Quyển 1 - Chương 2
Từ ngày thành lập công ty đến giờ, chưa khi nào Bách Diệp thấy tràn trề niềm tin vào cuộc sống đến thế. “Cho thuê” thằng em họ lấy gần chục triệu mỗi tháng đã hời, lại còn thêm cái hợp đồng mới. Thằng nhóc kia bình thường làm cật lực cũng chẳng lãi nổi năm triệu. Không biết anh trai kia vừa mắt nó điểm gì mà đồng ý thuê đứt thằng nhỏ, trả cho công ty một tháng 9 triệu, chưa kể lương riêng cho nó. Ai chà, đời có ai cho không ai caia gì. Chắc chắn anh trai có ý đồ bất lương rồi. Bỗng dưng tử tế với người ngoài, không phải gian da^ʍ cũng phường đạo tặc. Cơ mà kệ xác. Nó lớn rồi. Ai cưỡng nổi nó cơ chứ? Mình lo chuẩn bị cho buổi gặp khách hàng tới thôi. Nghe nói thằng cha này vừa giàu vưa thích khoe khoang, không tranh thủ chém đẹp thì thật có lỗi với Đảng và nhân dân.
*
Sáng chủ nhật, Bách Diệp tân trang diện mạo trông cho ra vẻ pro, cưỡi con Morning cũ đến khu thượng lưu của thành phố, trong lòng phơi phới niềm vui sắp chăn được con gà.
Cậu nhìn tòa biệt thự lộng lẫy, thầm bĩu môi. Sợ trộm không biết mình giàu chắc?
Cậu nhấn chuông cửa. Một bảo vệ ăn mặc còn sang trọng hơn cậu ra mở cửa. Bách Diệp lại lần nữa chửi thầm tên nhà giàu mới nổi.
Cậu đánh “siêu xe Morning” vào chuồng, bên cạnh con Porsch Panemara, bên cạnh của bên cạnh con Bentley continental, bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh…Cậu giơ ngón tay giữa lần thứ một nghìn lẻ một với chủ nhân tòa biệt thự. Thế giới này loạn rồi. Phô trương thế này mà trộm chưa viếng thăm hả? Các người còn đạo đức nghề nghiệp không đấy? Bách Diệp vừa ghen tị nghĩ vừa rảo bước về phía khu nhà chính.
Một cô gái giúp việc xinh như mộng đón cậu ở cửa. Nếu không phải cô ta mặc cái tạp dề trắng thì khéo cậu tưởng phu nhân rồi. Con mẹ nó, đến người hầu với bảo vệ còn thế này, không biết ông chủ ra sao. Mà có khi vừa già vừa xấu vừa mập vừa lùn cũng nên. Phải tự bù đắp cho đôi mắt mình mỗi bận soi gương bằng cách thuê người đẹp giúp việc.
Bách Diệp ngồi chờ trong phòng khách xa hoa như thái giám nằm cạnh mỹ nhân, muốn hưởng cảnh đẹp ý hay xung quanh mà bất lực. Cậu nhẩm tính cái đèn chùm pha lê Swarovski này bao nhiêu tiền, tủ rượu sang trọng kia bán đi được chừng nào ngoại tệ. Tưởng tượng cảnh mình bơi trong đống tiền, cậu khoái chí cười hinh híc, không biết một con sói đang rình rập rất gần.
**
Một giọng nam trầm đầy từ tính vang lên, hút Bách Diệp khỏi mớ suy nghĩ sặc mùi kim loại hiếm. Cậu quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường. Anh ta duyên dáng thẳng người lên, bước lại gần cậu, vẻ quyến rũ và nguy hiểm như loài báo. Nếu Bách Diệp nhạy cảm bằng nửa Thủy Tùng thì cậu đã đánh hơi ra mùi nguy hiểm. Tiếc thay, cái mũi của Bách Diệp, ngoài mùi tiền ra thì hoàn toàn tắc tịt. Cậu tự nhủ: “không biết lại là ai đây? Quản gia hay đầu bếp?” Giờ đây, cậu chắc mẩm chủ nhân “lâu đài” này là một lão quỷ lùn rồi. Đào đâu ra trai vừa đẹp vừa giàu cơ chứ? Nếu có, đảm bảo hắn là gay.
Cậu mỉm cười xã giao vừa đủ: “Tôi là Bách Diệp công ty Green Tree. Tôi có hẹn hôm nay đến đây gặp ông chủ để bàn về thiết kế sân vườn.”
Người đàn ông mỉm cười: “Tôi là Giang Long – chủ nhân căn nhà này.”
Bà mẹ nó chứ. Anh chắc chắn là gay. Nghĩ thế chứ đương nhiên Bách Diệp không dám nói thành lời. Cậu đổi sang vẻ mặt cung kính:
“Ôi chà, thật thất lễ. Nhìn anh trẻ quá, tôi không nghĩ còn trẻ như vậy đã có cơ ngơi lớn thế này.”
