Toàn bộ thời gian cuối tuần Cố An Thành đều ở bên cạnh Trần Viễn một tấc cũng không rời, Trần Viễn muốn làm gì anh liền đạp xe chở cậu đi, lúc không có việc gì làm sẽ đi bệnh viện chăm sóc ông nội.
Vào trưa chủ nhật, hai người trở về nhà của Trần Viễn, tìm được sổ tiết kiệm mà ông nội giấu ở sau bức tường gạch.
Trên sổ tiết kiệm có mười hai ngàn tệ, đối với ông cụ mà nói đây chính là tiền tích lũy cả đời, những khoản khác ngoại trừ chi phí cung cấp cho việc ăn mặc và học phí của A Viễn thì còn một khoản lớn bị ông chú người thân cuối cùng của A Viễn lừa lấy đi, Trần Lương Bang là dân cờ bạc nên quanh năm nợ nần ở bên ngoài.
Một quyển sổ tiết kiệm như vậy, phía trên hầu như chỉ toàn là những thu nhập lẻ tẻ, cuối cùng lại tích lũy thành một con số lớn, Cố An Thành vô cùng bội phục và kính trọng ông cụ, Trần Viễn cầm sổ tiết kiệm nhìn Cố An Thành một lát: “Tớ cho cậu đấy, có được không?”
“Cậu giữ trước đi, hai ngày sau để cô tớ giới thiệu cho cậu một người quản lý tài sản cá nhân, sau này tớ đi học rồi không có thời gian quản, tiền sẽ để anh ta quản lý, cậu cũng như vậy, coi như tớ và cậu thuê chung một người giám đốc.”
“Đó là… Cái gì?” Trần Viễn trước giờ chưa từng nghe qua nghề nghiệp này, giám đốc thì cậu biết, thế nhưng giám đốc cũng sẽ quản lý sổ tiết kiệm của người khác sao?
“Quản lý tài sản là sử dụng nguồn vốn lưu động đang có trong tay để đầu tư sinh lời khiến số tiền đó ngày càng tăng lên.” Cố An Thành vò nhẹ tóc của Trần Viễn: “Mười hai ngàn tệ này của cậu cứ xem như số vốn ban đầu đi, tớ đưa thêm cho cậu tám ngàn tệ nữa, số vốn của cậu sẽ là hai mươi ngàn tệ, đợi sau này kiếm được tiền rồi, cậu trả lại tám ngàn tệ cho tớ là được.”
Trần Viễn nghe mà xoắn hết cả não, cậu không hiểu lắm kế hoạch của Cố An Thành nhưng cậu vẫn hiểu được ý của Cố An Thành là cho cậu mượn tám ngàn tệ để cậu có đủ hai mươi ngàn tệ, sau này cậu sẽ trả lại tám ngàn tệ cho anh. Trần Viễn chỉ có thể nghĩ được tới đấy, cho nên cậu gật đầu, cậu cảm thấy như vậy cũng công bằng.
Lúc này, cậu còn chưa biết cổ phiếu là gì, cũng không ngờ tới mình vừa mới “mở bát” mà giá cổ phiếu đã tăng, cũng không biết tới khái niệm mười hai ngàn tệ trong một ngày tăng mạnh lên thành hai trăm ngàn tệ có nghĩa là gì, đến lúc đó Cố An Thành không đòi cậu trả lại 8000, Trần Viễn cũng không để ý rốt cuộc giữa mình và Cố An Thành có tổng cộng bao nhiêu “món nợ” nữa rồi.
Nhưng lúc này, Trần Viễn không biết bất kỳ chuyện gì cả, Cố An Thành nói thế nào thì chính là như thế. Cố An Thành còn sợ cậu lo lắng nên nói với cậu rằng nếu đầu tư thua lỗ thì anh sẽ tự chịu, Trần Viễn cũng chẳng buồn để ý, sổ tiết kiệm cứ thế mà trực tiếp để lại chỗ của Cố An Thành.
Đây thực sự là một cuối tuần ấm áp, tối chủ nhật, Trần Viễn đã được thưởng thức “bữa tối tình yêu do chồng yêu tự tay làm” theo đúng lời hứa của Cố An Thành.
Cố An Thành cùng cậu đi siêu thị rất lâu, mỗi khi nhìn thấy những thức ăn giống nhau lại hỏi Trần Viễn có thích ăn không, nếu thích ăn thì nấu như thế nào, Trần Viễn cũng rất hưởng thụ một ngày cuối tuần như vậy, không ngại phiền phức nói với Cố An Thành rằng bất kỳ loại rau nào cũng có thể chế biến thành món rau xào, hay loại rau nào cần nấu canh với thứ gì thì ngon.
Hai người mua về rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong suy nghĩ của Trần Viễn, Cố An Thành mua đồ ăn chẳng qua cũng chỉ để dỗ dành cậu mà thôi, buổi tối chắc chắn vẫn sẽ để dì Lệ nấu cơm nhưng không ngờ rằng tối nay dì Lệ thật sự không tới nên đành thay vào đó là Cố An Thành đeo tạp dề bước vào nhà bếp.
Trần Viễn đứng ngồi không yên liên tục chạy vào nhà bếp thì nhìn thấy cảnh tượng Cố An Thành đeo tạp dề màu hồng đang cực kỳ thành thạo gọt khoai tây, Trần Viễn vô cùng kinh ngạc: “Cậu thực sự biết nấu ăn!”
