Sau khi nhận được định vị của Cố Dư, Cận Phong vẫn tiếp tục ngồi uống cùng bạn mình, nhưng thực chất đã âm thầm phân phó cho những thuộc hạ đắc lực nhất ngồi yên tĩnh ở quán bar chờ hai tiếng nữa.
Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần chờ thời gian đến, cho dù Cố Dư có lấy được bản di chúc kia hay không, hắn nhất định sẽ cùng người của mình đến chỗ của Cận Dương "gây rối".
Trong việc này nếu có bất cứ sai lầm nào hoặc đến trễ thời gian thì tính mạng của Cố Dư sẽ khó giữ được.
Sự chờ đợi sốt ruột khiến cho CẬn Phong càng ngày càng hối hận vì đã đồng ý với kế hoạch này của Cố Dư.
Khả năng không nhạy bén, không thể tùy cơ ứng biến, lối làm việc quả đoán tàn nhẫn, Cận Phong thực sự không thể nào tưởng tượng được Cố Dư đứng ở trước mặt Cận Dương làm sao để ngụy trang bản thân.
TRong lúc CẬn Phong cùng thuộc hạ không ngừng hoàn thành nốt những chi tiết trong kế hoạch, cùng suy nghĩ việc phòng trừ những khả năng ngoài ý muốn, một tên thuộc hạ đến muộn vì bị trì hoãn nhanh chóng chạy vào nói cho Cận Phong, bên dưới tầng đang có rất nhiều người hỏi vị trí của hắn.
Tên thuộc hạ nói cho Cận Phong biết người cầm đầu còn là người của Cận Dương.
Ngay lúc CẬn Phong đang cảm thấy nghi hoặc thậm chí là nghi ngờ Cố Dư bị bại lộ thân phận nên người của Cận Dương đến tìm hắn thanh toán thì bên ngoài cửa phòng phát ra tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ là không giống như suy đoán của Cận Phong đạp cửa vào mà người bên ngoài rất lịch sự gõ cửa.
Cận Phong cho một thuộc hạ mở cửa, còn những người khác ngồi bên trong đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Cửa vừa mở ra, tên cầm đầu ngó vào bên trong nhìn người đang ngồi trên ghế, xác định Cận Phong thực sự đang ngồi đây mặt không chút thay đổi, "Cận tổng sai thuộc hạ có lời chuyển đến Cận thiếu gia, mới nhận được tin tức đêm nay có người muốn làm hại Cận thiếu gia, vì để đảm bảo cho an toàn của thiếu gia, trước sáng ngày mai, xin thiếu gia không rời khỏi phòng này, chúng tôi một tấc cũng không rời khỏi đây bảo vệ cậu."
Người đàn ông vừa dứt lời, sống lưng của Cận Phong truyền đến một tia lạnh lẽo nguy hiểm.
Bảo vệ an toàn của mình là giả, hạn chế việc đi lại của mình mới là đúng
Hoặc là lo sợ mình sẽ đi "ngăn cản" lại Cố Dư, hoặc là lo mình sẽ mang tấm vẽ kia chuyển đi nơi khác.
Nếu như vậy, hai giờ sau hắn căn bản không có cách nào rời khỏi đây để đi tìm Cố Dư.
Vì thế hiện tại nhất định phải di chuyển!
Đáng chết!
Hắn đã sớm biết Cận Dương không thể nào dễ dàng bị lừa!
Cận Phong liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó tùy tiện đút vào túi quần jean định đi ra ngoài, "Cái này tôi phải cảm ơn anh trai rồi, có điều để tôi đem theo tiểu bảo bối của mình đến đã, cậu con trai tên là Cố Dư, không biết em ấy chạy đi đâu rồi, tối rồi mà vẫn không thấy, nghĩ lại thật kì lạ."
"Chúng tôi chỉ phụ trách an toàn của Cận thiếu gia tối nay, những thứ còn lại đều không nằm trong phạm vi làm việc." Thanh âm của người nói chuyện lạnh như băng, "Cảm phiền thiếu gia nhẫn nại."
Cận Phong khống chế tâm tình như muốn bạo phát, "Vậy thế này đi, tôi ra ngoài tìm em ấy, các người một bước không rời đi theo tôi, cái này chắc không có gì khó."
"Xin lỗi Cận thiếu gia, ngoại trừ căn phòng này không thể đi bất cứ đâu, nếu cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, làm sao chúng tôi cóthể thông báo với Cận tổng, vậy nên mong cậu phối hợp với chúng tôi."
Bây giờ trong mắt Cận Phong thì hi vọng cứu Cố Dư cứ như cát mịn để trong cái phễu, dần dần ít đi.
