Chương 15: Vì thích một người mà mạo hiểm

Cận Phong đứng ở hành lang nghe được thoại mấy phút, chờ hắn đi ra định tìm Cố Dư thì Cố Dư ở gần đó đã sốt ruột vội vàng chạy về phía hắn.

"Làm sao vậy ?"

Cố Dư không trả lời, sắc mặt đông cứng kéo Cận Phong vào một phòng nghỉ không có ai, sau đó thò đầu nhìn ra ngoài để đảm bảo không có ai nhìn thấy, cuối cùng nhanh chóng khóa trái cửa.

"Làm sao thế Cố Dư?" Cận Phong cũng khẩn trương theo, hạ thấp giọng hỏi, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Cố Dư vỗ vỗ ngực, sau đó cầm tay Cận Phong vẻ mặt nghiêm túc nói, "Em vừa nãy đi tìm tolet thì nghe thấy ở một căn phòng có tiếng anh trai anh gọi điện, bởi vì nghe được trong lời nói của hắn có tên anh nên em trốn ở cánh cửa nghe trộm được một chút."

Cận Phong bị dọa mồ hôi lạnh chảy ướt lưng, "Cố Dư, nếu em bị hắn phát hiện ra thì sẽ không giữ được cái mạng này đâu."

"Anh yên tâm hắn không phát hiện ra đâu." Cố Dư nắm chặt cánh tay Cận Phong, "Anh nghe em nói, trong điện thoại anh trai anh nhắc tới một phần di chúc lúc cha anh còn sống, bên trong di chúc nói anh mới là người thừa kế tập đoàn Trường Cận."

Cận Phong hoàn toàn biến sắc, hồi tưởng lại rồi nói, "Sau khi cha anh chết, luật sư của ông liền biến mất không tung tích, cứ coi như cha anh có lưu lại phần di chúc đó, chỉ cần có bất lợi với Cận Dương thì hắn sẽ lập tức tiêu hủy chứ nói gì một phần di chúc, Cận dương chắc chắn không giữ."

"Phần di chúc kia anh trai anh vẫn còn giữ." Cố Dư giống như cố hết sức để nhớ lại những gì mà mình vừa "nghe trộm" được :"Em nhớ hắn nói cái gì đó mà vẫn giữ lại phần di chúc, đó là sự sỉ nhục của hắn, để ngày ngày nhắc nhở hắn không lưu tình xuống tay với anh, đại khái chính là ý này, phải làm sao đây Cận Phong?"

Dựa theo lời Cố Dư nói, những lời này hoàn toàn chính xác với tính cách của Cận Dương.

Cận Phong biết nếu bản di chúc kia đúng theo lời của Cố Dư, Cận Dương nhất định sẽ hận cha mình thấu xương, mà sự thù hận này rất dễ dàng chuyển sang tờ di chúc có lợi của mình.

Cận Phong nắm hai vai của Cố Dư, vừa kích động vừa sốt sắng, "Cố Dư, em có nghe được phần di chúc kia hắn giữ ở đâu không?"

Cố Dư cau mày, dáng vẻ như cật lực suy nghĩ, Cận Phong nhìn chằm chằm Cố Dư không chớp mắt, trái tim bên trong vì phấn chấn mà run rẩy.

"Cái này.. cái này em không nghe được hắn nói, em sợ bị phát hiện, thế nên nghe chưa xong đã chạy đi rồi." Vẻ mặt Cố Dư hối hận nói, "Em thật là một tên nhát gan, nếu ở thêm lúc nữa thì có thể nghe được rồi."

Cận Phong ôm chặt Cố Dư, "Sau này không cho phép em mạo hiểm như vậy, tất cả những gì quan hệ với Cận Dương đều tránh xa ra, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh cả đời này sẽ không tha cho mình mất."

"Em cũng muốn giúp cho anh mà." Lần đầu tiên Cố Dư chủ động đưa tay ôm Cận Phong, âm thanh có chút nghẹn ngào, "Em không muốn anh có việc gì, anh là bạn thân nhất của em, em muốn anh thắng hắn."

Cận Phong đột nhiên khom lưng bế ngang Cố Dư lên.

"Anh làm gì thế?" Giọng nói cảu Cố dư đột nhiên thay đổi, tức đến nổ phổi nói, "Thả em xuống."

Cận Phong hôn mấy cái lên gáy của Cố Dư, "Anh ôm em lên xe, bây giờ chúng ta về nhà."

Cố Dư do dự vài giây, giơ tay ôm cổ Cận Phong, bởi vì quá thẹn thùng mà mặt kề sát ngực của Cận Phong.

Ngồi lên xe, cửa xe vừa khóa, Cận Phong nâng mặt của Cố Dư thâm tình hôn xuống.

Cố Dư vô lực giãy dụa giống như vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, cuối cùng hai tay chủ động đặt lên eo Cận Phong, Cận Phong giống như được tiếp thêm tinh thần, hạ lưng ghế xuống, hung hăng đặt Cố Dư ở dưới thân, nhưng chỉ biến cái hôn nhẹ này thành một nụ hôn dài kịch liệt, ngoài ra Cận Phong không làm thêm bất cứ hành động nào khác.

Hắn ghi nhớ từng câu nói của Cố Dư, chỉ cần Cố Dư không thích, Cận Phong hắn nhất định không bắt ép.

