Chương 20: Tôi không nỡ để em ấy chịu khổ

Cố Dư đấm Cận Dương một cú thật mạnh.

Lúc Cận Dương đang nửa mê nửa tỉnh, Cố Dư tìm trong thư phòng một cuộn băng dính trong suốt dán miệng Cận Dương lại, cũng quấn hai chân của anh lại thật chặt.

Nhưng Cố Dư không hề trói hai tay của Cận Dương, tay trái thì bị một đạp của Cố Dư đạp gãy.

Tiếp đó Cận Dương không tin vào mắt mình nhìn thấy Cố Dư lôi một tập tài liệu từ trên cao của chiếc giá sách.

Chính anh cũng không biết mình bỏ những tài liệu đấy ở đó lúc nào.

Cố Dư kéo cơ thể cường tráng của Cận Dương tới tận ghế ngồi ở chỗ bàn đọc sách, đem ném tập tài liệu lên trước mặt anh, bên cạnh còn đặt thêm một chiếc bút màu đen để ký tên.

"Ký những tờ giấy này." Cố Dư nói, "Ký xong tôi sẽ tha cho anh."

Cận Dương liếc nhìn trên nội dung văn kiện, đây là muốn anh bán đi gần một nửa sản nghiệp của Trưởng Cận.

Cố Dư tìm thấy trong ngăn kéo một chiếc bút máy, ngòi bút đặt ở động mạch chủ trên cổ Cận DƯơng.

"Từ bây giờ tôi sẽ từ từ đẩy chiếc bút này, cho đến khi anh ký xong đống văn kiện này."

Dứt lời, chiếc bút máy trong tay Cố Du đã dần xuyên qua làn da của Cận Dương.

"A ân.."

1 Đau đớn cùng khả năng chết cận kề khiến Cận Dương hầu như quên hết mọi suy nghĩ.

Lúc này tiền cùng mạng sống, trước mặt Cận Dương cũng chỉ còn lại mạng .

Cận Dương đặt bút kí sáu văn kiện trước mặt, sau đó Cố Dư nhấn ngón cái cái của Cận Dương để lấy dấu vân tay.

Sau khi hoàn thành, Cố Dư đập một cái khiến Cận Dương ngất xỉu.

Cố Dư lấy di động của Cận Dương, dùng dấu vân tay mở khóa.

Cuộc điện thoại đầu tiên Cố Dư gọi cho Cố Tấn Uyên, cuộc thứ hai mới gọi cho Cận Phong.

Nói xong những gì nên nói Cố Dư lập tức cúp điện thoại.

Cố Dư đem văn kiện nhét vào trong quần áo, sau đó đi tới phía trước cửa sổ.

Cửa sổ tuy là kính chống đạn, nhưng vẫn có thể mở được ra từ bên trong.

Cố Dư giật giật then chốt, nhảy ra ngoài song cửa sổ.

Âm thanh của Cố Dư trong điện thoại không quá ba giây liền bị cắt đứt.

Cận Phong không có thời gian suy nghĩ tại sao tiếng của Cố Dư lại xuất hiện trong điện thoại của Cận DƯơng, trong đầu hắn đều là âm thanh cầu cứu của Cố Dư.

Hắn không thể nào tưởng tượng được hiện tại Cố Dư đang gặp phải chuyện gì.

Cận Phong nhanh chóng gọi điện thoại lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy.

Cận Phong đột nhiên đứng lên khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn trước ghế định đi ra cửa thì bị Nhâm Nghĩa chặn lại.

Nhâm Nghĩa cũng nghe được tiếng cầu cứu từ trong điện thoại vừa nãy của Cố Dư, anh hiểu hiện tại Cận Phong đang khó chịu thế nào.

Nhâm Nghĩa ôm Cận Phong đang tức giận lại, vỗ vỗ sau lưng Cận Phong nói, "Chắc cậu ấy đã bị bại lộ, việc lấy được bản di chúc kia là không thể, bình tĩnh đi A Phong, chúng ta đã nỗ lực nhiều như vậy, không thể vì một.."

Cận Phong đẩy Nhâm Nghĩa ra, lúc này Nhâm Nghĩa mới phát hiện bên trong mắt của Cận Phong ánh lên nước mắt.

