Chương 22: Tiến hành kế hoạch

Cận Dương không biết Cố Dư làm ra vẻ như vậy là đang nhắm đến mình, cho là cậu đang nhắm đến mọi người, chính xác là Cận Phong.

"Mày rốt cuộc là ai? !" Cận Dương lạnh lùng nói, "Nói, những văn kiện kia bị mày giấu đi đâu rồi?"

Thân thể Cố Dư run lên, càng nép sát vào Cận Phong hơn.

Thứ đầu tiên mà Cận Phong nghĩ đến là Cận Dương đang muốn hỏi về bản di chúc.

"Tôi hiện tại muốn đưa Cố Dư đi, anh nhất định muốn cản tôi?" Tiếng của Cận Phong cao lên, ánh mắt lạnh lùng, "Cận Dương, hiện tại coi như tôi cùng anh trở mặt với nhau, tránh ra cho tôi!"

Cận Dương liếc nhìn Cận Phong phía sau Kyle, yên lặng cắn răng, lần thứ hai nhìn kỹ người Cố Dư, phát hiện trên người Cố Dư không có giấu những văn kiện đó, suy đoán là những văn kiện Cố Dư ép anh ký đang nằm ở đâu đó trong biệt thự.

Cận Dương nghiêng người nhường đường, lúc Cận Phong đi ngang qua mình thì thấp giọng cười lạnh, "Nếu mày có bản lĩnh thì để Viên Thịnh Giang bảo vệ mày cả đời đi, nếu để lọt vào tay tao, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày."

Dừng lại, Cận Dương nhìn bóng lưng Cận Phong tiếp tục cười nói, "Đúng rồi, chúc mày đã ôm về một bảo bối mà không phải một đồ vật."

Trên đường trở về, Cận Phong vẫn luôn ôm Cố Dư vào trong ngực.

Thân thể Cố Dư vẫn run rẩy, lắp ba lắp bắp kể lại cho Cận Phong nghe những gì mà cậu gặp phải khi đi ở trong tay Cận Dương.

"Nếu như không phải em nhân lúc hắn không chú ý đánh hắn một cái rồi trốn đi, em cũng không biết.." Vừa nói Cố Dư vừa khóc, "Em dùng điện thoại của hắn để gọi cho anh, em nghĩ anh rất nhanh sẽ đến, anh có biết em sợ hãi thế nào không?"

Cận Phong an ủi động viên hồi lâu Cố Dư mới bình tĩnh lại.

"Bọn họ là thuộc hạ do anh gọi đến sao?" Cố Dư nhìn Kyle đang điều khiển xe phía trước, "Tại sao anh trai anh lại có vẻ sợ những người này?"

"Bọn họ là người của ông ngoại anh." Sắc mặt Cận Phong có chút phức tạp, trước khi Cố Dư nói tiếp thì nhanh chóng chuyển chủ đề, "Lần sau không cho phép gạt anh đi mạo hiểm."

Cố Dư dựa đầu vào l*иg ngực, hiếm khi lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Vậy sau này vẫn sẽ đi theo anh."

Cận Phong cười khẽ, cúi đầu khẽ hôn trán Cố Dư.

Cận Phong cũng không có trở về nhà mà là đến một khách sạn khá xa trung tâm thành phố.

Vào trong khách sạn Cố Dư mới nói cho Cận Phong biết cậu đã cầm được bản di chúc.

Dưới ánh mắt hưng phấn của Cận Phong, Cố Dư cởi giày cùng miếng lót, lôi ra một tập giấy được gấp lại.

"Cái này em liên tục dùng sức dẫm lên, chỉ sợ nó sẽ bị hỏng." Cố Dư vỗ vỗ ngực, "Vẫn còn tốt còn tốt, có điều nghĩ lại cũng thật phấn khích, giống như đang đóng phim vậy, em lúc đó..."

Cố Dư còn chưa nói hết, Cận Phong đột nhiên ôm chặt lấy cậu.

"Cảm ơn em Cố Dư, cảm ơn em!" Cận Phong kích động nói, "Em không biết em đã giúp anh một việc lớn thế nào đâu, Cố Dư, con mẹ nó cả đời này anh chỉ có mỗi em."

Cố Dư vỗ vỗ lưng Cận Phong, có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói, "Anh nói..cả đời chỉ có mỗi em."

"Ừm." Cận Phong nhắm mắt lại, hít vào mùi hương của riêng Cố Dư, nhẹ giọng nói, "Cố Dư, anh yêu em."

