Vùng ngoại thành ban đêm khá yên tĩnh, một chiếc xe màu đen đi dưới ánh trăng, xuyên qua những bóng cây rẽ vào một khu nhà nơi núi rừng.
Ngồi ghế sau là một người đàn ông hai chân vắt chéo, đôi mắt nhắm lại.
Bên trong xe ánh sáng ít ỏi nhưng vẫn có thể nhìn thấy đây là một khuôn mặt anh tuấn, mang nét phương Đông, người đàn ông ngũ quan đẹp đẽ, sống mũi thẳng, hàng lông mày đen rậm sắc như lưỡi kiếm, cất giấu một khí tức nguy hiểm, khóe miệng im lặng nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sự lạnh lẽo khó gần.
Bàn tay đặt trên đầu gối, gõ chầm chậm nhưng có tiết tấu lên gối, không phát ra bất cứ tiếng vang nào, nhưng vẫn nghe phảng phất vui vẻ trong khúc nhạc quỷ dị đó.
Gần đến nơi, khóe miệng của người đàn ông cũng giương lên.
Xe dừng trước trước một căn biệt thự bốn tầng, tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa xe.
"Cận tổng, đến nơi rồi ạ ."
Tòa nhà này có giá trị không nhỏ, tuy rằng bảo nơi đây tấc đất tấc vàng cũng không đúng lắm, nhưng lại nằm ở khu vực tốt nhất, lưng dựa núi, mặt hướng ra biển, xung quanh năm, sáu dặm đều là khu sinh thái, ít tòa nhà nào được như thế.
Loại nhà này giá thường trên trời, nhiều khi có tiền chưa chắc đã mua được.
Cận Phong sau khi xuống xe liền nhanh chân tiến vào biệt thự, nụ cười khóe miệng vẫn không hề mất đi, tâm tình có vẻ vô cùng tốt.
Vào phòng khách, Cận Phong đi đến cầu thang, không quên hỏi người hầu đang quét nhà "Người mấy hôm nay sao rồi? Có đòi tuyệt thực không."
Người hầu trong lòng biết rõ đang hỏi ai, thành thật trả lời: "Thưa ông chủ, Cố tiên sinh biểu hiện vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày vẫn ăn đều đặn ba bữa."
"Ừm, vậy là được."
Cận Phong hài lòng lên lầu, đi tới trước cửa phòng ngủ thì dừng vài giây, chỉnh lại vạt áo, sau đó mới đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Bên trong phòng ngủ đen kịt một màu, Cận Phong liếc nhìn điện thoại mới có bảy giờ, nhất thời cảm thấy khó chịu.
Có thể ngủ sớm thế sao?
Cận Phong mở đèn ngủ mới phát hiện người mà hắn mong chờ không có ngủ, chỉ là im lặng ngồi ở đầu giường.
Tâm tình Cận Phong trở lại bình thường, hắn bước nhanh đến bên kia giường, nhìn người con trai đang ngồi đó, trong lòng phảng phất niềm vui sướиɠ.
Người ngồi trên giường nhìn qua chỉ có hai tư hai năm tuổi, ngũ quan đẹp đẽ nhưng gầy gò, khiến người khác phải ước ao, không cương nghị sắc bén mà lại tỉ mỉ giống như được điêu khắc khéo léo từ khối băng, nhưng không hề lạnh lẽo, mày kiếm mắt sao, gò má trắng trẻo luôn ẩn nhẫn.
Người con trai ngồi ở trên giường, nửa người trên tựa ở đầu giường, thân thể hơi nghiêng nhưng không nhiều, nhìn từ xa giống như đang dựa thẳng lên, nhưng cũng không làm cho cậu trở nên có tinh thần, trái lại cúi thấp đầu không nhúc nhích, đôi mắt ảm đạm , khiến cho cả người cậu đều mang một màu u tối.
Nói đúng hơn là một cái xác lạnh lẽo.
Thái độ không thỏa hiệp cũng không kháng cự.
Cận Phong nhìn khuôn mặt người con trai còn lạnh lẽo hơn cả những món đồ vật, hơi híp mắt do dự rồi nhanh chóng tắt đèn phòng ngủ đi.
Gian phòng rơi vào một mảnh u ám, ánh trăng từ cửa sổ hất vào gian phòng, có thể miễn cưỡng thấy rõ bài trí cùng dáng người của những người ở trong.
Cận Phong không thích bộ dạng hiện tại của cậu.
Hắn chán ghét gương mặt cùng đôi mắt kia khi tỏ ra chán ghét tình cảm của mình.
Không sợ hãi, chỉ có căm hận, khıêυ khí©h
Suy nghĩ kia khiến hắn nghiến chặt răng, chỉ hận không thể lột bỏ cái bộ dạng lạnh lùng đấy ra.
Cận Phong kéo cà vạt xuống vứt sang một bên, tùy tiện cởi hai nút áo sơ mi phía trên.
