Chương 26: Tấm vẽ da dê

Dọc theo đường đi Cận Phong cũng không hề trả lời câu hỏi Cố Dư, Cố Dư vẫn còn giận dỗi quay lưng lại với Cận Phong.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Cận Phong thấy Cố Dư không định xuống xe, liền đưa tay định cởi dây an toàn cho Cố Dư, kết quả Cố Dư đột nhiên vỗ phát vào tay Cận Phong, sau đó quay lưng với Cận Phong dựa vào ghế dựa.

Cận Phong có chút dở khóc dở cười, hắn xoa xoa tóc Cố Dư, "Ngoan, vào khách sạn rồi anh Phong giải thích với em."

Nói xong Cận Phong lần thứ hai cởi dây an toàn cho Cố Dư, Cố Dư lầm bầm nhiều hơn, vừa đẩy Cận Phong ra vừa nói, "Đừng đυ.ng vào tôi."

Cận Phong hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là một tay nhấn Cố Dư, một tay cấp tốc mở dây an toàn cho Cố Dư, sau khi xuống xe nghiêng người khiêng cả Cố Dư lên vai, cũng không để ý ánh mắt kì lạ của người đi đường, thẳng tiến vào khách sạn.

Cố Dư ngại ngùng vô cùng, giãy dụa không được nên cả đoạn đường đi đều che mặt, vào trong thang máy mới nhảy từ trên vai Cận Phong xuống.

"Anh..anh quá đáng." Cố Dư nổi giận ồn ào trách mắng.

Cận Phong trực tiếp giam Cố Dư giữa vách tường thang máy và tay mình, l*иg ngực cứng rắn kề sát Cố Dư, một tay chống ở bức tường thang máy phía sau, một tay ôm eo Cố Dư.

"Tôi hiện tại rất tức giận." Cố Dư không chịu thua trước sự trêu chọc của Cận Phong, nghiêng đầu sang một bên không nhìn vào mắt của Cận Phong, "Tôi muốn dọn đồ một chút rồi trở về trường học."

Cận Phong hai tay đều ôm eo Cố Dư, trán dựa vào trán Cố Dư.

"Bảo bối à, đừng nóng giận ."

Cố Dư hừ một tiếng, "Làm nũng cũng vô dụng."

Lúc này cửa thang máy mở ra, Cố Dư vừa định đi ra ngoài bị Cận Phong bế lên.

Cái này là bế kiểu công chúa mà, Cố Dư định giãy dụa thì trên môi lập tức bị hôn một cái.

Cố Dư yên lặng nhưng vẫn cong miệng làm ra vẻ giận dữ.

Đến bên trong phòng, Cận Phong cũng không kịp đợi vào phòng ngủ, ở salon phòng khách đặt Cố Dư dưới thân mình.

"Xin lỗi."

Cận Phong đột nhiên nói.

Cố Dư mím môi, "Chỉ có xin lỗi là xong sao?"

Cận Phong đem mặt chôn ở ngực Cố Dư, thấp giọng nói, "Anh tình nguyện là người bị bắt cóc, là người nhận lấy cái chết kia, Cố Dư, tha thứ cho anh, anh đã đáp ứng với cha bằng mọi giá phải bảo vệ tấm vẽ kia, anh không thể vì em mà vứt bỏ lời hứa của mình với cha được"

Cận Phong ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn kỹ Cố Dư, "Nhưng anh đồng ý vì em vứt bỏ chính mình, Cố Dư, anh yêu em, đừng vì chuyện này mà hoài nghi tình cảm của anh với em, cuộc đời này của Cận Phong anh ngoài tấm vẽ kia, thì em là người duy nhất mà anh muốn bảo vệ "

Đôi mắt Cố Dư rủ xuống.

Không khó để cậu biết rằng Cận Phong đối với tấm vẽ kia có bao nhiêu là cố chấp, nhưng cậu cũng biết khoảnh khắc mà Cận Phong có thể từ bỏ bản thân đã nói lên nỗ lực bấy lâu nay của cậu không uổng phí.

Cậu biết rõ mình được Cận Phong yêu, cũng biết tình yêu đó của Cận Phong là chân thành, nhưng phần tình yêu này rất lý trí, rất tỉnh táo.

Cố Dư không muốn thừa nhận, kỳ thực đến tận giờ phút này Cận Phong một phút cũng không buông ra, nội tâm của cậu có chút mất mát, cậu tưởng rằng việc không cậy được tí thông tin nào từ miệng của Cận Phong mới là mất mát, nhưng dần dần,nhìn người đàn ông ở trên đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, Cố Dư cảm giác mình thật có lỗi, một ít là do Cận Phong tình nguyện như vậy nên thấy sự mất mát của bản thân hơn..

