyền thế chắc chắn sẽ có nhiều người nghe, cho dù bọn họ có giàu nứt đố đổ vách, chẳng cần phải đuổi theo đồng tiền mãnh liệt nhưng cũng không thể nào ngăn được lòng hiếu kỳ của bọn họ đối với kho báu lưu truyền ngàn năm của Cận gia."
Cố Dư trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói, "Kỳ thực em có chút hiếu kỳ, đó chỉ là một kho báu mà thôi, lớn hơn nữa cũng chỉ là chút vàng bạc châu báu, tại sao từ tổ tiên Cận gia đến anh đều cố chấp bảo vệ nó đến vậy, coi như nó có thoát khỏi cảnh đen tối, nếu không dùng để mở rộng thế lực thương mại của Cận gia thì chôn nó vĩnh viễn ở dưới đất chẳng phải tốt hơn sao?"
"Đó là mộ của thượng tổ Cận gia."
Cố Dư sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Mộ?"
"Ừm, tổ tiên an táng một vị tể tướng và hai vị tướng quân, vì thế người kế thừa tấm vẽ da dê vĩnh viễn không được động tới kho báu kia, cha anh nói đó là nơi chôn dấu vong linh của tổ tiên Cận gia, là một nơi thiêng liêng, nếu như bị người khác xâm nhập, sẽ phá hỏng ngàn năm phong thủy của Cận gia, đương nhiên, anh cũng không phải tin vào những người phong kiến mê tín, anh đơn giản chỉ cảm thấy đó là nơi chôn cất tổ tiên, anh có nghĩa vụ bảo vệ nó, hơn nữa tổ tiên Cận gia không biết bao nhiêu người chết vì bảo vệ tấm vẽ, anh không thể để cho họ hi sinh vô ích."
"Hóa ra là vậy."
"Ừm, vì thế cho nên có chết anh cũng phải bảo vệ nó, so với anh thì tổ tiên còn nhiều người tài giỏi hơn, bọn họ giống nhau cố sống cố chết giữ lấy, nếu như phần mộ tổ tiên này ở đời anh mà bị đào lên, nếu thế thì anh chết cũng không có mặt mũi nhìn bọn họ, em nói xem nếu như anh chết rồi xuống gặp bọn họ, có khi cuộc sống lại bị họ kéo đi mất."
Vẻ mặt Cố Dư có chút u ám.
Bây giờ cậu mới thật sự hiểu tấm vẽ da dê kia đối với Cận Phong quan trọng thế nào, cũng dần hiểu được kế hoạch của mình từ lúc bắt đầu đã khó khăn thế nào.
Lúc mới bắt đầu cậu luôn đánh giá thấp Cận Phong, cậu tưởng rằng mới nhìn qua thì đây là một tên công tử bột nhà giàu, trong đầu căn bản không có "Bảo vệ", "Đại nghĩa", "Trách nhiệm" chứ đừng nói đến từ cao thượng, thế nhưng cậu đã lầm rồi.
Chính mình đã tiện tay gõ nát tâm tư cứng rắn của hắn để chui vào, nhưng lại phát hiện mình chỉ đang nằm ở mặt ngoài trái tim hắn, sâu trong nội tâm hắn là một thứ gì đó rất cứng rắn, đó mà ở đó bất cứ tình cảm gì cũng không thể chiếm lấy.
Cố Dư lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt này.
Lướt qua dung mạo anh tuấn của hắn, Cố Dư phát hiện hóa ra người đàn ông này cũng có những chỗ rất có mị lực, đó là đôi mắt sâu xa có chứa tia kiêu ngạo mà tự tin.
Hắn có thể lưu manh trêu đùa cùng mình, cũng có thể vì tín ngưỡng và nguyên tắc mà không ngại đổ máu, đón lấy cái khó khăn mà tiến lên.
Cố Dư cảm thấy có chút không thoải mái, muốn thay đổi tư thế ngồi, kết quả vừa muốn di chuyển thì bị một tay bị Cận Phong nắm chặt.
Cố Dư suy nghĩ rời rạc, đột nhiên cảm giác trái tim của chính mình cũng bị trói lại như thế, bỗng nhiên cậu muốn tránh khỏi bàn tay của Cận Phong, muốn thoát khỏi việc bị Cận Phong bá đạo nắm trong tay, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu cảm nhận được khí lực của bàn tay Cận Phong khiến cậu giãy thế nào cũng không thoát được.
