Chương 25: Cái nào quan trọng

Đêm nay, Cận Phong ôm Cố Dư ngủ trên giường lớn ở khách sạn, nâng mặt của Cố Dư lên hôn tới lui cho đỡ thèm.

Tuy rằng Cố Dư đã đáp ứng lời cầu hôn của Cận Phong, nhưng vẫn như trước thể hiện là chưa chuẩn bị tốt cho việc quan hệ với Cận Phong.

Bây giờ Cố Dư sớm đã trở thành bảo bối nhất trong tim của Cận Phong, Cố Dư nói cái gì Cận Phong đều nghe theo vô điều kiện.

Cận Phong rất muốn cùng Cố Dư kết hôn sớm một chút, hắn mỗi giờ mỗi khắc không ngừng chờ mong có thể cùng Cố Dư xác lập quan hệ hợp pháp, hiện tại hắn không có người nhà thân thiết, vì thế rất muốn cùng Cố Dư tạo thành một gia đình thuộc về hắn.

Bây giờ trên cuộc đời này người hắn tin tưởng nhất là Cố Dư.

Nhưng Cố Dư vẫn còn trẻ, còn đang học đại học, Cận Phong lại không đành lòng đem tâm tư của bản thân áp đặt trên người Cố Dư, thế nên chuyện kết hôn này Cận Phong quyết định sau khi Cố Dư tốt nghiệp sẽ nhắc lại.

Thế nhưng, Cận Phong sợ tình cảm của mình và Cố Dư bị ngăn cách hai nơi sẽ có chuyện, dù gì Cố Dư cũng ưu tú như vậy, người theo đuổi tuyệt đối không ít.

Vì việc đó suy đi nghĩ lại, Cận Phong cẩn thận từng li từng tí một đưa ra yêu cầu gặp mặt cha mẹ của Cố Dư.

Cố Dư suy tư chốc lát, cuối cùng cũng đồng ý tuần sau dẫn Cận Phong về nhà của cậu.

"Cha mẹ em không biết em đang thích một người đàn ông." Vẻ mặt Cố Dư lo lắng nói, "Em sợ bọn họ không chấp nhận anh."

"Không có chuyện gì." Cận Phong ôm Cố Dư cười an ủi, "Em phải có lòng tin tưởng với chồng tương lai của mình chứ."

Cố Dư gật đầu, gác chân lên Cận Phong, "Đối với anh em quan trọng thế nào?"

"Rất quan trọng." Trán Cận Phong dính vào trán Cố Dư, tất cả đều sủng nịnh, "So với mạng sống của anh còn quan trọng hơn."

2 Chập tối hôm sau Cận Phong đưa Cố Dư đi siêu thị.

Lúc Cận Phong chuẩn bị tính tiền thì Cố Dư đi vệ sinh.

Cận Phong thanh toán xong thì lên xe chờ Cố Dư, nhưng mười mấy phút trôi qua Cố Dư vẫn chưa ra.

Cận Phong không yên lòng xuống xe đi tìm Cố Dư, tìm tất cả các toilet ở siêu thị đều không có bóng dáng của Cố Dư, mà gọi điện thoại cho Cố Dư thì không có ai nghe máy.

Cận Phong lúc này mới bắt đầu hoảng lên.

Không thể nào mà Cố Dư biết mình đang chờ em ấy mà lại bỏ đi, cho dù có chuyện gì gấp lắm cũng sẽ gọi điện cho mình.

Cận Phong cố gắng không suy nghĩ mọi chuyện theo hướng như vậy, có thể Cố Dư nhất thời muốn đi mua cái này cái nọ, di động cũng là do em ấy để chế độ yên lặng.

Lúc Cận Phong chuẩn bị đi đến chỗ phát thanh của siêu thị để thông báo tìm người thì điện thoại của Cố Dư gọi tới.

Nhưng truyền đến lại là giọng của một người đàn ông lạ.

"Cận tổng, chào ngài."

Bất an trong lòng Cận Phong nháy mắt trở nên vô cùng lớn, cũng dần hiểu ra Cố Dư đang gặp chuyện gì.

"Cố Dư đâu?"

"Trong vòng ba mươi phút, tới sân thượng của tòa *** ở ngoại thành đón người."

"Các người.. "

"Ngài chỉ có ba mươi phút, sau ba mươi phút ngài còn chưa tới chúng tôi lập tức mang người đi."

"Ít nhất cũng phải nói cho tôi mục đích của các người là...."

Cận Phong còn chưa nói xong thì đối phương cũng đã tắt điện thoại.

"Mẹ nó!" Cận Phong giận dữ phát ra âm thanh thô lỗ, nhanh chóng lái xe rời khỏi siêu thị.

Cận Phong vừa khởi động xe vừa gọi cho thuộc hạ của hắn ở thành phố R đến.

Cuối cùng Cận Phong cũng đến nơi yêu cầu của người đàn ông kia đúng giờ, đó là một khu chờ phá của nội thành cũ, các tòa nhà lớn đều bị dời đi chỉ còn khoảng không, mỗi tầng cũng chỉ còn lại những vách tường nứt vỡ.

Cận Phong bò lên trên sân thượng, điện thoại của người đàn ông kia cũng gọi tới.

"Tôi đến rồi, các người ở đâu?"

"Ở hàng rào của sân thượng trước mặt ngài có đặt một chiếc ống nhòm, dùng nó nhìn theo hướng chín giờ của ngài."

Cận Phong nghe theo, cuối cùng nhìn thấy ở sân thượng tòa nhà đang bị dỡ bỏ kia có năm, sáu người đàn ông, trong đó có một người cũng dùng chiếc ống nhòm nhìn về phía Cận Phong.

