Chương 16: Bắt đầu hành động

Cho dù Cố Dư nói bất kì cái gì, Cận Phong cũng không đồng ý để cậu mạo hiểm như vậy, thậm chí còn sắp xếp người sáng ngày mai đưa Cố Dư về thành phố C.

Vì chuyện đó Cố Dư tức giận không thôi, thậm chí sau khi tắm xong nhất quyết không ngủ cùng giường với Cận Phong, tự mình ôm gối nằm trên ghế sofa, bất luận Cận Phong ngồi xổm ở bên ghế nhẹ giọng ôn như nói thế nào Cố Dư đều quay lưng với Cận Phong, mím môi không nói một lời.

Bị Cận Phong lải nhải nửa tiếng, Cố Dư dứt khoát mang chiếc nhẫn mà Cận Phong bảo giữ hộ ra trả hắn, cũng yêu cầu Cận Phong trả cho mình cái dây chuyền ngọc đấy.

"Nếu anh khẳng định không đấu lại được với anh trai mình thì em còn chờ làm gì nữa, đúng là lãng phí thời gian, cứ chờ mãi rồi đến lúc nhận được tin anh bị anh trai hại chết, không bằng hiện tại chúng ta chấm dứt đi, sau này em qua lại giao du với ai anh không có quyền cản."

"Anh... "

Cố Dư căn bản không cho Cận Phong cơ hội giải thích, nhanh chóng ngắt lời, "Việc đấy mà anh cũng không dám làm, còn nhát gan hơn cả em nữa."

Cố Dư dụi dụi con mắt, bắt đầu mặc quần áo, "Bây giờ em trở về thành phố C, có lòng tốt giúp anh một tay anh cũng không cần, em chờ xem sau này anh có cơ hội nào lấy được bản di chúc đó nữa không, anh cứ ở đó mà tiếp tục "bàn bạc kỹ càng" đi, chờ vài năm nữa có được thì gặp."

Cận Phong lo lắng Cố Dư giận hờn sẽ rời đi thật, không thể làm gì khác đành thỏa hiệp với sự gây rối vô cớ này của cậu.

"Được rồi, anh nghe em, cái gì cũng nghe em."

Cố Dư vừa định đứng dậy thì bị Cận Phong ôm eo nhấn ngồi xuống ghế sofa, Cận Phong quệt vào mũi Cố Dư, Việc đoạn tuyệt quan hệ này nói lung tung được sao? Anh nói cho đồng chí Tiểu Cố biết, người đàn ông trước mặt em bây giờ cả đời em cũng không cắt đuôi được." Cận Phong dùng chóp mũi chạm lên mặt Cố Dư, giọng nói khàn khàn : "Em là của anh, kể cả em không cần anh, anh cũng sẽ không buông tay em."

Cố Dư nghiêng đầu qua một bên, "anh cũng không nghe lời em."

Cận Phong nhất thời dở khóc dở cười, mặt chôn ở chiếc cổ ấm áp của Cố Dư cọ cọ, "Nếu bây giờ em gọi anh một tiếng chồng, anh sẽ đáp ứng với em, có được hay không, hả?"

"Anh..anh tránh ra đi." Cố Dư tức giận đẩy Cận Phong ra, "Em đang giúp anh, anh còn được voi đòi tiên!"

"Thôi nào, là anh sai, là anh sai." Cận Phong vỗ về tóc Cố Dư, cười khẽ động viên, "Vậy thì gọi anh Phong thì sao? Chỉ cần em gọi thế, sau này việc của hai chúng ta, lớn nhỏ đều nghe theo em."

(Tôi nghĩ mình nên để tag là thê nô công thay cho tra công =)) )

Cố Dư bán tín bán nghi nói, "Thật sao?"

"Thật."

"Anh Phong."

Cố Dư gọi một tiếng giòn tan không do dự, thân thể của Cận Phong giống như bị điện giật, lập tức sửng sốt .

Cố Dư nháy mắt một cái, mở miệng lần nữa, "Anh Phong."

Cận Phong lúc này mới hoàn hồn, hắn nhìn ánh mắt như trong suốt của Cố Dư, nhất thời cảm thấy hai má khô nóng, hô hấp cũng trở nên vất vả.

Nếu như lúc này có một chiếc gương ở trước mặt Cận Phong thì nhất định Cận Phong sẽ thấy mặt mình đang đỏ ửng lên.

