Cận Phong sẽ nói rõ với Cố Dư.
Cận Phong cảm giác thời cơ đã đến, bố trí một bữa tối lãng mạn bên trong phòng ăn cùng Cố Dư, lấy ra một chiếc nhẫn có viên kim cương quỳ trước mặt Cố Dư.
Cận Phong vốn định dùng hoa hồng, nhưng hắn lại cảm thấy hoa hồng có tươi đẹp đến đâu ở bên cạnh một Cố Dư đơn giản vẫn trở nên tầm thường, nhẫn mang theo ý nghĩ cầu hôn, dùng nó để mong Cố Dư trở thành bạn trai mình càng thể hiện được chính xác những gì trong lòng Cận Phong muốn nói với Cố Dư, hắn thật lòng, muốn quyết tâm cùng cậu cùng đi trên một con đường dài.
Vẻ mặt Cố Dư mông lung nhìn thành ý của Cận Phong, với việc bất ngờ như thế này không biết phải làm sao.
Cận Phong nói xong, so với những gì mà hắn tưởng tượng còn chân thành hơn nhiều.
Có điều Cố Dư cũng cảm thấy điều này lo do những gì cậu thể hiện phù hợp với sở thích của Cậ Phong hơn tình nhân trước đây của hắn.
Thấy Cố Dư cúi đầu chậm chạp không đáp lại, Cận Phong căng thẳng vô cùng.
Chuyện như vậy đối với người có da mặt mỏng như tờ giấy Cố Dư, hoặc là thành công chính thức qua lại, nếu như thất bại thì những gì ở hiện tại đều khó có thể duy trì.
Cận Phong cảm giác được Cố Dư lo lắng, hỏi thăm dò, "Cố Dư, em lo lắng nếu cùng tôi sau này sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm đúng không?"
Cố Dư chậm rãi ngẩng đầu lên, mười ngón đan vào nhau, đôi mắt đỏ lên, "Tôi..tôi sợ."
Cận Phong do dự một lúc, đột nhiên đóng hộp nhẫn lại, nắm chặt tay Cố Dư nhét hộp nhẫn vào tay cậu.
"Cố Dư em nghe anh nói." Ánh mắt Cận Phong kiên định, "Thật ra anh vẫn đang cố gắng tranh đoạt những gì mà anh muốn, nhưng bởi vì người của Cận Dương vẫn luôn theo dõi anh, anh không thể thể hiện được việc làm của mình. Cố Dư, còn một khoảng thời gian nữa anh sẽ chứng minh, em chỉ cần đồng ý cho anh cơ hội, chờ anh xử lý xong hết mọi chuyện ở bên cạnh mình sẽ trở về thành phố C tìm em, đến lúc đó cho dù em có đồng ý qua lại với anh hay không anh đều sẽ chấp nhận, chỉ là hiện tại đừng từ chối anh nhanh như vậy, có được không?"
Cố Dư mím môi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Vậy cái kia..phải đợi bao lâu?"
Cận Phong vui vẻ, nắm tay Cố Dư đặt lên mặt mình, "Trước khi em tốt nghiệp anh sẽ tìm em, lúc đó em ở cùng với anh, anh sẽ không để em phải đố kỵ với ai cả."
Cố Dư trầm mặc một lúc rốt cục khẽ gật đầu, thấp giọng nói, "Được."
Cận Phong mừng rỡ không thôi, hắn cong đầu gối xuống ôm lấy eo Cố Dư, mặt kề vào bụng của cậu.
Cố Dư khẽ vuốt tóc Cận Phong,những sợi tóc ngắn và cứng chạm vào tay ngứa ngứa rất dễ chịu, "Nếu như khi em tốt nghiệp anh vẫn chưa tới tìm em thì phải làm sao?"
Cận Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn vẻ lo lắng của Cố Dư, trong nháy mắt lại có phần hài lòng.
"Vậy cũng không cần đợi." Cận Phong cười nói, "Nếu như anh không đi tìm em, nhất định là đã không còn mạng rồi."
Sắc mặt Cố Dư càng thêm ảm đạm, "Nói câu như thế mà anh còn cười được."
