"Anh gạt tôi." Cố Dư khóc thút thít lẩm bẩm nói, "Căn bản anh không phải bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi, anh gạt tôi."
Cố Dư yếu đuối khóc nức nở, khóe mắt hồng lên đầy nước mắt, ở trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp càng lộ ra vẻ đáng thương nhu nhược nhưng cũng động lòng người.
Cận Phong kéo Cố Dư vào trong lòng mình, để khuôn mặt của Cố Dư tựa vào hõm vai mình.
"Xin lỗi Cố Dư, anh không cố ý gạt em." Cận Phong nhẹ giọng nói, "Đừng sợ, đã không sao rồi, để anh đưa em về nhà."
Cận Phong nắm chặt tay Cố Dư, đem Cố Dư đang có chút thất thần đi ra khỏi phòng ăn.
Ra khỏi khách sạn, Cận Phong đưa Cố Dư lên xe của mình.
Cận Phong lái xe đi rồi, một chiếc xe màu đen khác đứng ở cửa tiệm rượu chưa lâu cũng rời đi.
Bởi vì sắc trời đã tối, Cận Phong thuyết phục Cố Dư tạm thời ở nhà của mình ngủ lại một đêm, rạng sáng mai sẽ đưa Cố Dư trở về.
Cố Dư cũng đồng ý .
Dọc theo đường đi, Cố Dư cúi thấp đầu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Cận Phong trầm mặc lái xe không nói.
Lái xe được một đoạn đường thì CẬn Phong mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, "Em chắc là chưa ăn cơm tối, tôi cũng chưa ăn, phía trước có một quán không tệ, chúng ta cùng đi?"
Cố Dư cúi đầu, vuốt cái bụng cả ngày chưa ăn gì của mình, có chút thẹn thùng gật gật đầu.
Đến quán ăn, hai người sau khi gọi thức ăn xong, dáng vẻ Cố Dư vẫn như muốn nói rồi lại thôi, Cận Phong cũng biết Cố Dư muốn hỏi cái gì.
"Chuyện gia đình anh khá là lộn xộn, anh không muốn nói cho em vì sợ em sẽ bị liên lụy." Cận Phong ôn hòa nhìn Cố Dư, áy náy lên tiếng, "Liên quan tới chuyện tối nay, anh xin lỗi, anh..."
"Tôi không trách anh." Cố Dư nhẹ giọng ngắt lời Cận Phong, tựa hồ không muốn để cho Cận Phong tiếp tục áy náy, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười khiến người khác siêu lòng, "Tuy rằng tôi không biết anh cùng anh trai có xích mích gì, nhưng anh trai anh là anh trai anh, anh là anh, hành động của anh trai anh tôi sẽ không đem nó trút lên anh, hơn nữa hôm nay nếu mà anh không chạy tới đúng lúc, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nói cho cùng tôi nên cảm ơn anh mới phải."
Dừng một chút, Cố Dư lần thứ hai cúi đầu, từ góc độ của Cận Phong nhìn lại thì giống như là đang thẹn thùng, "Kỳ thực ở chung với anh nhiều ngày như vậy tôi cũng biết anh là người như thế nào."
Cái sự lưu manh trong Cận Phong lại mạnh mẽ trồi lên, hắn nghiêng người về phía Cố Dư, cười gian xảo hỏi, "Vậy ở trong lòng em, anh là người thế nào."
Cố Dư ngẩng đầu lên, liền đối diện với gương mặt của Cận Phong, đáy mắt đều là ý cười xấu.
Thân thể Cố Dư theo bản năng hơi lùi về sau, không biết phải làm sao đáp, "Thì chính là người tốt đó."
Cận Phong hỏi tới cùng, "Tốt bao nhiêu."
"Dù sao tôi cũng cảm thấy anh là một người bạn đáng tin tưởng."
"Tin tưởng bao nhiêu?" Cận Phong từng bước ép sát.
Cố Dư bị Cận Phong hỏi có chút choáng váng, vẻ mặt mờ mịt bộ dnags luống cuống, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Được rồi được rồi." Cận Phong cười nói, "Trêu em thôi."
Cố Dư chạm vào miệng, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ này khiến lòng của Cận Phong như tê dại đi.
Có thể là vừa cùng Cố Dư trải qua một phen nhớ đời, có thể bởi vì Cố Dư nhìn thấy mình đứng cùng Cận Dương không có năng lực gì nhưng vẫn nguyện ý đứng cùng mình, Cận Phong dần dần không làm thế nào để đối đãi lại ân tình của Cố Dư.