Cố Dư bị vây ở giữa, hai tay bị trói ra đằng sau.

Miệng Cố Dư bị băng dính dán lại, nhưng Cận Phong vẫn có thể nhìn thấy nước mắt hoảng sợ trên mặt cậu.

Cận Phong cố gắng kiềm chế bản thân không đập đồ, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Các người muốn làm gì?"

Đối phương cũng không quanh co lòng vòng, "Tấm vẽ da dê do Cận gia bao đời truyền lại được Cận thiếu gia ngài để ở đâu?"

Cái này cũng nằm trong dự liệu của Cận Phong.

Trên thế giới này người muốn tấm vẽ kia quá nhiều.

Hắn đã khinh thường rồi.

Hắn không nên đem sự sủng ái của mình với Cố Dư lộ liễu như vậy, cũng không nên để những kẻ trong bóng tối kia biết được mình có sự uy hϊếp.

Hắn không thể mất đi Cố Dư.

Không thể

Thế nhưng tấm vẽ kia

"Đây chỉ là tin đồn, từ trước đến nay Cận gia không hề có thứ gọi là tấm vẽ da dê nào cả." Cận Phong trầm giọng nói, "Nếu như tôi thực sự có một bảo bối như vậy thì chắc chắn đã đem ra dùng cho mình rồi."

"Cận thiếu gia định giả vờ hồ đồ đến cùng sao?"

Cận Phong cảm thấy khó thở, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, "Bây giờ là thời đại nào rồi, anh vẫn còn tin vào những lời đồn của dân gian đó sao? Nói thật với anh, cái này chỉ dựa vào thủ đoạn buôn bán của Cận gia thôi, thật ra căn bản.."

"Cận thiếu gia muốn kéo dài thời gian sao?" Đối phương bỗng nhiên gằn giọng ngắt lời, "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh đi."

Nhìn từ kính viễn vọng Cận Phong thấy người đàn ông đưa một khẩu súng lên nhắm vào Cố Dư, sau đó nghe được y nói, "Đếm ngược năm giây, xem CẬn thiếu gia đến cuối cùng muốn bảo vệ tấm vẽ hay tình nhân của mình, tốt nhất trong vòng năm giây hãy trả lời, bằng không tôi sẽ giúp Cận thiếu gia lựa chọn."

"Anh bình tĩnh, chúng ta cố gắng nói chuyện, anh.."

"Năm."

"Tôi có thể cho các người tiền chuộc, ra giá đi, ít nhiều tôi cũng đều.."

"Bốn."

Cận Phong gần như sắp mất đi lý trí, "Em ấy vô tội, tôi có thể làm con tin của cá người, tôi.."

"Ba."

"ĐM! Các người mà gϊếŧ em ấy thì cái gì cũng đừng nghĩ tới! Tôi sẽ không để các người.."

"Hai."

"Tôi..tôi.." Cận Phong gần như sụp đổ, "Tôi tôi cầu xin các người, các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho, chỉ cần các người thả em ấy, tất cả cổ phần công ty tôi đều có thể cho..."

Từ khi người bên cạnh bắt đầu đếm Cố Dư vẫn luôn cúi đầu hai mắt nhắm nghiền, cậu mơ hồ nghe được âm thanh run rẩy không khống chế được của Cận Phong.

Cố Dư chỉ muốn nhanh một chút kết thúc, chờ đến khi sân thượng này đuổi bắt nhau hỗn loạn sẽ thoát thân.

Nhưng mà

"Một."

"Không! !"

Tiếng hét tan nát cõi lòng của Cận Phong, tiếp đó mộ tiếng súng nổ như chấn động cả đêm tối.

Lần thứ hai yên tĩnh lại đêm càng thêm lạnh lẽo, từng luồng mát lạnh khiến Cận Phong cảm thấy toàn thân lạnh toát, ống nhòm rơi trên mặt đất, giờ phút này đại não Cận Phong trống rỗng.

"Cố Dư Cố Dư "

Lầm bầm vài tiếng, Cận Phong đột nhiên giống như phát điên xoay người chạy xuống khỏi sân thượng.

Đợi đến lúc Cận Phong chạy đến chỗ của Cố Dư thì đám người kia đã rời đi không chút dấu vết, trên mặt đất chỉ còn lại Cố Dư không nhúc nhích.

Cận Phong lảo đảo chạy về phía Cố Dư, nước mắt sớm đã làm mơ hồ tầm mắt của hắn, khi hắn ôm Cố Dư vào trong ngực khóc rống lên thì Cố Dư ở trong lòng hơi cử động thân thể.

Cận Phong lúc này mới phát hiện Cố Dư còn sống.

"Cố Dư em còn sống, tốt quá, em vẫn còn sống!" Chớp mắt Cận Phong lại mừng đến rơi nước mắt, hắn ôm chặt Cố Dư, hận không thể đem người trong ngực hòa cùng máu thịt của mình.

Trên người Cố Dư không có vết súng nào cả, rõ ràng những tên kia chỉ đe dọa chứ không có mục đích gϊếŧ người.

Cận Phong ôm Cố Dư lên xe.

Cố Dư ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái quay lưng lại với Cận Phong, hai vai hơi co lại, giống như đang kiềm chế tiếng khóc.

Cận Phong khởi động xe, liếc nhìn bóng lưng nặng nề của Cố Dư, muốn nói lại thôi.

"Ở trong lòng anh." Xe đi ra một đoạn đường, Cố Dư khóc thút thít nhỏ giọng nói, "Tính mạng của em rất quan trọng sao?"