Kìm chế sự rung động sâu trong lòng, Cận Phong đứng dậy quay mặt sang hướng khác, ho nhẹ hai tiếng mới nói, "Trở về đề tài chính, nếu em muốn thâm nhập hang hổ, vậy có nghĩ tới làm cách nào để trốn khỏi tay Cận Dương."

"Từ lúc em bị Cận Dương mang đi sẽ tính giờ, hai tiếng sau anh dẫn người đến nơi của Cận Dương tìm em, anh coi như là bị rượu làm điên nên đến tìm hắn trêu chọc, bởi vì em đem bí mật của tấm vẽ cho Cận Dương bán đứng anh, vì thế anh phát điên lên muốn tìm gϊếŧ em, với lại anh trai anh cũng sẽ không lấy mạng của anh."

Cận Phong trầm mặc một lúc, "Mọi thứ em suy nghĩ quá đơn giản."

Phương pháp này nghe có vẻ đơn giản, nhưng có quá nhiều thứ chưa xác định được, hơn nữa cũng chưa chắc Cận DƯơng sẽ hoàn toàn tin tưởng vào trò lừa của Cố Dư.

Hắn tin tưởng Cố Dư có năng lực khiến Cận Dương vừa bắt đầu đã tin tưởng, nhưng để mang Cố Dư từ tay của Cận Dương, tất cả đều không thể quyết định, Cố Dư ở cùng Cận Dương phát sinh chuyện gì hắn cũng không thể biết được.

Ai sẽ biết sau hai giờ Cố Dư sẽ có bộ dạng như nào chứ.

"Như vậy đi Cố Dư, anh sẽ làm theo kế hoạch của em, nhưng tìm người khác thay thế em."

"Không được, lỡ như người đó bán đứng anh thì sao? Nếu như không cẩn thận để Cận Dương biết được anh biết về bản di chúc thì sao, anh sẽ gặp nguy hiểm, những ngày qua em đều đi cùng anh, lời em nói Cận Dương còn có thể tin tưởng, vì thế không ai thích hợp hơn em cả."

"Cố Dư "

"Rõ ràng vừa nãy anh bảo sẽ nghe lời em

"...."

Thật ra Cận Phong rất muốn mạo hiểm như vậy, phần di chúc đó chính là đường tắt để hắn xoay chuyển tình thế, so với những kế hoạch bí mật nhiều năm khó có thể đảm bảo kết quả kia, sự lật ngược tình thế của bản di chúc này là hoàn toàn chắc chắn, có mấy lời Cố Dư nói đúng, càng kéo dài thời gian, Cận Dương rất có thể sẽ tiêu hủy bản di chúc, thậm chí còn phát hiện mình đang âm thầm đối phó hắn.

Thế nhưng

Thế nhưng Cố Dư có thể sẽ mất mạng.

Hiện tại hắn làm bất cứ việc gì, điều lo lắng nhất chính là Cố Dư.

Hắn không đánh cược được kết quả xấu nhất.

Ngày hôm sau Cố Dư không rời khỏi thành phố R, cậu quyết định vì Cận Phong mà mạo hiểm lần này, Cận Phong ngoài miệng nói đồng ý, nhưng vẫn lập ra một bản kế hoạch đầy đủ chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn đang tìm người để thay thế Cố Dư.

Tối hôm đó, Cố Dư hỏi thăm dò Cận Phong đã chuẩn bị kế hoạch kĩ càng chưa, Cận Phong khẳng định đã xong, còn nói đầu đuôi kế hoạch thật tỉ mỉ cho Cố Dư, thế nhưng khi Cố Dư hỏi Cận Phong thời gian để hành động thì Cận Phong trả lời qua loa như có lệ với Cố Dư.

CHiều tối hôm sau, Cận Phong đi gặp một người bạn, vốn định mang Cố Dư theo, nhưng Cố Dư kêu không thoải mái nên không đi, chờ Cận Phong gặp bạn xong sẽ về đưa Cố Dư đi ăn cơm tối thì đột nhiên nhận được tin nhắn do Cố Dư gửi đến.

"Em đi tìm Cận Dương, tất cả theo kế hoạch mà làm."

Tin nhắn này khiến Cận Phong sợ hãi không ít, gọi điện lại cho Cố Dư, kết quả là không có ai nghe máy.