Chương 24: Thấy mình tồi tệ

Viên Thịnh Giang hiện tuy đã hơn sáu mươi, nhưng chăm sóc rất tốt, bởi vì vẫn chú trọng dưỡng sinh, thêm vào đó khi còn trẻ say mê vận động kiên trì rèn luyện, vì thế ngoại trừ khuôn mặt có vài vết của năm tháng, cơ thể mạnh mẽ cùng quyết đoán uy nghiêm giống như những người ba mươi, bốn mươi tuổi.

Đối với Viên Thịnh Giang thì Cận Phong không giống với những người khác vừa tôn kính vừa sợ sệt, nói chính xác hơn là bị cảm giác căm thù mãnh liệt nuốt lấy.

Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tình nguyện cả đời này cũng không cần cái danh nghĩa ông ngoại của mình kia.

Cận Phong gặp Viên Thịnh Giang là lúc Viên Thịnh Giang đang ở trong thư phòng.

Thư phòng của Viên Thịnh Gang giống như một cái bảo tàng thu nhỏ, bên trong treo các bức tranh cổ của những danh họa đến từ khắp nơi trên thế giới.

Cận Phong tiến vào thư phòng vẫn đứng im như miếng gỗ trước bàn làm việc, ánh mắt của Viên Thịnh Giang vẫn dừng ở cạnh giá sách, lật một trang giấy đã ố vàng của quyển sách.

Thư phòng được trang trí mang theo dáng vẻ âm u cảnh tượng cổ kính, giá sách ở trước bức tường cao tạo thành một cái bóng lớn che đi bóng dáng của Viên Thịnh Giang, sườn mặt chăm chú trầm ngâm, khiến nhìn qua Viên Thịnh Giang đặc biệt bình tĩnh, giống như từng trải qua vô số chuyện giờ đều là trầm lắng cùng ôn hòa.

Viên Thịnh Giang như vậy kỳ thực không có chút đáng sợ nào.

Viên Thịnh Giang đặt quyển sách lại giá, bỏ mắt kính xuống chậm rãi xoa bóp trán.

"Tới rồi sao?" Âm thanh của Viên Thịnh Gian trầm ấm mạnh mẽ, ông nhìn Cận Phong đang đứng trước bàn, khuôn mặt bình tĩnh không thay đổi.

"Dạ." Cận Phong kính cẩn lễ phép nhẹ giọng nói, "Lần này cháu tới chủ yếu để cảm ơn Viên lão lần trước."

"Lời khách sáo không cần phải nói ." Viên Thịnh Giang đi tới trước bàn ngồi xuống, ông khẽ đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống.

Cận Phong ngồi xuống, nhưng vẫn cúi đầu thể hiện sự khiêm nhường, hắn cũng không muốn nhìn đôi mắt của Viên Thịnh Giang, hắn lo lắng sẽ nhìn thấy cái gì đó khiến hắn buồn nôn.

"Anh trai cậu chết không liên quan gì đến ta." Viên Thịnh Giang không nhanh không chậm nói, "Ta biết trong lòng cậu vẫn suy nghĩ như vậy, nhưng mạng sống của anh trai cậu, ta không thèm để trong mắt."

"Viên lão nói đùa rồi, cháu không dám."

Viên Thịnh Giang nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế dựa, ông nhìn kỹ Cận Phong trước mắt, ánh mắt xem nhẹ, hồi lâu lại nói, "Tất cả đều diễn ra theo tự nhiên, trong lúc đó ta và cậu có giao dịch, ta sẽ không vì vậy mà đẩy nhanh tốc độ tiến trình."

"Đa tạ Viên lão."

Viên Thịnh Giang hơi híp mắt nhìn Cận Phong, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, chỉ có chiếc đồng hồ cổ treo trên tường kêu.

"Đây là lần thứ mấy cậu nhờ ta giúp?"

Cận Phong cảm giác được sự nghẹt thở giống như kiềm chế, hắn thấp giọng trả lời, "Lần thứ hai."

"Còn lại mấy lần." Viên Thịnh Giang sắc mặt hiền hoà, âm thanh rất nhẹ, "A Phong, ngẩng đầu lên nhìn ta."

Cận Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, tay đặt trên đùi, lúc Viên Thịnh Giang không thấy tay giống như móng chim ưng bấu vào đùi mình, "Một lần."

