Chương 17: Vĩnh viễn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng

Tất cả diễn ra theo kế hoạch, Cố Dư gọi điện cho Cận Dương nói mình thu được tin tức về tấm vẽ từ Cận Phong, Cận Dương đang ở buổi tụ họp nghe nhạc giải trí thì đuổi hết tất cả những kẻ không có liên quan ra khỏi phòng, muốn gặp Cố Dư ngay lập tức, tất nhiên trong lòng vẫn còn nghi ngờ, thế nhưng sự chờ mong hiển nhiên sẽ nhiều hơn nghi ngờ rồi.

Ít nhiều cũng vì lần đầu tiên gặp mặt Cố Dư, vẻ bình tĩnh của người con trai ấy khiến anh có cái nhìn khác hẳn..

Có điều Cận Dương cũng từ thuộc hạ biết được, mỗi ngày Cận Phong đều cùng Cố Dư vui vẻ đi chơi, hai người không có biểu hiện gì khác thường, vì thế Cận Dương cảm thấy người con trai này cùng với những tình nhân trước của Cận Phong cũng cùng một dạng.

Cố Dư bị thuộc hạ của Cận Dương mang tới phòng khách.

Nơi này là điểm tụ họp tư nhân Cận Dương thường đến, công tác đảm bảo an toàn vô cùng nghiêm ngặt, ông chủ ở đây cũng là bạn bè mà Cận Dương tin tưởng, rất nhiều cơ mật hoặc những chuyện không muốn để nhiều người biết anh đều cùng thuộc hạ bàn bạc ở đây, chưa bao giờ bị lộ, hơn nữa trong phòng khách tất cả đều là thuộc hạ đắc lực và thân tín của anh.

Cho nên dù Cố Dư lần thứ hai đến gặp anh có ý gì thì Cận Dương cũng không có muốn dẫn Có Dư đến chỗ khác.

Đối với việc Cố Dư có thông tin về tấm vẽ thì Cận DƯơng không có đến năm phần trăm tin tưởng, anh cảm giác thông tin mình dùng trăm phương ngàn kế không moi ra được lại bị tên nhỏ con này biết dễ như ăn bánh, vì thế khi Cố Dư đi vào, hắn đối với cái người tên Cố Dư này càng thêm hứng thú, muốn biết người con trai này có gan chơi trò gì hay muốn làm trò lén lút gì.

Còn về tấm vẽ kia, bất quá chỉ là tiện thể bám víu vào, không đáng để chờ mong.

"Cận tổng nhất định muốn tôi ở nơi này nói?" Cố Dư không hề ngồi xuống, ngược lại đứng thẳng, bình tĩnh giống như lần đầu gặp Cận dƯơng, cậu có thâm ý nhìn những thuộc hạ của Cận Dương ở chung quanh, bất giác cười lạnh, "Những điều tôi chuẩn bị nói biết đâu Cận tổng nghe qua sẽ rất vừa lòng, Cận tổng xác định mình sẽ chịu được những tổn thất tiếp theo không, còn có, căn phòng này chắc đã có người của Cận tổng lục soát kĩ càng, với thân phận của ngài, không ít người có ý đồ xấu muốn xem nhất cử nhất động, vì thế những thiết bị thu hình và nghe lén có thể được đặt ở đây, dùng gian phòng này để nghe chuyện cơ mật có vẻ không được bảo đảm cho lắm."

Âm vang lời nói của Cố Dư mạnh mẽ, biểu hiện nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, ban đầu Cận Dương không định để những gì mà Cố Dư nói ở trong lòng thế nhưng lúc này đột nhiên lại có sự lo lắng hơn.

Quan trọng là, Cố Dư từ từ và tỉ mỉ biểu hiện để Cận Dương tin tưởng cậu.

Nếu biết chờ đợi, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

Cận dƯơng đứng lên đi đến trước mặt Cố Dư, thân hình cao lớn thậm chí tạo thành một mảng tối đen trên mặt Cố Dư, Cố Dư hơi ngửa đầu, mặt không cảm xúc chỉ hơi híp mắt lại, giống như đang cẩn thận quan sát Cận Dương.

"Cận Phong cũng không biết tôi đến tìm ngài." Cố Dư nói, "Nếu như hắn biết chuyện này, có lẽ sẽ phát điên chạy tới đây, chúng ta nên trnah thủ thời gian."

"Nó biết việc hôm qua mình say rượu nói với cậu?"

"Biết."

"Vậy nó còn giữ lại cậu?"

"Tôi cũng biết việc hắn sẽ không ở với mình lâu nên mới đến tìm ngài." Cố Dư nói, Trước khi hắn xuống tay với tôi, tôi lập tức đi tìm một chỗ dựa vững chắc hơn hắn, đây không phải gọi là sáng suốt sao?"

