Chương 21: Người nguy hiểm

Cận Dương hôn mê gần hai tiếng, lúc tỉnh lại thì đã không thấy Cố Dư đâu, người canh giữ bên ngoài cũng không thấy Cố Dư đi ra ngoài, Cận Dương phát hiện cánh cửa sổ đã bị mở ra.

Cửa sổ nằm ở tầng bốn, Cận Dương khó có thể tưởng tượng người con trai cơ thể gầy gò trông yếu đuối kia làm thế nào để đi ra ngoài từ đó.

Bảo vệ an ninh xung quanh không nhìn thấy Cố Dư, bên gác cổng cũng không thấy Cố Dư ra khỏi đây.

Cận Dương không cách nào biết được Cố Dư làm thế nào thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này, hay bởi vì biệt thự bị canh gác nghiêm ngặt mà trốn ở chỗ nào đó chờ thời cơ để chạy đi.

"Lục soát cho tôi! Mỗi một phòng, một góc của biệt thự này đều không được bỏ sót!" Lúc này Cận Dương hận không thể đem Cố Dư lột da tróc thịt, "Cậu, mang mấy người ra ngoài tìm, cậu, đưa tên khốn Cận Phong đó đến đây cho tôi!"

Cận Dương ra lệnh xong mới để thuộc hạ của hắn xử lý vết thương trên lông mày, vết thương không quá nghiêm trọng nhưng sự đau nhức của nó khiến anh nghĩ đến mình hai tiếng trước thảm hại trước Cố Dư thế nào, việc này cũng khiến sự kiêu căng tự mãn của anh bị tổn thương nghiêm trọng.

Giận giữ lưu lại trong lòng, Cận Dương hận hiện tại không thể treo Cố Dư lên đánh đập ngay!

Vừa băng bó vết thương cẩn thận, một tên thuộc hạ vội vàng chạy vào báo cho Cận Dương biết người của Viên Thịnh Giang đến rồi, đang đứng ở trước cửa.

"Người của ông ấy? Tại sao lại đến vào lúc này?" Cận DƯơng vừa bất ngờ mà cũng bất an.

Tuy Viên Thịnh Giang trên danh nghĩa là ông ngoại của anh và Cận Phong nhưng xưa nay chưa bao giờ hỏi chuyện của Cận gia, mà vẫn giống như một lão gia an dưỡng tuổi già.

Viên Thịnh Giang nhờ vào buôn bán súng đạn để thu lợi nhuận, khi còn trẻ một mình xưng vương ở Tam Giác Vàng, sau đó đổi tên rồi vào bạch đạo làm ăn, hiện tại là nhân vật lớn nhất ngành công nghiệp hạng nặng ở phía Nam, giá trị tài sản cá nhân không thể đong đếm.

Viên Thịnh Giang tính cách lạnh nhạt, là người bụng dạ thâm sâu, khi còn trẻ tàn nhẫn ở một vùng Tam Giác Vàng mà gϊếŧ hại, bây giờ cũng đã sáu mấy gần bảy mươi, nhưng uy lực đối với người khác vẫn không hề giảm, tuy rằng ông ấy ít xuất hiện trước mặt mọi người nhưng bình thường ở những buổi tiệc rượu trên cục lớn có người tình cờ nhắc tới thì cũng phải cười nói một tiếng ông Viên.

Viên Thịnh Giang không rượu không gái, cũng không hề có hành vi giống như cướp bóc cường đạo, vì lẽ đó người khác sợ hắn nhưng cũng phục và tôn kính ông.

Sự lãnh huyết của Viên Thịnh Giang thể hiện ở nhiều phương diện, ông sẽ không vì bất cứ loại tình cảm gì làm ảnh hưởng đến quyết định phán xét người của mình, con trai của từng vì nỗ lực cướp vị trí này mà bị Viên Thịnh Giang không chút do dự bắn chết, con gái của ông không để ý đến ý nguyện của ông nhất quyết gả cho cha của Cận Phong là Cạn TỐ Giang, bị Viên Thịnh Giang trực tiếp từ mặt, sau đó cho đến khi mẹ của Cận Phong ốm nặng qua đời, ông cũng chưa từng đến nhìn mặt lần nào.

Vì thế trên danh nghĩa Cận gia và Viên gia thông gia, thực tế không có bất kỳ liên lạc nào, hơn hai mươi năm qua Cận Dương chưa nhìn thấy viên Thịnh Giang lần nào, nhiều nhất cũng chỉ qua lời nói của người khác hoặc qua vài tấm ảnh.

Cận Dương không dám sơ suất với người của Viên Thịnh Giang, sản nghiệp của Cận gia dù to lớn đến đâu nhưng so với Viên Thịnh Giang thì vẫn không đáng nhắc tới.

Cận Dương tự mình đến cửa tiếp đón, kết quả thấy trước cửa có đến bảy tám chiếc xe việt dã, mỗi chiếc xe đều có những người đàn ông mặc đồ đen đứng, thân hình đều cường tráng, khác biệt màu da cho thấy không phải người trong nước.