Giang Phong nhếch môi cười: “Cậu biết tôi bao nhiêu tuổi mà bảo trẻ?
Bách Diệp chửi thầm: “Con bà nó. Đừng diễn tuồng giống bà Hoàng Hà nha.”
Rút kinh nghiệm lần trước, đợt này, cậu tăng tuổi đối phương lên, trong lòng đoán anh ta khoảng ba hai thì miệng đáp bốn mươi.
Giang Long xưa nay quen nghe khen trẻ trung, đẹp trai, phong độ. Bỗng dưng bị thằng nhóc này tăng lên năm tuổi, trong lòng vừa bực vừa buồn cười: “Cậu quá khen. Tôi đã ngũ tuần rồi.”
Bách Diệp thở phào nhẹ nhõm. May mà không hớ lần nữa.
Giang Long nhìn vẻ mặt như thoát nạn của cậu vô cùng đáng yêu, ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn bẹo má thằng nhóc này một cái.
“Mời cậu ngồi xuống đây. Chúng ta cùng bàn về nhà vườn của tôi.”
Bách Diệp ngồi xuống sofa, mở laptop, trình diễn một số phong cách sân vườn xa xỉ. Cậu vừa chạy Power Point vừa thuyết minh từng mẫu. Với diện tích nhà vườn hiện tại của Giang Long, làm kiểu gì cũng đẹp. Quan trọng là bao nhiêu tiền thôi. Nghe chừng ông chú này không thiếu tiền, chỉ lo thiên hạ không biết mình giàu. Vậy thì còn chờ gì mà không hướng lão đến giải pháp tốn kém nhất? Bách Diệp không mất nhiều thời gian tự vấn, hướng Giang Long tới mẫu vườn phải cải tạo gần như toàn bộ vườn hiện tại. Bôi việc ra làm mới thu nhiều tiền chớ.
“Thiết kế này là đẹp nhất. Nhưng mà…tốn kém lắm đấy. E anh chưa sẵn sàng.”
Cậu cố tình nhấn mạnh vào từ “tốn kém”. Thằng cha hợm của này nhất định sẽ vì sĩ diện mà chọn nó.
Giang Long tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Ừm…Có vẻ thế thật. Hay chọn mẫu khác kinh tế hơn đi.”
Bách Diệp hốt hoảng. Đúng là khéo quá hóa vụng mà.
“Ấy, đừng lo lắng. Công ty
chúng tôi luôn đặt lợi ích khách hàng lên đầu tiên. Tôi sẽ tính toán cụ thể để giảm thiếu chi phí cho khách.”
Bà mẹ nó chứ. Chưa kịp chặt chém đồng nào đã phải chắt bóp rồi. Thằng già keo kiệt! Bách Diệp vừa thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Giang Long vừa cười lấy lòng.
Giang Long nhìn vẻ mặt như ăn mày đánh rơi tiền của cậu, nhịn cười suýt nội thương nhưng bên ngoài vẫn không biểu lộ gì. Anh gật gù: “Vậy cảm ơn cậu trước. Khi nào cậu có thể gửi cho tôi bản thiết kế?”
Bách Diệp đáp: “Cho tôi quan sát sân vườn một chút. Tôi cần đo đạc mấy thông số.”
Anh mỉm cười đứng lên: “Mời cậu.”
*
Sau khi Bách Diệp về, Giang Long lập tức nhấc điện thoại gọi Hoàng Dương:
“Này, thằng nhóc ông gửi đến chỗ tôi được đấy?”
Đầu dây bên kia cảnh giác: “Được là ý gì?”
Giang Long cười gian: “Là ngon. Rất hợp khẩu vị của tôi.”
Hoàng Dương chỉ hận không thể tự cho mình mấy cái tát. Sao anh lại quên khuấy thằng bạn ôn dịch kia rất thích các cậu trai xinh đẹp chứ. Số người yêu qua tay hắn còn nhiều hơn áo trong tủ của anh nữa. Nếu Thủy Tùng biết anh đẩy dê vào miệng sói, chắc anh không có hy vọng tiến triển với cậu luôn quá.
“Đừng có vớ vẩn. Anh họ Thủy Tùng đấy. Ông ăn cỏ thì ăn đồng xa. Chớ ăn đồng nhà, làng cắt mất trym.”
Giang Long
cười hềnh hệch: “Được rồi. Tôi sẽ lưu ý.”
*
Giang Long nhớ lại khuôn mặt ngây thơ cố tỏ ra sành sỏi của Bách Diệp, không khỏi mỉm cười. Thật khiến người ta nảy sinh ham muốn bắt nạt. Không biết cái má bầu bĩnh kia nhéo vào có ra sữa không nhỉ? Người đâu mà ham tiền quá, lại còn giả bộ thanh cao. Để xem cậu thanh cao được đến bao giờ?