Những nhân tình trước đây của hắn đều kém xa Cố Dư cả trong lẫn ngoài.
Cố Dư chính là một nửa kia hoàn hảo nhất của hắn.
Cận Phong cảm giác mình giống như đã thích Cố Dư, là loại yêu thích chân chính, yêu thích người này, nhưng hắn lại cảm thấy rất vô lý.
Thời gian ở chung ngắn như vậy.
Người phục vụ bưng các món ăn lên, bầu không khí ở bàn cơm vô cùng hòa hợp.
"Tôi nhớ ngày trước em từng nói với tôi thần tượng của em là Bạch Duyên Lâm."
"Ừ." Cố Dư gật đầu liên tục, con mắt như sáng lên, "ANh ấy chính là mục tiêu cho tôi phấn đấu."
"Bạch Duyên Lâm là nghệ sĩ ký kết của Tinh Hà, mà Tinh Hà lại là công ty giải trí dưới trướng Cận gia, ngày mai Bạch Duyên Lâm sẽ chụp ảnh ở Tinh Hà, anh có thể dẫn em đi gặp người đó."
Cố Dư tinh thần tỉnh táo hơn hẳn, "Có thật không? Vậy tôi có thể xin chữ ký chứ?"
Cận Phong thấy Cố Dư đối với tên Bạch Duyên Lâm này rất để ý, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, hắn không phải người thích hâm mộ ngôi sao, lại thường xuyên tiếp xúc cùng bọn họ, thế nên không giống với Cố Dư đi hâm mộ những ngôi sao minh tinh này, cho nên thấy Bạch Duyên Lâm được Cố Dư hâm mộ ít nhiều cảm thấy không cam lòng.
Hiện tại hắn chỉ có thể ở trong lòng thầm thừa nhận tiểu mỹ nam trước mắt này là cô dâu nhỏ của hắn.
"Đương nhiên có thể." Cận Phong cười nói, "Nếu như em đồng ý wor lại đây mấy ngày, tôi có thể dẫn em đi gặp những người mà em muốn gặp, sau đó thuận lợi giúp em đi theo con đường diễn xuất."
"tôi đồng ý." Cố Dư bật thốt lên, sau đó đột nhiên lại lộ ra khuôn mặt bối rối, "Cơ hội tốt như vậy tôi đương nhiên không muốn bỏ qua nhưng mà..."
"Ăn uống ở đây tôi đảm bảo." Cận Phong cười, "Trước đây em giúp đỡ anh nhiều như vậy, cái này coi như là anh báo đáp em, em không cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều."
"Vậy thì tôi đành cung kính không bằng tuân lệnh thôi."
Ăn cơm xong, Cận Phong mang trở về nhà của mình.
Căn nhà cố định của Cận Phong là một tòa nhà cao cấp lớn gần 200 phòng, có điều hắn rất ít trở về, thường ở bên ngoài phóng khoáng, ban đêm mệt mỏi thì đem tình nhân đến khách sạn, có khi một tháng cũng không về nhà, hắn thuê dọn dẹp một tuần đến dọn dẹp định kỳ, thế nên nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ.
"Nhà anh đẹp quá." Cố Dư thở dài nói, "Tôi còn tưởng rằng..."
"Cho rằng anh trai tổng giám đốc kia sẽ hành hạ anh?" Cận Phong cười nói, "Tuy rằng có nhiều việc bị hạn chế nhưng mà điều kiện sống của anh vẫn còn tốt."
"Nếu như vậy sao anh còn chạy trốn? Rõ ràng anh sống rất tiện nghi mà." Cố Dư không suy nghĩ bật thốt lên hỏi, "Lần đầu chúng ta gặp nhau anh đang bị thương nặng, là do anh trai anh đánh anh sao?"
Nụ cười trên mặt Cận Phong đột nhiên biến mất.
Cố Dư thấy Cận Phong hình như bực mình, vội vàng nói, "Tôi chỉ là hiếu kì nên mới hỏi, không có ý gì đâu, anh đừng tức giận, coi như tôi chưa nói gì đi."
Cận Phong đi tới ngồi xuống sofa, cau mày suy tư chốc lát, sau đó hướng Cố Dư vẫy vẫy tay.
Cố Dư sững sờ đi tới bên cạnh Cận Phong ngồi xuống.
"Thật ra sự việc Cận gia bị tách ra cũng không phải bí mật gì, bao nhiêu người nhìn vào cũng thấy, nói cho em chỉ sợ em lo lắng thôi."
Cố Dư trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn Cận Phong nghiêm túc nói, "Tôi không lo lắng, không chừng còn có thể nghĩ ra kế hoạch cho anh."