Giống như là oán trách người đàn ông này không thể yêu thương mình thêm một chút

Cố Dư thừa nhận, lúc gặp qua Cận Phong, cậu cho là hai người sẽ chỉ chơi trò ái tình rượt đuổi

"Vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?" Cận Phong ôm Cố Dư từ trên ghế salon lên, "Cố Dư, em không thể vứt bỏ anh, anh cũng không thể nào rời xa em được"

"Anh thật sự rất yêu tôi sao?"

"Yêu muốn chết luôn."

Cố Dư cúi đầu, sau một hồi mím môi nở nụ cười, nhỏ giọng nói, "Em cũng không tìm được người nào tốt hơn anh, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tin tưởng anh thôi"

Cận Phong kích động không thôi, mặt áp vào mặt Cố Dư hưng phấn cọ cọ không ngừng, "Thật muốn nhanh chóng cùng em kết hôn, đưa em về nhà ăn đến không thể ngồi dậy."

Cố Dư không nhịn được cười, cậu ôm đầu Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Có anh ở đây về sau có chuyện gì xảy ra em cũng không sợ"

"Ừm."

"Cận Phong, em..em có thể biết quan hệ của anh với tấm vẽ kia không?" Cố Dư đột nhiên thấp giọng nói, "Lỡ như mai sau em một ngày vì nó mà chết em cũng muốn chết cho rõ ràng."

Cận Phong ngẩng đầu lên, "Không cho nói những câu như thế."

Cố Dư buông Cận Phong ra, "Em chỉ đang tò mò, tại sao lại có nhiều người nhằm vào bức vẽ của Cận gia đến thế, tấm vẽ kia đến cùng là có bí mật gì, bản đồ kho báu sao? Nó so với kho báu thì có hơn gì mà làm nhiều người mạo hiểm như vậy? "

Cận Phong tựa trên ghế salon, nhìn chằm chằm bàn trà trước mặt trầm mặc một hồi mới nghiêm túc nói, "Có thể xem như là một kho báu"

Đáy mắt Cố Dư lộ ra tia kì lạ, ngồi thẳng người lên, vươn tay rót một cốc nước cho Cận Phong.

Cận Phong nhận cốc nước, giống như uống rượu một hơi cạn sạch.

"Khi anh mười lăm tuổi có nghe cha kể lại, tổ tiên của Cận gia, có một tướng quân không được ghi lại trong lịch sử quốc gia, quanh năm chinh chiến sa trường, cũng thu gom rất nhiều báu vật ở khắp nơi để làm vui, hắn đem tất cả vàng bạc châu báu cướp được ở mỗi đất nước về làm của riêng, mấy đời hậu bối sau cũng làm theo, đến nỗi về sau tích lũy được còn nhiều hơn ngân khố đất nước mấy lần, sau đó gia tộc suy tàn, châu báu kia cũng bị hoàng đế đương triều biết được, hoàng đế dưới cơn nóng giận đã tịch thu mọi tài sản và chém đầu cả nhà Cận gia, nhưng có một người chạy trốn được, cầm theo tấm vẽ da dê tự vẽ kia đi mai danh ẩn tích, mấy đời hoàng đế sau đã phái vô số binh mã đi tìm nhưng cũng không thể tìm thấy tấm vẽ da dê kia."

"Nếu theo anh nói, tấm vẽ da dê kia cũng đã lưu truyền được hơn một nghìn năm. Trong một ngàn năm đó địa thế của núi cũng không ngừng thay đổi, cho dù bây giờ có được tấm vẽ chắc gì đã tìm được nơi cất giấu kho báu."

Cận Phong lắc lắc đầu, "Không, tấm vẽ kia cứ cách hai, ba trăm năm sẽ được người thừa kế của Cận gia vẽ lại một lần, lần vẽ trước là ở thời kỳ Dân quốc, cũng chính lần đó cụ cố của anh lỡ tiết lộ Cận gia có bản đồ kho báu cho bạn tốt của mình biết, kết quả bị bạn tốt bán đứng, bị bọn quân nhân phản động dòm ngó, nhưng ông cụ cố đến chết vẫn không nói ra, vẫn nói là cụ thuận miệng nói đùa cùng bạn thân, kỳ thực khi đó cụ đã đem tấm vẽ truyền lại cho hậu bối, từ đó chuyện liên quan đến tấm vẽ trở thành giả thuyết như có như không."