"Ừm, cậu còn nhớ là tốt rồi." Viên Thịnh Giang lần thứ hai lộ ra dáng vẻ thản nhiên, nở nụ cười gần gũi bình tĩnh, "Ta đoán cậu nhất định đang nghĩ cho dù sau này có chết cũng không quay về đây cầu cứu ta."

Cận Phong không nói gì.

Viên Thịnh Giang cười không nói, rút xuống chiếc nhẫn bạc trắng đính ngọc ở ngón tay cái, sau đó đưa cho Cận Phong.

Giá trị của chiếc nhẫn Cận Phong không dám đoán, có thể khiến cho Viên Thịnh Giang lúc nào cũng đem bên mình, hiển nhiên không phải là thứ tầm thường.

"Cầm." Viên Thịnh Giang nói, "Sau đó trở về đi."

Cận Phong nhìn chiếc nhẫn ngọc được đưa cho mình, hồi lâu mới đưa tay lên cầm lấy.

Hắn không dám không cầm, cũng không dám im lặng, "Đa tạ Viên lão."

Cận Phong nói cho Cố Dư biết mình chuẩn bị đến thành phố C, Cố Dư vui vẻ nói mình sẽ xin nghỉ ba ngày.

Cận Phong đặt trước khách sạn ở thành phố C, chưa kịp đi đến, Cố Dư từ sớm đã đến trước, đối với Cận Phong cậu giống như là một người vợ nhỏ hiểu chuyện.

Vừa đến khách sạn, Cận Phong liền đem Cố Dư ngã trên thảm trải sàn hôn đến khi Cố Dư xin tha, sau đó đè lên Cố Dư nhất định bắt Cố Dư phải hôn hắn một cái hắn mới đứng lên.

"Cố Dư, không ai có thể ngăn cản anh đến với em."

Cố Dư cong miệng nhỏ, bộ dạng kiêu căng giống như đang đánh giá nhân phẩm của Cận Phong, bởi vì Cận thiếu gia trước đây đoán chắc từng đi qua không ít bụi hoa lớn.

"Có gì chứng minh anh sẽ không bỏ mặc em chứ?" L*иg ngực Cố Dư thẳng tắp, khí phách hùng dũng oai vệ chất vấn Cận Phong, "Bên cạnh anh mỹ nam mỹ nữ nhiều như vậy, làm thế nào để chứng minh anh sẽ kiềm chế được chứ."

Cận Phong chỉ khẽ mỉm cười.

Đêm nay Cận Phong cầu hôn Cố Dư.

Không phải giống như một tháng trước chỉ là lời tỏ tình mà chính là cầu hôn.

"Trước khi gặp em anh không biết tình yêu là gì, thậm chí nghĩ cả đời này sẽ không cùng ai kết hôn, nhưng sau khi gặp được em anh còn nghĩ đến mai sau con của chúng ta sẽ tên gì nữa, Cố Dư, anh yêu em, anh muốn chăm sóc em cả đời, muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho em, gả cho anh đi!"

Cố Dư ngẩn người.

Trong nháy mắt cậu mất đi khả năng suy nghĩ, ngay cả dáng vẻ ngụy trang trên mặt cũng bị gỡ xuống trong vài giây ngắn ngủi.

Cậu tin Cận Phong thật tâm yêu mình.

Chỉ là

Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến cho người khác phẫn nộ.

Hồn phách giống như rời khỏi cơ thể để đứng nhìn khung cảnh này, nhìn Cận Phong một chân quỳ dưới đất, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, mà nhìn về phía của mình, giống như xuyên qua cơ thể có một khoảng không chết lặng, bản thân vô cùng khó coi.

Tình cảm của hắn chân thật, vĩnh viễn không có chút đùa giỡn nào mà lại giản đơn.

Đột nhiên Cố Dư rất thèm muốn vai diễn của chính mình, chợt cảm nhận được bản thân mình...

Có phần muốn nhập vào vai diễn ấy.

Có điều cho dù vui mừng cậu vẫn phải tỉnh táo.

Cố Dư lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà lúc trước Cận Phong đưa cho mình, mím môi vẻ mặt thẹn thùng chụp đeo vào ngón áp út của mình, sau đó nhỏ giọng nói, "Em..em đồng ý với anh."

Cận Phong đứng dậy ôm Cố Dư, hai người đứng hôn nhau trước cửa sổ lớn sát đất.