Cố Dư tỉnh lại rất yên tĩnh, nằm im không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng mở mắt ra.
Đập vào mắt đầu tiên là l*иg ngực màu lúa mạch của Cận Phong, tiếp theo là cảm nhận được cánh tay của Cận Phong đang đặt lên eo mình, cằm rắn chắc đang để trên tóc mình.
Cậu biết tối hôm qua lúc bắt đầu ngủ Cận Phong cách một lớp chăn ôm mình, sau đó khoảng chừng hai giờ sáng thì lén lút xốc chăn lên chui vào.
Có điều ngoài dự đoán của Cố Dư, Cận Phong chẳng hề làm gì cả, chỉ đơn giản là ôm cậu.
Cố Dư nhắm mắt lại chuẩn động người, Cận Phong liền tỉnh dậy.
Cận Phong cẩn thận từng li từng tí một buông Cố Dư ra, cơ thể hơi dịch chuyển xuống giường, sau đó rón rén ôm gối ra khỏi phòng ngủ, nằm ở ghế sofa ở phòng khách sau đó giả vờ bắt đầu ngủ.
Tất cả đều đúng như dự đoán của Cận Phong, Cố Dư từ phòng đi ra ngoài, tự trách mình chiếm phòng ngủ của Cận Phong khiến hắn phải ngủ ở phòng khách.
Cận Phong chỉ cần như vậy lập tức lắc lắc cái đuôi sói lớn, lợi dụng xoa xoa tóc và gò má Cố Dư, cười xấu xa, "Vậy sau này hai chúng ta cùng ngủ chung."
"Nhưng mà.. "
"Hai người con trai ngủ cùng nhau thì sao?" Cận Phong lập tức cắt ngang, nghiêm túc nói, "Em do dự không quyết định là đang nghi ngờ phẩm chất của anh sao?"
Cố Dư liền vội vàng lắc đầu, nhanh chóng nói, "Anh là người tốt."
"Cái này coi như xong." Cận Phong suýt chút nữa cười ra tiếng, cuối cùng ôn nhu nói, "Nhanh đi rửa mặt, hôm nay để anh Phong dẫn em ra ngoài dạo chơi."
Cố Dư cười lộ ra hai hàng răng, "Được."
Cận Phong đưa Cố Dư đi tham quan cơ quan chính, Cố Dư cũng nhìn thấy thần tượng của mình.
Thấy Bạch Duyên Lâm làm việc vô cùng bận rộn, Cố Dư chỉ dám ở phía xa nhìn một chút, vốn định chờ Bạch Diên Lâm quay xong sẽ xin chữ kí cùng chụp ảnh, nhưng Cận Phong bảo lịch trình của Bạch Diên Lâm kín rồi, một phút cũng không rảnh rỗi nên Cố Dư khó gặp được, thế nhưng cuối cùng vẫn đồng ý sẽ giúp cậu xin chữ ký lên tấm áp phích.
Một tuần trôi qua, Cố Dư không rời Cận Phong nửa bước, gặp từng minh tinh từ trẻ nhất đến kì cự nhất cũng có, thật ra cũng không giới thiệu được với nhiều người, Cố Dư dính lấy Cận Phong chỉ có cơ hội nói chuyện khách sáo hai câu, nhiều lúc Cố Dư căng thẳng đến mức không nói được, phải nhờ Cận Phong đứng bên cạnh làm dịu bầu không khí rồi mới nói chuyện được.
Cố Dư nói với Cận Phong khoảng thời gian này cậu ở chung với hắn, ra ngoài cảm nhận, là khoảng thời gian cậu thấy hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng.
Nhưng Cố dư không biết, khoảng thời gian này Cận Phong cũng lén thuê người điều tra thân phận của cậu.
Con người có thể càng ngày càng gần gũi, thế nhưng tâm lún càng ngày càng sâu nhất định phải cẩn thận.
Đương nhiên, Cận Phong cũng chưa từng hoài nghi cái gì về Cố Dư, gặp được nhau là trùng hợp, ở chung cũng là mong muốn của một mình hắn, vì thế từ đầu đến cuối Cố Dư luôn là người bị động, người như thế không thể có vấn đề gì, nhưng đang là giai đoạn quan trọng, Cận Phong phải tự ép mình đề phòng với bất cứ ai bên ngoài.
Kể cả người đơn thuần vô hại như Cố Dư.
Theo kết quả điều tra, những gì hắn biết về Cố Dư từ lần đầu gặp mặt đều giống nhau.
