Chương 19: Mày quả nhiên có bản lĩnh

Cận Dương trực tiếp đưa Cố Dư tới thư phòng.

"Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Cận Dương khoanh tay trước ngực khẽ tựa vào giá sách, hắn nhìn tên con trai gầy gò có chút nho nhã yếu đuối trước mắt, đáy lòng lại cảm thấy buồn cười, anh thực sự khó có thể tin được người con trai trước mặt mình bây giờ lại biết được tin tức về tấm vẽ.

"Trong tòa nhà Cơ Đốc Giáo ở ngoại thành thành phố C, trong gian phòng ở tầng cao nhất, mặt tường hướng về phía Tây Nam bên trong có hai lớp, đập vỡ hai bức tường đó sẽ thấy một hộp gỗ lim, tấm vẽ nằm bên trong đấy."

"Cậu chắc chắn chứ?" Cận Dương hơi híp mắt, "Tôi cảm thấy kỳ lạ là tại sao một người đang say rượu cso thê rnois ra vị trí của tấm vẽ một cách chi tiết như vậy."

"Tôi dùng tính mạng của mình để nói đùa với ngài?"

Cận Dương nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cố Dư, đột nhiên không có cách nào kiềm chế sự vui sướиɠ như điên trong lòng, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho một thuộc hạ, nói địa điểm mà Cố Dư đã bảo cho tên đó, cũng nhấn mạnh nhất định không để cho người nào khác biết.

"Tiết kiệm thời gian, dùng trực thăng đi cho nhanh, à chờ một chút..!" Cận Dương xoắn xuýt mấy giây, trầm giọng nói, "Đừng làm vậy vội, cậu cùng một người nữa lái xe đi, lúc sắp đến nơi thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ phía trực thăng đến, lúc đấy hai người hãy ngồi máy bay trực thăng về, nhớ kĩ lúc đi không được kinh động đến bất cứ kẻ nào."

Cúp điện thoại, Cận Dương ngồi xuống một chiếc ghế, ngón tay không yên lòng gõ trên mặt bàn.

"Trước khi thuộc hạ của tôi mang tấm vẽ về, cậu cứ ở đây cùng tôi chờ!"

Cố Dư cười khẽ, cậu đi tới bên cạnh Cận Dương, nghiêng người nhấc chân lên trước tiếp ngồi lên bàn trước mặt Cận Dương.

"Ngài lo lắng tôi lừa ngài, hay là lo lắng tấm vẽ nửa đường sẽ bị người khác cướp mất?"

Cận Dương lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Dư.

Cố Dư nghiêng người khiến cho đường cong mềm mại dẻo dai ở một bên eo bị lộ ra, rõ ràng là một động tác tự nhiên, nhưng lại tỏa ra mùi vị mê người, chỉ là khuôn mặt kia mang theo vẻ lạnh lùng không có tí sắc dục nào, khiến cho động tác kia trở nên phong tình mà lại không tầm thường.

Đường cong của eo như ẩn như hiện, thỉnh thoảng lộ ra làn da trắng như tuyết, Cận Dương nhìn chằm chằm vào hình ảnh đẹp đẽ của làn da kia mà không thể chớp mắt.

Ngón tay của Cố dƯ vuốt nhẹ lên mặt Cận Dương, âm thanh khàn khàn, "Từ đây đến thành phố C cũng phải mất bốn , năm tiếng, Cận tổng định làm gì để chờ?"

Cận Dương đột nhiên đưa tay kéo Cố Dư vào trong l*иg ngực, cánh tay của Cố Dư "vô tình" quơ phải chén trà trên bàn, chén trà choang một tiếng vỡ trên mặt đất.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của những thuộc hạ, "Cận tổng ngài không có sao chứ, có cần thuộc hạ vào không ạ?"

"Không có chuyện gì!" Cận Dương không vui nói, "Không cho phép bất kì người nào đi vào!"

Nói xong, Cận Dương nhéo nhéo tiểu mỹ nam trong l*иg ngực, âm hiểm cười nói, "Bình thường cậu đều câu dẫn Cận Phong như này sao?"

