Chương 11: Tin tưởng

Cận Phong tóm tắt đến gần đoạn Cận gia xảy ra chuyện, nhưng hắn đối với Cố Dư cũng có phần không nói, ví dụ như hắn không nói tấm vẽ mà Cận Dương muốn lấy trên người hắn rốt cuộc là cái gì, hiện tại đang ở đâu.

"Nhưng hai người là anh em ruột mà." Cố Dư nói, "Bác trai để lại tấm vẽ cho anh chẳng phải cũng như để cho anh trai sao? Huống hồ anh trai anh đều chiếm toàn bộ tài sản, sao còn cần tấm vẽ kia nữa?"

"Dã tâm của Cận Dương đương nhiên không chỉ dừng ở tài sản của Cận gia, tập đoàn Trường Cận ở trong nước cũng được coi như là đứng đầu, nhưng ở trên quốc tế thì chưa là gì cả, hiện có một đường tắt để hắn một bước lên trời, đương nhiên hắn sẽ không từ thủ đoạn mà lấy nó rồi."

"Ý của anh chính là tấm vẽ kia có thể cho hắn..."

"Đúng vậy, cha anh biết được ý muốn của hắn, mới đem tấm vẽ kia để lại cho anh, thế nhưng trong mắt của cha Cận Dương so với anh thông minh hơn, lại biết kinh doanh, nên từ trước đã giao quyền điều hành Trường Cận cho hắn, có điều anh nghĩ hẳn là cha thấy hối hận rồi, nếu như ông ấy biết sau khi ông mất, Cận Dương chẳng nể tình anh em vẫn xuống tay với anh, nói gì cũng sẽ không để Cận Dương làm khó anh."

"Tôi đánh liều hỏi một câu, nếu tấm vẽ kia có khả năng như vậy sao anh lại không cần nó? Giúp đỡ chính mình, nếu như anh và anh trai có cùng quyền lợi chắc chắn hắn sẽ không đối phó được với anh."

"Tấm vẽ kia không thể dùng." Vẻ mặt Cận Dương nghiêm túc, "Tấm vẽ là do Cận gia từng đời truyền lại,anh không thể để nó bị hủy trong tay anh, cho dù có mang tính mạng của người quan trọng ra đổi anh cũng sẽ không đồng ý."

Đây là điểm mấu chốt của hắn, cũng là nguyên tắc cả đời này.

Cố Dư lần đầu tiên thấy rõ sự lạnh lẽo trong đôi mắt của Cận Phong còn hơn đồ vật bình thường, hắn phát hiện người trước mắt này trông chỉ là một tên "con ông cháu cha", thế nhưng cũng không phải chỉ có bề ngoài..

Cố Dư lúng túng cười, "Anh nói như thế nghe sao lại giống như một tấm bản đồ kho báu nhỉ?"

"Gần như thế." Cận Phong nói, "Tấm vẽ kia vốn tồn tại một bí mật, Cận gia cũng chỉ mấy người biết, nhưng anh không nghĩ tới tên tiểu nhân Tôn Ái kia lại điều tra ra, còn có thuộc hạ của Cận Dương - La Thân, anh nghĩ hiện tại trừ bọn họ ra cũng chẳng có ai tìm kiếm anh."

Vẻ mặt Cố Dư lo lắng, "Vậy thì sau này ngày nào anh cũng phải sống trong lo lắng sao."

"cũng không đến nỗi như thế." Cận Phong khẽ cười nói, "Cận dƯơng muốn một mình nuốt trọn tấm vẽ kia thế nên không muốn anh rơi vào tay của người khác, anh chỉ cần đối phó với một mình hắn là được."

"Thế sau này anh có tính toán gì không? Anh trai anh chắc chắn sẽ không dễ dnagf bỏ qua cho anh"

"Tới đâu hay tới đó, với lại Cận Dương cũng không dám để anh chết." Cận Phong duỗi tay vươn vai vẻ lười nhác, "Cận Dương sẽ dùng trăm phương ngàn kế để biết được anh dấu tấm vẽ kia ở chỗ nào, nói không chừng khắp căn nhà này đều bị đặt máy nghe lén."

Cận Phong hơi dịch chuyển đến gần Cố Dư, một nửa thân thể gần kề Cố Dư, đầu lười biếng khoát ngả lên vai Cố Dư.

"Anh cho em biết nhiều như vậy bởi anh coi em là người của mình." Chóp mũi của Cận Phong cố tình cọ vào chóp mũi trắng nõn tinh tế của Cố Dư, "Đồng chí Tiểu Cố không cảm nhận được khoảng cách giữa chúng ta đã gần thêm một bước rồi sao?"

Cố Dư nhanh chóng đứng lên, đỏ mặt, "Tôi..tôi đi tắm."

Cố Dư nói xong hướng về căn phòng cách sofa không xa, kết quả chạy nhầm vào nhà bếp liền phải quay ra.

Cận Phong chỉ chỉ căn phòng đối diện, Cố Dư lúng túng nhanh chóng chạy đi.

Cận Phong cầm áo tắm đi vào phòng tắm, đúng lúc Cố Dư vừa cởϊ qυầи áo.