Trong giây lát Cố Dư cảm nhận được một tia hoang mang.
Xưa nay cậu không hề có cảm giác nguy hiểm như vậy, loại cảm giác như mình sắp bị người khác khống chế, không gian của cá nhân cũng có nguy cơ bị người khác mạnh mẽ xâm nhập.
Cận Phong vẫn chưa phát hiện ra Cố Dư có gì đó khác thường, nắm lấy bàn tay của Cố Dư dặt lên trên mặt mình.
"Em yên tâm Cố Dư." Cảm nhận nhiệt độ ở lòng bàn tay của Cố Dư, Cận Phong nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "Anh sẽ tốn vài năm để người ngoài lần nữa tin rằng tấm vẽ kia chỉ là tin đồn thổi, như vậy thì chờ khi anh già rồi truyền lại cho con chúng ta, cuộc sống của nó sẽ không phải chịu sự nguy hiểm như của cha nó."
Cố Dư phát hiện mình mất đi sự tự tin để lấy được tấm bản đồ thì không còn cách nào để giả vờ thân mật với Cận Phong nữa.
Cố Dư rút tay về, ho nhẹ hai tiếng thuận miệng hỏi, "Tấm vẽ kia quan trọng như vậy, đặt ở đâu cũng không an toàn."
Cận Phong đột nhiên cười khẽ, hắn ngồi hẳn lên ghế salon, chỉ là không ngừng cười nhưng cái gì cũng không nói.
"Làm sao thế?" Cố Dư không hiểu nói, "Em nói gì sai sao? Tấm vẽ da dê kia không phải di sản văn hóa, đó là một đồ vật thật sự tồn tại, nếu như một ngày nào đó anh uống say tiết lộ ra ngoài, hoặc là lỡ tin kẻ xấu, còn nữa anh phải biết khoa học bây giờ phát triển đến mức biến hóa, nếu có người bắt được anh rồi tiêm vào người thuốc nói thật của quốc tế thì sao, hoặc là một ngày nào đó bên cạnh anh xuất hiện một người có hành vi bất chính đối với tấm da dê, nếu như thế anh sẽ.."
Cận Phong đột nhiên cười ha ha, hắn nằm trên ghế salong ôm eo Cố Dư, đem khiến Cố Dư cùng nằm xuống trên người mình.
"Sao em lại đáng yêu thế này." Cận Phong nhéo mũi Cố Dư, vẫn cười đến không ngậm miệng lại được, "Nhìn dáng vẻ lo lắng của em này"
Cố Dư giận dữ nói, "Em đang nói nghiêm túc đấy."
"Ừ, bảo bối của anh nghiêm túc lên trông thật mê người." Nói rồi ôm Cố Dư hôn hai cái.
Đột nhiên Cố Dư cảm giác không đúng, không lý do gì mà Cận Phong đối với nghi vấn của mình mà cười nhạo cả, trừ khi tấm vẽ kia có phương pháp cất giấu nào đó rất đặc biệt, bất luận kẻ nào dùng phương pháp gì cũng không thể tìm được.
"Ah xác định không có ai tìm được tấm vẽ kia sao?"
Cận Phong vẫn cười không nói.
Cố Dư giận không ít, xoay người muốn rời khỏi ghế salon, nhưng bị Cận Phong nhanh chóng giữ eo lại.
"Thật ra nói cho em cũng không sao." Cận Phong khẽ cười nói, "Thế nhưng em phải giữ bí mật."
Cố Dư hô hấp hơi ngưng lại, chẳng lẽ Cận Phong muốn nói cho minh nơi đang cất giấu tấm vẽ?
Sẽ không đơn giản như vậy chứ?.
"Kỳ thực căn bản không hề có tấm vẽ kia." Cận Phong cười híp mắt, "Từ thời Dân quốc tấm vẽ bị lộ ra, sau đó để đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra nên tấm vẽ đã bị đốt đi rồi."
Cố Dư chỉ cảm giác đại não của mình chịu một đả kích mãnh liệt đánh sâu vào, "Đốt rồi? Chả phải vừa nãy anh có nói tấm vẽ cứ hai trăm năm sẽ làm mới một lần sao? Sao có thể.."
"Nói chính xác là thay đổi phương thức bảo vệ." Cận Phong chỉ chỉ đầu của chính mình, khẽ cười nói, "Hiện tại, tấm vẽ kia đang ở đây."