"Em đang lo lắng cho anh sao?" Cận Phong cọ cọ mặt vào bụng Cố Dư, lẩm bẩm , "Cố Dư, tiểu Cố Dư của anh."
Cố Dư giống như giận dỗi hừ một tiếng, "Lại còn chả phải là do anh thay lòng đổi dạ không đi tìm em sao?"
Cận Phong không nhịn được cười, hắn đứng dậy ôm Cố Dư từ ghế lên, sau đó nhìn cố dư với vẻ mặt cưng chiều.
"Đồng chí Tiểu Cố đang ghen sao?"
Cố Dư vốn còn muốn giãy dụa, vừa nghe Cận Phong nói như thế, lập tức quay đi tỏ vẻ hờn dỗi, "Anh đừng có mà tưởng bở."
Tầm mắt Cận Phong không có cách nào rời khỏi khuôn mặt thanh tú đáng yêu này, hắn thả Cố Dư xuống, không chờ Cố Dư phản ứng lại liền nâng mặt Cố Dư lên hôn một cái.
"Em nói xem tại sao em lại câu dẫn người khác như vậy chứ."
Cố Dư đẩy tay Cận Phong ra, xoay người một lần nữa ngồi lại trên ghế, "Đừng táy máy tay chân, em vẫn còn cái chưa đồng ý đâu đấy."
"Được được được, không bắt nạt em nữa." Cận Phong ngồi trở lại trên ghế, nghiêm túc nói, "Em thay anh giữ chiếc nhẫn, thời gian tới anh không thể ở cạnh em được, bất kỳ người nào theo đuổi em cũng không được đồng ý."
"Vậy còn anh? Lấy cái gì bảo đảm anh sẽ không thượng người khác chứ, sau đó anh mà cùng người khác làm chuyện kia, cho dù anh có đến tìm em, em cũng sẽ không đồng ý." Dừng một chút, Cố Dư ngồi thẳng lên nói mạnh mẽ, "Em có bệnh thích sạch sẽ."
Cận Phong dở khóc dở cười, "Vậy em đưa anh một thứ để anh mang theo, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhớ đến em."
"Cái này thì" Cố Dư sờ sờ tất cả túi áo, "Bây giờ thì không có, hay anh chờ một lúc để em đi mua."
"Không cần phiền toái như vậy." Cận Phong chỉ cái ở cổ Cố Dư, "Trên cổ em có một cái dây chuyền Quan Âm, tôi thấy em đi tắm đi ngủ đều không cởi ra, nếu không đưa cho anh đi, càng là đồ vật bên mình thì càng thân thiết mà."
Cố Dư dùng áo che lại dây chuyền, sắc mặt có chút khó coi, "Thứ này không có đáng tiền lắm đâu."
Thấy Cố Dư có vẻ không muốn, Cận Phong liền biết dây chuyền này đối với Cố Dư có ý nghĩa đặc biệt.
"Anh chỉ thay em giữ nó thôi, chờ sau này anh đi tìm em, sẽ trả lại cho em mà." Cận Phong ôn nhu nói, "Sau này nhìn thấy nó cũng như là nhìn thấy em, Cố Dư, được không?"
Cố Dư bị lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Cận Phong mê hoặc, cuối cùng vẫn tháo xuống đưa cho hắn.
Cố Dư cũng không lo lắng rằng sợi dây chuyền sẽ không được trả lại, bởi vì không lâu nữa cậu có thể trực tiếp lấy lại nó từ Cận Phong, chỉ là cậu sợ mảnh ngọc này sẽ bị Cận Phong ném hỏng.
"Anh nhớ giữ cẩn thận." Cố Dư thấp giọng nói, "Nếu như anh làm hỏng nó, không cần chờ về sau, hiện tại chúng ta lập tức xong."
Câu này làm cho Cận Phong sợ hãi không ít, nhanh chóng đem nó cất vào túi, "Em yên tâm, ngọc ở đâu người ở đấy, không có người ở đấy thì ngọc vẫn ở."
Cố Dư nhịn không được bật cười, "Lúc này mới giống anh này."