"Tắm xong thay cái này đi." Cận Phong lấy từ trong áo tắm một chiếc qυầи ɭóŧ xanh đen, cươi xấu xa, "Bây giwof qυầи ɭóŧ cũng chỉ cso thể mặ của anh thôi."

Mặt Cố Dư đỏ đến mức như sắp chảy ra máu, không ngừng xua tay, "Không cần không cần, cảm ơn anh, tôi cứ mặc tạm cái cũ đã, xong rồi tôi liền liền liền ra ngoài mua cái mới." (Không phải chữ bị vấp đâu ạ =))) )

"Liền liền liền cái gì hả?" Cận Phong bắt chước Cố Dư nói lắp, tung chiếc quần trong tay, dở khóc dở cười nói, "Yên tâm đi, quần này anh chưa có mặc đâu, anh thích ở bên ngoài, căn nhà này có mười mấy cái qυầи ɭóŧ chưa đυ.ng tới, đối với em có vẻ hơi rộng, nhưng mặc rất thoải mái, này, cầm lấy đi."

Cố Dư cúi đầu, đưa tay nhận quần áo trong tay Cận Phong, thanh âm nhỏ nhẹ như truyền ra từ hàm răng, "Cảm ơn."

Cận Phong nhân cơ hội xoa mái tóc mềm mại của Cố Dư, động tác sủng nịnh khiến đầu Cố Dư càng cúi thấp hơn.

"Em nói xem tại sao da mặt cua em lại mỏng như con gái thế." Cận Phong lại bóp bóp má của Cố Dư, cười nói, "Mấy người ra trường ở học viện điện ảnh Thanh Lưu đều gióng nhau, nếu mai sau em tiến vào giới giải trí, chẳng phỉa sẽ là miếng thịt mềm trong bọn sói sao?"

Cố Dư bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì nói, "Hiện tại anh và bầy sói khác gì nhau."

"Ô ô, Tiểu Cố bây giờ học được cách dỗi người khác rồi, tiến bộ không nhỏ đâu nha."

"Anh đi ra ngoài trước đi." Cố Dư đẩy Cận Phong, "Tôi muốn tắm rửa, anh chờ tôi xong rồi hẵng vào."

"Được được được." Cận Phong vừa cười vừa đi ra ngoài, "Đợi tí theo anh đến phòng khách xem phim."

Sau khi Cận Phong rời đi Cố Dư đóng lại cửa kính phòng tắm, trước đó nhìn qua khe cửa chắc chắn rằng Cận Phong đã đi ra sofa ngoài phòng khách, xác định hắn không đi tới đây nữa mới yên tâm đi tắm.

Trên đường về đây Cận Phong có mua cho Cố Dư một chiếc điện thoại di động.

Cố Dư ghi số của bạn bè mình vào, đồng thời gửi cho mẹ của mình một tin nhắn đang ở cùng bạn học, mọi chuyện đều thuận lợi.

Cố Dư cảm thấy Cận Phong vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, trái lại còn cảm thấy Cận Phong chỉ tin tưởng mình một chút, nhất định sẽ xem lai lịch của mình cùng những người mà mình quen biết điều tra thật kỹ càng.

Cận tố Giang truyền tấm vẽ lại cho Cận Phong, tất nhiên là do nhìn thấy trên người Cận Phong có thứ gì đó mà không phải ai cũng có.

Cố Dư tắm xong, sấy khô tóc mới đi ra, lúc này CẬn Phong chỉ thay một cái quần đùi thoải mái, gác chân ngồi dựa vào ghế sofa.

"Đêm dài hai chúng ta cùng xem mấy bộ phim riết thời gian."

"Anh không tắm sao?"

"Anh trước khi ngủ mới tắm, không cần vội."

Cố Dư ngồi vào bên cạnh Cận Phong, lại cùng anh tranh luận xem phim gì.

Phim chưa hết mà Cố Dư đã ngả vào Cận Phong ngủ.

Cận phong ôm Cố Dư lên giường của mình, lúc đặt xuống thì chóp mũi chạm phải má của Cố Dư, hai người gần trong gang tấc, Cố Dư khi ngủ so với lúc đang tỉnh còn ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Cận Phong không kìm lòng được cúi đầu hôn lên trán của Cố Dư.

"May là em đã sớm bị anh đυ.ng." Cận Phong nhìn chăm chú khuôn mặt Cố Dư lúc ngủ, thấp giọng cười nói, "Nếu mà chậm hơn hai năm không biết em sẽ bị bắt nạt thành cái dạng gì."

Trong giấc mộng Cố Dư hừ hừ hai tiếng, vươn mình ngủ tiếp đi.

Cận Phong tắm rửa qua loa, sau đó chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ lên giường, cách một cái chăn nhẹ nhàng ôm Cố Dư vào lòng, chóp mũi ngửi được hương thơm từ người Cố Dư.

Cận Phong thấy bất ngờ vì lúc này mình ôm Cố Dư mà không có chút suy nghĩ lung tung nào cả, chỉ cảm thấy ôm như vậy rất thoải mái.