"Tôi yêu em ấy" Cận Phong lẩm bẩm nói, "Tôi chưa từng yêu một người nào như tôi yêu em ấy."

Cận Phong nói xong, nhanh chân đi mở cửa.

Hai thuộc hạ của Cận Dương chắn trước mặt Cận Phong, mặt vô cùng lạnh lùng, "Mời Cận thiếu gia phối hợp với chúng tôi."

"Ông đây đi toilet!"

"Mời Cận thiếu gia chịu khó một chút đi ở góc tường."

Sự giận dữ của Cận Phong đạt đỉnh, hai tay dùng lực đẩy hai tên kia ra, nhưng hai người kia trở nhanh chóng bẻ quặt tay của Cận Phong ra sau, kết quả hai người bị Cận Phong quật ngã xuống đất.

Không đợi Cận Phong đứng hắn lên thì hai ba khẩu súng đã chĩa vào đầu hắn.

"Hiểu lầm hiểu lầm!"

Nhâm Nghĩa cười cười, nhanh chóng tiến lên đưa Cận Phong trở về từ mấy cái họng súng, sau đó cười trừ với mấy tay đang cầm súng ngoài cửa, "Cậu ấy uống nhiều rồi, các người đừng có để ý, chúng tôi không ai đi, tất cả đều không đi."

Nhâm Nghĩa nhấn Cận Phong ngồi xuống ghế, Cận Phong giẫy giụa muốn đứng lên, kết quả bị một tát của Nhâm Nghĩa làm cho bối rối.

"Con mẹ nó cậu không nghĩ tới chúng ta sao?" Nhâm Nghĩa hét lớn, "Đến lúc nào thì cậu mới chịu trưởng thành đây!"

Cận Phong nhìn sắc mặt phức tạp của những người thân tín xung quanh, dần dần giống như một quả bóng da xì hơi ngồi xuống không làm gì nữa.

Nhâm Nghĩa buông Cận Phong ra, cởi hai chiếc khuy áo ở cổ, mạnh mẽ uống hai cốc bia.

Bên trong phòng rơi vào yên tĩnh, không có ai nói nữa.Nhâm Nghĩa thấy Cận Phong vẫn cúi thấp đầu, tâm không đành lòng vỗ vỗ vai Cận Phong, động viên nói, "Cuộc sống chính là cuộc đấu tranh giữa tình cảm và lý trí, chỉ có lý trí chiếm ưu thế thì cơ hội thắng mới cao hơn."

Cận Phong không hề trả lời, hắn lấy miếng ngọc của Cố Dư đưa từ trong túi tiền áo khoác, sau đó yên lặng chăm chú nhìn nó thật lâu.

"Nhâm Nghĩa." Cận Phong đột nhiên thấp giọng nói, "Tôi không nỡ để em ấy chịu khổ, tôi muốn đi cứu em ấy, thậm chí không chỉ cứu em ấy mà tôi còn muốn thắng ván này."

"Cậu.. "

Bàn tay đang nắm chặt chậm rãi thả ra, vẻ mặt Cận Phong chán nản, "Tôi liên hệ với Viên Thịnh Giang, để ông ấy giúp tôi."

"Viên lão không phải người cậu nên đυ.ng "

Cận Phong cảm giác mình mỗi dây thần kinh của mình đều đang nóng lên như bị thiêu đốt, "Bây giờ đây là biện pháp duy nhất, cái này coi như là tôi quay lại thừa nhận ông ấy là ông ngoại."

"Viên lão ra tay, khẳng định công việc có thể thành công thế nhưng..." Nhâm Nghĩa nói lo lắng nói, "Thế nhưng sau đó cậu phải làm sao?"

"Hiện tại tôi không nghĩ được nhiều như thế."

Số điện thoại của Viên Thịnh Gian Cận Phong vẫn giữ, để lỡ sau này Cận Dương có xuống tay với mình, trước khi chết có thể gọi điện thoại cho Viên Thịnh Giang, để ông ấy đảm bảo anh em thuộc hạ của mình không bị Cận Dương gϊếŧ hại.

Hắn biết Viên Thịnh Giang nhất định sẽ giúp chính hắn.

Cận Phong bấm số điện thoại của Viên Thịnh Giang, Nhâm Nghĩa một bên thở dài, yên lặng lắc lắc đầu.