Vừa nghĩ đến việc Cố Dư gặp nguy hiểm thì Cận Phong cảm thấy giới hạn bạo phát của mình ngày càng gần.
Cận Phong mới vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì một thuộc hạ bên cạnh hắn, cũng là người anh em mà hắn tin tưởng nhất đột nhiên vỗ vai trấn an hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói câu, "Giao cho chúng tôi."
"Nếu các người muốn ở lại bảo vệ A Phong thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa." Nhâm Nghĩa hướng về mấy người đằng sau vẫy tay, "Chúng ta đi thôi, hôm nào quay lại cùng A Phong uống rượu."
"Các người cũng không được phép đi." Mấy người cùng tiến lên chắn lại cửa ra vào, một người trong đó lạnh lùng lên tiếng, "Đêm nay tất cả cùng ở đây với Cận thiếu gia, trước khi trời sáng không cho phép bất cứ người nào rời khỏi đây."
"Mẹ kiếp, các người đang giam giữ người trái phép đấy biết không?" Nhâm Nghĩa cố ý lớn tiếng ồn ào, cùng mấy người khác cố ý va chạm l*иg ngực với mấy người giữ cửa, "Không cho ông đây về, mẹ nó ông lực tức báo cảnh sát!"
Tên cầm đầu của Cận Dương đột nhiên rút ra một thứ đặt ở gáy của Nhâm Nghĩa, từng chữ từng chữ ra lệnh, "Lùi lại, quay về, ngay."
Bị súng làm cho sợ hãi, Nhâm Nghĩa cùng mấy người lập tức im lặng, Cận Phong vội vàng tiến lên nhấn nòng súng xuống, tức giận nói, "Đừng có cầm súng chĩa vào bạn tao!"
"Súng không có mắt, mời Cận thiếu gia để cho bạn của mình phối hợp một chút." Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh, nhưng nói chuyện với Cận Phong càng thêm hung hăng, "Chúng tôi gọi cậu một tiếng cẬn thiếu gia cũng là do nhìn CẬn tổng, mong Cận thiếu gia hôm nào đó dành thời gian ngồi suy nghĩ lại thân phận mình đang ở đâu."
Bị chọc tức Cận Phong kích động muốn đánh nhưng bị đám người của Nhâm Nghĩa kéo về ghế ngồi.
"Nếu Cận thiếu gia đối bụng hay khát nước có thể báo với bọn thuộc hạ, thuộc hạ sẽ chờ ở bên ngoài."
Thuộc hạ của Cận Dương rời ra ngoài, lúc đóng cửa dùng lực rất mạnh như để cảnh cáo.
Nhâm Nghĩa mở miệng nói, "Thực lực của chúng ta không thể cùng người của Cận Dương đối đầu trực tiếp, theo tình huống trước mắt thì cách tốt nhất là nên từ bỏ người tên Cố Dư đi, còn phần di chúc kia, chúng ta cùng nghĩ biện pháp một lần nữa."
Cận Phong quay đầu trừng mắt nhìn Nhâm Nghĩa, đáy mắt hằn đầy tơ máu.
Nhâm Nghĩa uống hết cốc bia, tùy tiện châm điếu thuốc, thấp giọng nói, "Tuy lời nói của anh em khó nghe nhưng từ lúc bắt đầu mọi người đã không tin tên con trai kia có thể lấy được bản di chúc đem ra rồi, kế hoạch như vậy mà để tên đó tự động hành động trước, lỡ rơi vào tình huống bất đắc dĩ, cậu mang mọi người đi cứu nó, rất có thể sẽ làm anh trai cậu tức giận, A Phong, sau này còn nhiều cơ hội."
Lúc này ngoại trừ từ bỏ không còn bất cứ phương pháp nào, nếu bây giờ mạnh mẽ phản kháng rất có thể bị phát hiện hắn đang che dấu nhận lực.
Cận Phong nắm tóc, âm thanh qua hàm răng như run lên, "Nhưng tôi đã đồng ý đi cứu em ấy, em ấy đang chờ tôi."
"A Phong." Nhâm Nghĩa nhẹ giọng nói, "Đừng xử trí theo cảm tính."
Cận Phong không nói gì thêm, hai tay chống lên trán, không nhúc nhích ngồi ở trên ghế.
Thời gian không biết qua bao lâu, mười phút, nửa giờ, một giờ mà lại giống như cả đêm.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Cận Phong giật mình đứng thẳng dậy rút điện thoại ra.
Là điện thoại gọi đến của Cận Dương.
Cận Phong giống như ngừng thở nhận điện thoại.
Sau đó, bên trong truyền đến tiếng Cố Dư giống như đang khóc, kìm nén âm thanh cầu cứu của mình.
"Anh Phong mau..mau..tới cứu..cứu em. "