Ánh sáng yếu ớt càng làm nổi bật lên l*иg ngực rắn chắc cùng khí chất mạnh mẽ của hắn.
Cận Phong ngồi xuống bên giường, người con trai vẫn duy trì trạng thái như lúc Cận Phong về, không nhúc nhích.
Cận Phong nhấc tay sờ mặt của người con trai, từ lông mày xuống dưới cằm, giống như xoa một bảo vật quý hiếm.
"Ba ngày không gặp, có nhớ tôi không?" Giọng nói trầm thấp nam tính, mang theo ý cười nguy hiểm, Cận Phong hôn lên khóe môi cậu, đầu lưỡi cẩn thận từng li từng tí một vẽ trên bờ môi đối phương: "Còn tôi rất nhớ em, Cố Dư."
Đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, còn có cảm xúc vô cùng chân thật.
Cố Dư không phản ứng, đôi mắt vẫn như không có tiêu cự, giống như không có một tia sáng, lại như xám nhạt, không thể nhìn ra tâm tư.
Cố Dư không nói lời nào, Cận Phong tựa hồ cũng không để ý, hắn buông Cố Dư ra, lôi bàn tay đang bị còng của Cố Dư ở dưới chăn mỏng lên.
Lúc này, Cận Phong ngửi thấy mùi tanh của máu do chiếc chăn mỏng che đi.
Thần kinh như bị điện giật, Cận Phong lập tức mở chiếc đèn bên giường, sau đó hắn nhìn thấy máu chảy từ tay của Cố Dư, là do cố gắng gỡ tay khỏi còng gây nên.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Cận Phong dùng ánh mắt tức giận như vậy nhìn Cố Dư.
Giống như tâm tình đang tốt trong ba ngày nay bị một màu đỏ kia quét sạch, bởi vì hắn biết, Cố Dư không để ý, mà Cố Dư biết, Cận Phong hắn vô cùng quan tâm.
Đè nén lửa giận xuống, Cận Phong thả hai tay Cố Dư ra, nhìn Cố Dư sắc mặt bình tĩnh, tà mị nói "Em biết ba ngày nay tôi bận gì không?"
Cố Dư không phản ứng.
Cận Phong tiếp tục âm hiểm cười nói: "Cho em thấy một tờ giấy chứng tử."
Cận Phong nhìn con ngươi của Cố Dư có phần chấn động.
"Dù sao cũng đang là người nổi tiếng nhất hiện nay, để làm được như vậy quả thật không dễ ." Cận Phong cười càng thêm ác độc, "Em biết không, bây giờ danh tính của em chỉ là "người chết"."
Cận Phong đột nhiên đưa tay nắm cằm Cố Dư, mạnh mẽ bắt ép cậu nhìn hắn.
Đôi mắt Cố Dư hằn lên tia máu, tiêu cự chậm rãi dừng ở khuôn mặt của Cận Phong, sau đó dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn như nhìn một thứ gì đó rác rưởi.
Nếu như ở trong mắt Cố Dư Cận Phong là rác rưởi, thì nhất định chỉ là một đống rác tanh tưởi cậu vô cùng chán ghét.
Bốn mắt bình tĩnh đối diện, giống như có một ngòi nổ giữa hai người bùng phát.
Cận Phong đột nhiên vung nắm đấm vào mặt của Cố Dư, khi Cố Dư ngã về một bên thì túm tóc của cậu giật lại, thô bạo đem mặt cậu nhìn thẳng vào hắn.
Đau đớn khiến Cố Dư nhíu mày lại, thậm chí cậu không phát ra bất kì âm thanh thống khổ nào, mặt vẫn không có cảm xúc gì nhìn Cận Phong.
Người đàn ông mà cậu từng yêu này khiến cậu cảm thấy buồn nôn, không nghĩ rằng mình từng thấy xấu hổ vì có lỗi với hắn.
"Em có biết "chết" nghĩa là gì không?" Cận Phong tà mị dịu dàng cười khẽ, hắn thấy Cố Dư không có phản ứng gì, cường độ ngón tay bỗng nhiên nắm chặt, giống như là muốn kéo hết tóc của Cố Dư: "Không nghĩ tới sao? Em đoán xem , mình đột nhiên ẩn đi, em gái biết mình bị anh trai bỏ lại, có khi nào sẽ vượt cả ngàn dặm đến C thị khóc thương em."
Vẻ mặt lạnh lẽo của Cố Dư như xuất hiện vết nứt.
Hồi lâu, Cố Dư mới khó nhọc nói, "Kẻ điên, anh nhất định sẽ gặp báo ứng."
"Báo ứng?" Giống như nghe được câu chuyện cười, Cận Phong cười khẽ, chỉ là nụ cười chậm rãi biến mất, gương mặt đầy rẫy thù hận: "Có em làm mẫu, tôi con mẹ nó còn tin vào cái báo ứng sao? Ha ha Cố Dư, em không đủ tư cách để nói về báo ứng với tôi, Cận Phong tôi coi như tội ác đầy trời thì so với tôi em mới là người phải xuống địa ngục trước."