Cố Dư vòng ôm lấy cổ Cận Dương, từ trong l*иg ngực của Cận Dương ngồi dậy.

"Hắn chỉ là một tên oắt con vô dụng, ngoại trừ biết ăn chơi đánh bạc ra thì tất cả đều không." Cố Dư xoa xoa môi Cận Dương, "Chỉ những người có kiến thức rộng rãi như Cận tổng đây mới khiến người ta có hứng thú câu dẫn."

"Ừm, câu nịnh nọt này tôi thích nghe."

Lúc Cận Dương định cúi đầu hôn Cố Dư thì Cố Dư từ trong lòng anh đứng bật dậy, lùi về sau đi tới gần giá sách.

"Nếu không thì trước tiên xem sách một chút đã?" Cố Dư cười nói, "Tôi vẫn thích đọc mấy quyển sách tình yêu."

"Xem cái rắm!"

Cận Dương khó nhịn, đi về phía trước bắt lấy cánh tay của Cố Dư, Cố Dư dựa vào lực túm của Cận Dương nhanh nhẹn bước lên, chân đạp vào gót chân của Cận Dương, cuối cùng hai người ngã đập mạnh vào giá sách.

Tiếng ầm ầm vang lên, cả giá sách đổ xuống mặt đất.

Cửa thư phòng bị thuộc hạ của Cận Dương mở ra, vài người hung hăng tiến vào.

"Cận tổng ngài không sao chứ?"

Cận Dương nằm trên giá sách, còn Cố Dư giống như chưa lấy lại tinh thần nằm trên người anh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên trong cổ áo rộng rãi của Cố Dư.

Xương quai xanh đẹp đẽ mê người.

"Cút! Ai để cho các ngươi vào!" Cận Dương hướng đám thuộc hạ kia giận dữ hét, "Không thấy tôi đang làm việc sao?"

"Xin lỗi Cận tổng." Thuộc hạ của Cận Dương sợ hãi nói, "Thuộc hạ nghe thấy tiếng động lớn bên trong, cho rằng.."

"Còn chưa cút! Không có mệnh lệnh của tôi có tiếng động lớn cũng không được vào!"

"Vâng."

Cửa thư phòng lần nữa bị đóng lại, khóe miệng Cố Dư lộ ra một nụ cười nguy hiểm vì kế hoạch đã được thực hiện."

Cận Dương trực tiếp ôm Cố Dư lên đặt ở bàn làm việc rộng rãi, khi chuẩn bị cởi thắt lưng quần của Cố Dư thì bị Cố Dư dùng hai chân quấn lên cổ!

"Mày.."

Không chờ Cận Dương mở miệng, Cố Dư cầm chiếc gạt tàn thuốc trên bàn nện một phát thật mạnh vào đầu Cận Dương.

Cận Dương buông Cố Dư ra, lảo đảo lùi về sau suýt nữa thì ngã xuống.

Giơ tay sờ lên trán lau thử tất cả đều là máu tươi.

"Mày.." Cận Dương vừa giận vừa sợ hãi nhìn biểu hiện lạnh lùng của Cố Dư, "Mày quả nhiên có bản lĩnh!"

Cố Dư nhanh chóng tiến lên, không chờ Cận DƯơng phản ứng một cước đá vào bụng của Cận Dương, Cận Dương vì cú đá này của Cố Dư làm hai chân lảo đảo, cuối cùng ngã xuống làm đổ một loạt giá sách.

"Mày.. khụ khụ" Cận Dương nằm trên mặt đất đã ho ra máu tươi, "Người đâu..a...!"

Chưa kịp gọi người, Cố Dư đã nắm lấy hai má của Cận Dương, lực tay không khác gì một cái kìm sắt.

Cận Dương căn bản không nghĩ tới Cố Dư còn khỏe hơn mình, Cố Dư vặn hai tay của anh ra sau trực tiếp dùng gối đè lên, anh cũng không thể nào giãy dụa được.

"Nếu anh nghe lời, tôi sẽ không gϊếŧ anh." Trên mặt Cố Dư không có biểu cảm gì, "Nếu như anh dám phản kháng tôi lập tức gϊếŧ chết anh."