Cố Dư sinh ra ở một gia đình bình thường, từ nhỏ đã là một người con trai ngoan ngoãn, gia đình của cậu, những mối quan hệ, điện thoại qua lại cũng không có vấn đề, một người sạch sẽ thẳng thắn như cậu không tìm ra chút tỳ vết bất thường nào cả.
Việc điều tra thừa thãi này khiến Cận Phong có chút hổ thẹn với Cố Dư, lo rằng Cố Dư sẽ nổi giận nếu biết mình làm vậy nên Cận Phong không nói cho cậu về việc điều tra, vậy nên càng chăm sóc Cố Dư, càng yêu thương cậu hơn.
Chập tối hôm nay, Cận Phong được Cận Dương "mời" đi cùng ăn cơm, Cố Dư cầm thẻ mà Cận Phong đưa tự mình đi ăn cơm.
Đi vào một tiệm cơm Tây, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước mặt Cố Dư dẫn cậu vào phòng ăn ở tầng hai.
Người đàn ông mở cửa, làm động tác mời vào lễ phép, "Cố tổng ở bên trong chờ Cố thiếu gia đã lâu."
Cố Dư nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nhấc chân đi vào phòng.
Người đàn ông ngồi ở bàn ăn sát cửa sổ thấy Cố Dư đi vào ung dung thong thả đứng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, dáng vẻ giống như đang thưởng thức cà phê buổi chiều bình thường.
"Gặp được em quả thật không dễ dàng."
Vóc người của hắn thon dài cao ráo, vai rộng chân dài càng làm bộ âu phục màu đen trở nên nổi bật hơn, dáng bề ngoài cũng tuấn mỹ, chỉ là con mắt có chứa ý cười đầy sâu xa, làm cho người khác có m,ột cảm giác kì lạ, uy hϊếp.
Quả nhien Cố Dư không có kiên nhẫn cùng người trước mắt này nói chuyện hàn huyên, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp hỏi, "Tìm tôi có việc gì?"
"Giữa chúng ta ngoại trừ công việc thì không có chuyện gì khác để nói sao?"
"Không có."
Người đàn ông cũng không hề tức giận, chỉ lắc đầu cười khẽ, "Em sẽ không trách tôi lần trước không đến để ngăn Cận Dương làm vậy đi, thật ra tôi có tới, chỉ là chậm hơn Cận Phong mấy phút, hắn đã mang em đi."
"Anh đã suy nghĩ nhiều rồi."
"Cũng phải, trước giờ em đâu có để ý tôi vì em đã làm cái gì." Người đàn ông mỉm cười nhìn Cố Dư, "Em yên tâm, tôi sẽ khiến Cận Dương phỉa trả giá lớn."
Cố Dư hờ hững nói, "Cố Tấn Uyên, tôi đến đây không phải để nghe mấy lời vô bổ này của anh, thời gian của tôi có hạn, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép ."
Cố Tấn Uyên tự giễu cười nhẹ một tiếng, cơ thể tự vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, chậm rãi nói, "Cận Phong đã cho người điều tra em, em biết không?"
"Chuyện này có trong dự định."
"Em bình tĩnh như thế xem ra rất tin tưởng vào việc làm của tôi."
"Còn có chuyện gì không?"
"Còn có cái này" Cố Tấn Uyên đưa một tập tài liệu cho Cố Dư, "Đây là một phần công chứng di chúc của Cận Tố Giang, tên luật sư mà Cận Dương gϊếŧ lúc Cận Tố Giang còn sống chỉ là giả, còn tên luật sư thật thì sợ bị Cận Dương đuổi gϊếŧ nên đã trốn ra nước ngoài sống, tôi tốn không ít nhân lực mới mò được ông ta."
Cố Dư cẩn thận đọc nội dung di chúc, sắc mặt hơi trầm xuống, "Bản di chúc nào hoàn toàn có thể giúp Cận Phong xoay chuyển tình thế."
"Nhưng cũng phải nhìn vào tình huống hiện tại, hiện nay Cận Dương đang nắm quyền ở Cận gia, nếu để cho Cận Dương biết tấm di chúc này còn tồn tại, có lẽ hắn sẽ không thèm cần tấm vẽ kia nữa mà trực tiếp gϊếŧ chết Cận Phong, nhất định phải để Cận Phong biết được bản di chúc này, còn làm cách nào thì phải nhờ vào em rồi."
"Tôi biết rồi."
Cố Dư cũng không ở lại cùng Cùng Tấn Uyên nói chuyện lâu, trước khi rời đi chỉ hỏi tình hình của mẹ mình.
"Bác gái vẫn khỏe, chờ hoàn thành xong chuyện này, tôi đưa em đi thăm bà."
Cố Dư chỉ là gật đầu một cái liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.