Điều này làm cho Cận Dương nghĩ đến anh từng nghe nói, Viên Thịnh Giang bỏ số tiền lớn thuê những tên lính đánh thuê từ nước ngoài về.

Đứng đầu là một người Châu Âu, da trắng mắt xanh, cao gần một mét chín, vai rộng hẹp eo, vóc dáng tiêu chuẩn, chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh quân đội cũng không che dấu được những bắp thịt mạnh mẽ kia, dùng từ mạnh mẽ cũng không hề nói quá.

Người đàn ông đi đến trước mặt Cận Dương, không chờ Cận Dương mở miệng khách sáo nói, mặt không thay đổi mở miệng, "Tôi tên là Kyle, phụng mệnh Viên lão gia đến xin Cận tiên sinh một người."

Kyle nói lưu loát tiếng Trung, giọng điệu không phải là thỉnh cầu, mà là tuyên bố lạnh lùng.

Không có tí xíu nào thương lượng.

"Không biết người Viên lão muốn là "

"Một người con trai tên là Cố Dư, hai giờ trước bị ngài Cận tiên sinh mang tới đây."

Cận Dương khó có thể tin, người con trai kia sao có thể có quan hệ với Viên Thịnh Giang.

Lẽ nào nó là thuộc hạ của Viên Thịnh Giang?

"Mạo muội hỏi một câu, Cố Dư kia đối với Viên lão gia là.."

Cận Dương chưa nói hết câu thì thấy Cận Phong từ chiếc xe phía sau Kyle bước xuống, nhất thời kinh ngạc nói không ra lời, có điều cũng nghĩ đến chính Cận Phong đã xin người của Viên Thịnh Giang.

"Không cần phí lời với anh ta." Cận Phong nói với Kyle, "Trực tiếp cho người đi vào tìm." Nói xong, Cận Phong nhìn chằm chằm Cận Dương, "Tốt nhất Cố Dư không nên xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Lúc này Cận Dương cảm thấy đại não như nóng lên, lúc đầu là không hiểu tại sao Cố Dư kia lại đột nhiên hành động, giờ thì Cận Phong mang người của Viên Thịnh Giang đến.

Cận Phong làm sao có thể nhờ người của Viên Thịnh Giang, mình và Cận Phong đều là cháu ngoại Viên Thịnh Giang, làm sao có khả năng Viên Thịnh Giang sẽ cứu người đến chứ, nếu như ông ấy có ý định thiên vị Cận Phong, vậy tại sao trước đây mình cố ý gây khó dễ cho CẬn Phong ông ấy lại làm như không thấy, mặt khác từ lúc sinh ra anh chưa từng thấy Viên Thịnh Giang nhúng tay vào chuyện của Cận gia, sao bây giờ lại..

Kyle đã dẫn người đi vào, Cận Dương để thủ hạ cho đi.

Bất luận là xuất phát từ lý do gì, anh cũng không dám đắc tội Viên Thịnh Giang

"Mày quả nhiên là được đấy." Cận Dương cười lạnh nhìn Cận Phong, "Lại có thể gọi được người của Viên Thịnh Giang tới đây, không nghĩ mày có bản lĩnh này, tại sao không trực tiếp để Viên Thịnh Giang giúp mày tranh gia tài với tao?"

Cận Phong không để ý đến hắn, đi thẳng vào biệt thự,

Chỉ chốc lát sau, Cố Dư được người của Kyle đưa ra từ phía sau vườn hoa, chính xác là dìu ra.

Cố Dư sắc mặt tái nhợt, một mảng xanh đen trên mặt, áo sơ mi trên người cũng bị lôi kéo rách nát, giống như vừa tỉnh dậy sau hôn mê, bước đi vô cùng khó khăn.

Cận Dương hoàn toàn sửng sốt , anh đang nhớ lại và liên kết tất cả những cảnh hỗn loạn với nhau, để cho những tên này lần lượt đến đây, không hiểu sao trong đầu hiện lên một vở kịch mơ hồ.

Cận Phong nhanh chóng đem Cố Dư ôm vào trong l*иg ngực, hai tay ôm thật chặt, đau lòng mà khóc.

Viền mắt Cố Dư đỏ lên, bị Cận Phong ôm lấy chớp mắt giống như tủi thân mà òa khóc lên

"Tên lừa đảo này bây giờ anh mới đến" Cố Dư nghẹn ngào , "Em còn nghĩ là mình sẽ không sống nổi nữa rồi"

Cận Phong cảm thấy trong lòng như đang chảy máu, "Xin lỗi, xin lỗi Cố Dư "

Cận Phong ôm lấy Cố Dư nhanh chân rời đi, Cận Dương đột nhiên tiến lên ngăn cản.

Cố Dư vẫn ôm cổ Cận Phong, mặt chôn trong ngực Cận Phong không ngừng thút thít, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu lên nhìn Cận Dương.

Cận Dương nhìn chòng chọc vào Cố Dư đang trong lòng Cận Phong, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự nguy hiểm của người con trai này.

Đúng là thật giả nguy hiểm khó có thể phân biệt được.