Cố Dư nói cho Cận Phong biết xế chiều ngày kia sẽ trở về thành phố C, Cận Phong cũng không giữ lại, Cố Dư càng ở chung với mình lâu, càng khiến cho Cận Dương chú ý.
Cận Phong biết rõ, lúc này ở trong lòng Cận Dương, Cố Dư với những tình nhân ngày trước của mình cũng giống nhau, vì thế Cận Dương cũng chưa ra tay với Cố Dư lần nào nữa.
Nếu không phải do Cận Dương uy hϊếp, hắn đã giữ Cố Dư ở lại thêm một thời gian.
Tối hôm đó, Cận Phong ra cử chỉ mờ ám với Cố Dư, cự kỳ đáng thương cầu xin Cố Dư cho mình ăn "thịt", Cố Dư kiên quyết nói trước khi tốt nghiệp cậu sẽ không cho bất kì ai đυ.ng vào.
Nếu như Cận Phong dám làm bừa, cậu sẽ lập tức cắt đứt luôn.
Khoảng thời gian này Cận Phong trở nên ngay thẳng thanh cao hơn đều do Cố Dư dạy, với Cố Dư chung giường chung gối nhiều đêm, nhưng so với hòa thượng cũng chẳng khác nhau là mấy
Cận Phong cũng không nghĩ tới bản thân mình vẫn còn thích thú.
Giữa trưa ngày hôm sau, Cận Phong nhận được thư từ thư ký của Cận Dương, là thư mời đi tiệc rượu.
Là mừng đại thọ năm muơi tuổi của một người họ Hanh cũng có tí chức cao vọng trọng ở thành phố C, đặc biệt gửi hai thiệp mời cho anh em Cận gia.
Thời gian là đêm nay.
Cận Dương đem thiệp mời đưa cho Cận Phong, ý muốn nói là cho phép Cận Phong tham gia.
Bên ngoài nghe đồn anh em của Cận gia đấu đá lẫn nhau, Cận Dương muốn nhân việc này đánh vỡ cái "tin đồn" nhờ đó tăng thêm hình tượng cho y.
Mặc dù sự thực như vậy, y cũng muốn cho người ngoài nghĩ rằng Trường Cận sau khi đổi chủ cũng không có nhẫn tâm với người thân.
Hôm nay là ngày cuối cùng Cố Dư ở thành phố R, đương nhiên Cận Phong sẽ đưa Cố Dư theo làm bạn nhảy.
Cận Phong cũng không thèm để ý mấy loại tiệc rượu như vậy,từ nhỏ đến lớn hắn đã tham gia không ít các loại tiệc to nhỏ, đối với hắn loại tiệc rượu của người ít quan trọng như này không đáng nói, đi cũng được mà lướt qua cũng được.
Tiệc rượu bắt đầu, những tên muốn nịnh hót Cận gia liên tục sát lại Cận Dương muốn bắt chuyện, mà người mang danh nhị thiếu gia Cận gia, trong tay không có quyền lợi gì - Cận Phong, dĩ nhiên ngồi thanh thản, liền mang Cố Dư tìm góc yên tĩnh, cùng mấy tên "bạn bè" cười cười nói nói , có điều khuôn mặt của Cận Phong đưa tới không ít "ong bướm", nhưng đều bị Cận Phong đuổi đi, cả một buổi tối Cận Phong trước mặt Cố Dư diễn dáng vẻ thanh cao, chính trực.
Đương nhiên, Cố Dư cũng đưa tới "người hâm mộ", trong đó là một vị khách mới quan trọng - Cố Tấn Uyên.
Cách ăn mặc của Cố Tấn Uyên đem lại cho người khác một cảm giác nhã nhặn, khóe miệng giống như luôn nở một nụ cười gần gũi, nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi, trái lại làm cho người khác thấy sự thâm trầm khó nói, khiến hắn thành công thể hiện là một người chín chắn thận trọng nhưng cũng có phần u ám, một người cư xử đúng mực.
Tuy là lần thứ nhất gặp mặt, nhưng Cận Phong đối với Cố Tấn Uyên đề phòng tới mười phần, có chút kỳ lạ, Cận Phong đề phòng Cố Tấn Uyên không chỉ do hắn lại gần Cố Dư, mà chính là nhằm vào bản thân Cố Tấn Uyên.
Hắn chán ghét thứ tỏa ra trên người Cố Tấn Uyên, giống như có thể khống chế tất cả.
Cố Tấn Uyên đối với Cận Phong lễ phép gật đầu mỉm cười, rồi quay sang Cố Dư điềm đạm giới thiệu, sau đó đưa cho Cố Dư một tấm danh thϊếp, cũng mỉm cười muốn danh thϊếp của Cố Dư.
Cận Phong thay Cố Dư nhận lấy tấm danh thϊếp kia.
"Hóa ra là phó tổng tập đoàn Thành Cố, thất lễ rồi." Cận Phong liếc nhìn danh thϊếp, đưa tay bắt tay cùng Cố Tấn Uyên, dùng giọng điệu đùa giỡn nói, "Trước mặt tôi Cố tổng lại muốn xin cách liên lạc với bạn nhảy của tôi có phải là quá nóng vội rồi không."
Trong mắt Cận Phong chính là khıêυ khí©h, lời nói cũng khó nghe.
"Chỉ là một người bạn nhảy, Cận thiếu gia cần gì để ý như vậy."
"Thật xin lỗi." Mặt Cố Dư đầy lúng túng cười nói, "Tôi. . . . Tôi đi toilet."
Không chờ Cận Phong mở miệng, Cố Dư xoay người nhanh chóng bước về phía tolet.
Cận Phong thu hồi ánh mắt, quay đầu không kiên nhẫn nhìn Cố Tấn Uyên so với mình cao hơn tầm hai ba centimet.
"Chỉ sợ Cố tổng đang tự tin quá mức đi." Cơ thể Cận Phong hơi nghiêng về phía Cố Tấn Uyên, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy, "Người này, anh tốt nhất đừng mong tới."
Cận Phong cũng không muốn phải nói trực tiếp, dù sao hiện nay gây thù với nhiều người không phải điều tốt với hắn, nhưng ánh mắt mà Cố Tấn Uyên nhìn Cố Dư, phảng phất giống như đang nhìn một thứ thuộc về hắn , khiến cho Cận Phong hết sức khó chịu.
Cố Tấn Uyên vẫn duy trì nụ cười như cũ, "Thật sao? Vậy đánh cược đi."
Cận Phong sửng sốt một chút, "Cái gì?"
"Đánh cược. . . ." Cố Tấn Uyên bước về phía trước nửa bước, ở bên tai Cận Phong nói nhỏ, "Đánh cược xem cậu ấy sẽ để ai làm người đàn ông đầu tiên."
Cố Tấn Uyên khiến Cận Phong không thể nào dùng từ ngay thẳng để đánh giá y.
"Ồ?" Cận Phong hơi ngửa đầu, "Thật xin lỗi, của tôi là của tôi, tôi cũng không cần biết anh đang muốn bày trò tẻ nhạt nào với tôi, dưới cái nhìn của tôi thì ưu thế duy nhất của anh là cùng họ với Cố Dư."
Cận Phong lười phải tiếp tục phí lời, nói nhanh "Thật xin lỗi tôi đi tolet" rồi lập tức rời đi.
Cố Tấn Uyên nhìn bóng lưng Cận Phong, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhưng đáy mắt lại không có bất cứ ý cười nào.
"Đúng là ngu xuẩn. . . . ."