Hai câu cuối cùng của Cố Dư hiển nhiên rất có tác dụng với Cận DƯơng.

"Ừm, tôi rất thích người thông minh." Cận Dương dùng ngón tay trỏ nâng cằm Cố Dư lên, ngón cái vuốt nhẹ môi Cố Dư :"Cậu lựa chọn tôi rất sáng suốt, nói tôi nghe điều kiện của cậu nào."

"50 triệu tiền mặt, cùng với một lời hứa hẹn, hứa giúp tôi phát triển trong ngành giải trí, trong vòng hai năm để tôi trở thành nam nghệ sĩ có giá trị thương hiệu lớn ở Tinh Hà."

"Nghĩ ra được yêu cầu như thế cậu quả thật rất có đầu óc." Cận Dương cười khẽ, "Được, chỉ cần cậu cho tôi thứ tôi muốn, tôi liền đáp ứng cho cậu những thứ đó."

"Vậy chuyện kia, chúng ta có nên đến một nơi khác để cùng nói chuyện về tấm vẽ kia không nhỉ?"

"Đương nhiên."

Cận Dương mang theo Cố Dư rời khỏi đó, cũng để Cố Dư cùng mình ngồi trên một chiếc xe.

Cận Dương suy nghĩ chốc lát mới nói ra địa chỉ muốn tới.

"Ngài xác định nơi đó không có vấn đề?" Cố Dư cố ý hỏi.

"Đi đến biệt thự riêng của tôi." Cận Dương nói, "Vì thế nên cậu cứ yên tâm, đương nhiên, đi đến đâu cũng có nguyên nhân của nó hết, giả sử như là một người biến mất trên cõi đời này mà thần không biết quỷ không hay ."

Cận Dương quay đầu sắc mặt âm lãnh nhìn Cố Dư, "Hiểu ý của tôi không?"

Cố Dư trầm mặt không nói gì.

Cận Dương tiếp tục nói, "Cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, nếu cậu dám trêu đùa tôi, tôi sẽ không để cho cậu toàn mạng bước ra khỏi đấy."

Xe đi qua một đoạn đường núi uốn lượn mới đi vào một copn đường lớn ở khu sinh thái rừng rậm rạp, cuối cùng dừng ở cửa một tòa biệt thự lớn.

Cố Dư lúc không ai để ý nhanh chóng phát cho Cận Phong định vị của mình cùng bốn từ.

Bắt đầu tính giờ.

Sau khi xuống xe, người của Cận dƯơng bảo Cố Dư giao di động cho họ giữ, Cố Dư cũng rất thuận theo tắt máy điện thoại rồi đưa cho người ở đó.

Một tên gác cổng kiểm tra kĩ càng trên người cậu không còn mảnh kim loại nào nữa mới thôi.

"Như vậy chắc ngài cũng hài lòng rồi."

Cố Dư nói xong, nhấc chân đi về phía cửa chính, kết quả bị Cận Dương đưa tay ngăn cản.

"Còn có một việc." Ánh mắt Cận Dương nhất thời biến đổi không lường được, "Cận Phong chẳng mấy chốc sẽ biết cậu đến đây, nếu nó thay đổi điểm cất giấu hoặc tiêu hủy tấm vẽ kia, vậy chuyến đi này của cậu không phải sẽ công cốc sao."

Cố Dư đột nhiên có dự cảm xấu, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, "Cho nên?"

"Vì lẽ đó" Cận Dương cười lạnh, giơ tay tùy tiện chỉ hai người, "Ngươi, còn có ngươi, liên hệ những người theo dõi CẬn Phong đêm nay quan sát nó thật cẩn thận, nó ở nhà thì để người ở quanh nhà, ở khách sạn quán bar nào cũng cho người đi theo khống chế, nói chung đêm nay, không cho phép nó có cơ hội đi đến nơi nào."

"Vâng."

Nhận được bốn từ "bắt đầu tính giờ" của Cố Dư, Cận Phong cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp lấy, cảm giác như bị treo lơ lửng khiến hắn hít thở khó khăn.

Đồng thời cũng cảm thấy trái tim bị vật gì đó liên tục đánh vào.

Lần đầu tiên hắn nhận thức được một điều, Cố Dư hiền lành ôn hòa, lại có chút hướng nội nhát gan như Cố Dư.

Em ấy không hề yếu đuối, em ấy có thể vì hắn mà không tiếc tính mạng, vì người mình thích mà quên đi hết sợ hãi.

Cố Dư

Đời này, chính em, là người quan trọng nhất trong trái tim anh.