Cố Dư không nói gì, con mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm Cận Phong.
Cận Phong cười nguy hiểm, hắn dùng sức xoa xoa gò ám Cố Dư, đầu ngón tay hung ác tăng cường độ như muốn lột lớp da trên mặt Cố Dư ra.
"Nửa năm này, em không cười với tôi lấy một lần, nhưng có thể cam tâm tình nguyện cùng tên Cố Tấn Uyên ở ba năm, tôi đến cùng có chỗ nào không sánh được với tên Cố Tấn Uyên kia, dáng dấp? Địa vị? Hay là..." Cận Phong dùng ngón cái vuốt nhẹ bờ môi Cố Dư, âm thanh đột nhiên trở nên ám muội, "Kĩ thuật hầu hạ em? Hả?"
Tầm mắt Cố Dư lần thứ hai chậm rãi tập trung trên mặt Cận Phong, chỉ là tất cả đều là lạnh lẽo cùng sự ủ rũ không muốn trả lời.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, đưa tay là có thể chạm tới người, nhưng lúc này ở trong mắt Cận Phong, hai người phảng phất cách xa nhau ngàn dặm.
Hắn muốn đem chính mình vào trong đôi mắt của Cố Dư, để phá đi lớp băng lạnh lẽo đó.
Phẫn nộ, căm ghét, khó chịu, tất cả bởi vì người con trai này mà nảy sinh, cho tới nay cũng giống như là Cận Phong hắn tự biên tự diễn.
"Xem ra hiện tại chúng ta không còn cách nào để nói chuyện như người thường, không sao." Cận Phong đáy mắt không có chút ý cười: "Em muốn hành hạ bản thân mình, vậy em cứ tiếp tục làm bộ mặt giả chết này đi, tôi có rất nhiều thời gian chơi với em, chúng ta có làm nhiều lần, xem đến cuối cùng ai là người không chịu nổi nữa."
Cận Phong vỗ vỗ mặt Cố Dư, suồng sã cười nói, "Con mẹ nó nếu như em dám tự sát tôi liền gian thi*."
*Nôm na là quan hệ cùng xác chết.
Lúc này Cố Dư đã một lần nữa giả chết, nhắm hai mắt lại, đem Cận Phong triệt để cách ly ở ngoài tầm mắt.
Nửa đêm
Dằn vặt nửa đêm Cận Phong rốt cục hài lòng đi ngủ, hắn ôm chặt eo Cố Dư, gò má cọ cọ vào cổ của Cố Dư.
Rèm cửa che toàn bộ ánh sáng của ánh trăng, trong phòng một màu đen kịt, Cố Dư nằm quay lưng với Cận Phong, trợn tròn mắt, cố thích nghi với bóng tối.
Cậu đã chờ người đàn ông này ba ngày, hiện tại đã tới rồi.
Qua nửa tiếng, phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Cận Phong, có thể là vừa nãy một phen "Vận động" tiêu hao qua nhiều hơi súc, lúc này Cận Phong ngủ đặc biệt yên tĩnh, Cố Dư nhẹ nhàng kêu một tiếng cũng không đáp lại.
Qua nửa tiếng nữa, Cố Dư bắt đầu chầm chậm di chuyển tay, bởi hai tay bị khóa, cậu chỉ có thể kéo theo cái xích, chậm rãi hướng lên trên.
Rốt cục tìm thấy một con dao ở đầu giường, lưỡi dao nằm ở khe hở đệm, dừng lại gần mười phút, Cố Dư mới lôi con dao sắc bén từ trong khe đệm ra.
Tất cả đều cho rằng Cố gia gặp khó khăn, Cố Dư muốn chạy trốn khỏi C thị, bởi vì cậu đắc tội vào thế lực lớn ở giới giải trí, bị đuổi gϊếŧ, thậm chí còn liên lụy người thân.
Có thể ở trong lòng Cận Phong, hắn bắt được Cố Dư là do hắn vĩ đại.
Cũng không biết, đó là Cố Dư cố ý tự chui đầu vào lưới.
Cố Dư rõ ràng biết thực lực của Cận Phong, cũng biết mình chạy trốn nhất thời nhưng không trốn được một đời, kỳ thực cậu cũng không sợ chết, cậu chỉ sợ chết rồi không có mặt mũi để gặp mọi người.
Hiện tại, tâm của cậu liên tục bị dằn vặt.
Cậu chỉ muốn báo thù những gì mà Cận Phong làm.
Chỉ có Cận Phong chết, cậu mới có thể đi gặp Ôn Nghiêu.
Xác định vị trí cổ của Cận Phong, Cố Dư từ từ đưa lưỡi dao lên.
Chỉ còn lại ân oán.
Cố Dư bình tĩnh nghĩ, ở giây tiếp theo, một dao chấm dứt hết đi!!