Sau khi bôi thuốc cho Cố Dư cẩn thận thì Cận Phong rời khỏi khách sạn, vì trả thù Cạn Dương hắn một chút cũng không thể làm chậm trễ kế hoạch.

Cố Dư ở trong phòng ăn của khách sạn ăn khuya, không lâu sau có người đẩy cửa đi vào.

-- là Cố Tấn Uyên.

Cố Tấn Uyên ngồi dối diện Cố Dư, hắn nhìn thấy vết thương trên mặt Cố Dư, sầm mặt lại, "Em bị thương.."

"Chắc La Thân đã đem những văn kiện kia giao cho anh." Cố Dư ngắt lời Cố Tấn Uyên, lạnh nhạt nói, "Anh mau chóng hành động đi, đừng để hắn ký tên trở thành những chữ ký vô dụng."

Cố Tấn Uyên cười khẽ, "Đó là do em đánh cược tính mạng để mạng về, tôi nhất định sẽ quý trọng nó."

Cố Dư không phản ứng gì, tiếp tục nói, "Việc Viên Thịnh Giang nhúng tay vào chuyện của Cận gia anh biết chưa, nếu ông ấy thực sự chống lưng cho Cận Phong.."

"Lão ấy sẽ không làm vậy đâu." Cố Tấn Uyên ngắt lời Cố Dư, "Tuy rằng tôi không chắc vì sao Viên Thịnh Giang lại giúp CẬn Phong, nhưng tôi khẳng định sự giúp đỡ này sẽ không kéo dài, lần này tên Cận Phong không thể làm gì mới phải nhờ đến Viên Thịnh Giang, nếu như hắn thật sự được Viên Thịnh Giang chống lưng thì hắn không thể nào lại thảm bại trước anh trai mình như thế được."

"Mặc kệ nguyên nhân gì" Cố Dư bỏ đôi đũa trong tay xuống, "Hãy mau chóng kết thúc đi."

"Ừm, sắp rồi." Cố Tấn Uyên nhìn Cố Dư, có thâm ý khác nói, "Tên Cận Phong kia hiện tại đã yêu em đến mức nào rồi."

"Vừa nãy trước khi đi hắn nói với tôi, chỉ cần tôi đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng tôi kết hôn." Cố Dư nói chuyện như việc đó không có liên quan gì đến mình, "Tôi đang nghĩ chắc hẳn hắn rất yêu tôi."

"Ồ." Nụ cười của Cố Tấn Uyên có chút kì lạ, "Vậy còn em?"

Cố Dư ngẩng đầu lên nhìn Cố Tấn Uyên, "Tôi có nhất thiết phải trả lời anh?"

Khóe miệng Cố Tấn Uyên vẫn duy trì mỉm cười, nhưng trên người toả ra hàn ý thâm sâu khó lường, "Cũng phải, thời gian hắn biết em, những chuyện mà hắn làm cho em đều kém tôi cả vạn, nếu như em yêu hắn, tôi sẽ để cho em..." Cố Tấn Uyên ánh mắt lãnh đạm nhìn Cố Dư, đột nhiên cười khẽ, "Sống còn khó chịu hơn chết."

"Anh biết vì sao mà tôi chán ghét anh không?" Cố Dư lạnh lùng, chậm rãi nói, "Chán ghét anh ở trước mặt tôi, cho rằng anh có thể khống chế tất cả của tôi."

Cố Tấn Uyên nhẹ nhàng nở nụ cười, một chút cũng không giận dữ, lấy ra một chiếc hộp nhung dài tinh xảo đưa cho Cố Dư.

"Vừa nãy tôi không cẩn thận nóng giận, tôi xin lỗi em." Cố Tấn Uyên nhẹ giọng nói, "Đây là quà tặng mà tôi đã muốn đưa cho em sớm hơn, bây giờ tặng em coi như là cho việc vừa rồi."

"Không có chuyện gì tôi về phòng trước." Cố Dư ngắt lời Cố Tấn Uyên, sau khi đứng dậy không chờ Cố Tấn Uyên mở miệng liền nói, "Chuyện này coi như dừng ở đây, chúng ta cũng đừng vì mấy chuyện riêng nhỏ nhặt này mà gặp nhau, vô nghĩa."

Cố Dư xoay người rời đi, ánh mắt Cố Tấn uyên như con dao khoét sâu vào lưng Cố Dư.

Không có ý nghĩa sao?