Lúc Cận Phong buông Cố Dư ra, mặt Cố Dư đỏ ửng, ánh mắt có chút mê loạn, chậm rãi lấy lại tinh thần nhanh chóng sửa lại tóc cùng quần áo, sau đó quay lưng về phía Cận Phong tựa vào lưng ghế.

Nhiệt độ nóng bỏng thuộc về riêng Cận Phong như rơi ở trên môi Cố Dư vậy, Cố Dư lén lút chùi môi, có thể sau khi bị hôn kịch liệt nên cảm giác mờ ám kia vẫn không đi được.

Trong xe yên tĩnh, Cố Dư dường như nghe được được tiếng tim của mình đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.

Cậu chưa từng cùng người nào thân mật như vậy, kịch liệt như vậy, khiến cho cậu khó xử không biết làm sao.

Cận Phong vững vàng điều khiển tay lái, thấy Cố Dư xoay lưng không nói gì với mình, cho rằng lại giận hờn , liền khẽ cười nói, "Ngoan, xoay đầu lại cho anh Phong nhìn chút nào, ngày mai em đi rồi, sẽ rất lâu mới gặp lại anh Phong đấy."

Cố Dư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó Cố Dư ngồi thẳng lên, nhỏ giọng oán giận nói, "Lần sau không cho phép như vậy nữa."

Cận Phong cười không nói.

Lần sau, khẳng định sẽ không ngừng như vậy .

Cả một đường Cận Phong cảm thấy Cố Dư như đang lo lắng cái gì, cũng giống như định làm một cái gì đó nhưng còn do dự, lúc sắp về đến nhà Cận Phong hỏi Cố Dư, mới kinh ngạc phát hiện Cố Dư đang suy nghĩ định vì mình mà lấy bản di chúc đó.

"Em đang suy nghĩ Cận Dương đối với em có chút để ý, em đang nghĩ biện pháp lại gần hắn, nếu như hắn đưa em về chỗ hắn thì em sẽ có cơ hội."

"Nói linh tinh." Cận Phong đột nhiên xe dừng đến ven đường, "Cố Dư em điên rồi sao?"

"Em đang nói thật lòng." Cố Dư biểu hiện nghiêm túc, "Hắn nói muốn dùng bản di chúc kia ngày ngày nhắc nhở hắn, hơn nữa khẳng định hắn không muốn cho người khác biết, nhất định hắn để ở nhà riêng để lúc nào cũng có thể lấy ra, những điều này anh chắc chắn cũng nghĩ tới."

"Chuyện nào ra chuyện nấy, cái đó cứ để cho anh."

"Nhưng không phải anh trai anh sẽ không để anh lại gần cái di chúc sao? hơn nữa nếu như hắn phát hiện anh biết bản di chúc đó tồn tại, một là sẽ tiêu hủy bản di chúc, hai sẽ gϊếŧ người diệt khẩu."

"Chuyện như vậy tất nhiên phải bàn bạc kĩ càng, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể để em mạo hiểm như vậy."

"Nhưng hiện tại chúng ta không thể đợi nữa." Khóe mắt Cố Dư bắt đầu có nước mắt, "Lỡ như một ngày nào đó anh trai anh thiếu kiên nhẫn ra tay với anh thì sao? Để em thử đi, trong mắt Cận Dương em chỉ là một người không có giá trị, đối với em sẽ không có cảnh giác nhiều."

"Cố Dư em.. "

"Em có thể." Cố Dư ngắt lời Cận Phong, "Trước tiên em giả vờ như lấy được tung tích của tấm vẽ từ anh, sau đó vì tiền cùng sự nghiệp phản bội anh sang bên Cận Dương, Cận Dương quan tâm tấm vẽ kia như vậy, nhất định sẽ đưa em đến một nơi an toàn để kể lại cho hắn nghe, tất nhiên chỗ an toàn nhất của hắn cũng là nơi hắn giữ di chúc, anh yên tâm, em có học diễn xuất, em tin tưởng mình có năng lực lừa được hắn."

"Không thể Cố Dư, Cận Dương sẽ không tin em đủ bản lĩnh lấy được thông tin của tấm vẽ từ anh đâu, hắn từng tra hỏi rất nhiều người xung quanh anh, có mấy người từng theo anh gần nửa năm bị hắn suýt chút nữa làm cho tàn phế cũng không hỏi ra được gì, anh hiện giờ vì tấm vẽ kia mà mạng cũng không cần, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng anh sẽ nói cho một người mình mới ở cạnh một tháng, nếu không phải vậy thì tại sao hắn vẫn chưa ra tay với em? Căn bản hắn chưa từng để em trong mắt, cũng không tin tưởng em."

"Nếu như em nói với hắn anh uống say nên lỡ nói ra thì sao? Hắn vì tấm kia tấm vẽ kia không tiếc cùng anh em tương tàn, chắc chắn sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào giúp hắn có được bản vẽ, nếu như hắn phát hiện ra, em cũng có thể giả vờ như mình thèm tiền bạc, nên mới nghĩ ra kế sách này để đến gần hắn."

"Cố Dư em định lao đầu vào chỗ chết ư?"

Cố Dư cúi đầu, thấp giọng nói, "Em nghĩ rồi, vẫn quyết định vì người mình thích mà mạo hiểm một lần."