Kiếp trước Cố An Thành khi đi du học đều là tự mình nấu ăn, mẹ anh tìm cho anh một đầu bếp người Mexico thế nhưng mùi vị đồ ăn do người này làm ra thực sự vô cùng kỳ quái nên anh chỉ đành tự mình nấu, hơn nữa cũng may là anh coi như có thiên phú nấu ăn nên thức ăn nấu ra cũng rất ngon. Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Trần Viễn, Cố An Thành cười mĩm, sau đó khoe khoang biểu diễn một màn “võ dao”, cắt khoai tây thành những miếng chỉnh tề có kích thước ngang nhau, trông tỉ mỉ như trên chương trình ẩm thực. Cố An Thành cũng rất hài lòng về thành quả của mình tiếp tục đi cắt cà chua, trái cà chua mềm mại đã biến thành những miếng hình trăng lưỡi liềm dưới lưỡi dao của anh.
Trần Viễn vô cùng yêu thích dáng vẻ này của Cố An Thành, cậu không giải thích được lí do vì sao, mặc dù Cố An Thành trông có vẻ không hề thích hợp ở trong nhà bếp, anh cũng không hợp với tạp dề màu hồng nhưng như vậy lại tạo cho Cố An Thành một cảm giác đặc biệt an toàn, không chỉ là kiểu người mạnh mẽ có thể đánh nhau mà còn là kiểu người bao dung, ấm áp.
Khiến cho người ta nghĩ tới gia đình.
Thế nhưng Cố An Thành lại không muốn cậu giúp đỡ, thay vào đó, anh lại để cậu đi vòng qua ngực mình, cách anh một khoảng để cắt hành tây và ớt chuông.
Lúc Trần Viễn phát hiện ra, đôi mắt của cậu đã cay xè, cậu xoay người úp mặt vào l*иg ngực của Cố An Thành, có thể cảm nhận được rõ ràng Cố An Thành đang cười đến rung cả ngực, trong lòng Trần Viễn cảm thấy ngọt ngào nhưng đôi mắt cũng thật cay.
“Cay lắm à?” Cố An Thành mở miệng trêu chọc, vừa nhìn thấy mắt của Trần Viễn cay đến đỏ lên, anh lại là người khó chịu trước, Cố An Thành nhanh chóng bỏ dao xuống nâng đầu Trần Viễn lên rồi nhìn kỹ vào mắt cậu: “Đều do tớ cả, cậu có đau không? Không được, hay là cậu đi rửa mắt trước đi.”
“Không cần đâu, để một lát là hết thôi.” Trần Viễn cọ nhẹ vào vạt áo trước ngực của Cố An Thành: “Cậu nhìn đi, sắp khỏi rồi.”
Cố An Thành bị cọ tới cả người nóng lên, anh đẩy Trần Viễn ra ngoài: “Cậu đi xem tivi đi, tớ sắp nấu xong rồi.”
Tốc độ nấu cơm của Cố An Thành thật sự rất nhanh, chỉ một lát sau ba dĩa đồ ăn và một món canh đã được bưng lên, khai vị là món canh Tô Bá chua ngọt bên trong có thịt ức bò đã được nấu chín cùng những lát cà chua tươi ngon đậm vị, còn có khoai tây cắt nhuyễn và su hào, nguyên liệu vừa đa dạng lại nhiều dinh dưỡng, Cố An Thành vốn rất thích ăn canh Tô Bá, lúc nghe nói Trần Viễn cũng rất thích ăn cà chua anh đã nghĩ ngay tới món này.
(Canh Tô Bá: món canh phổ biến ở Cáp Nhĩ Tân – Trung Quốc, được nấu từ bắp cải, khoai tây, cà chua, ngò… nấu chung với thịt bò, thường được sử dụng làm món khai vị trong các bữa ăn.)Quả nhiên canh vừa được bưng lên bàn, Trần Viễn đã không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tô canh, Cố An Thành múc cho cậu một chén: “Coi chừng nóng, ăn từ từ thôi.”
Trần Viễn ngoan ngoãn gật đầu, lúc ăn canh mắt cũng híp lại, lớn tiếng khen ngợi: “Cậu giỏi quá, nấu ăn siêu đỉnh!”
Cố An Thành cũng cảm thấy mình nấu ăn rất ngon, nhận được lời khen của Trần Viễn anh càng cảm thấy bản thân chính là một siêu đầu bếp: “Cậu ăn thử món này đi.”
Ở trên bàn còn có ba món khác, lần lượt là ớt xanh om dầu, thịt xào và món cuối cùng là cả một khu vườn ngập tràn mùa xuân. Tất cả đều là những món ăn quen thuộc hàng ngày, Cố An Thành gắp cho Trần Viễn một miếng củ sen, anh nhớ rằng Trần Viễn từng nói muốn ăn thử xem món này có mùi vị ra sao.
Quả nhiên Trần Viễn rất tò mò, vội vàng gắp lên bỏ vào miệng cắn một miếng, kỳ diệu nói: “Thật sự là có hơi cứng… Rõ ràng nhìn vào cảm thấy rất mềm…”
“Nếu như hầm nhừ lên thì ăn vào sẽ rất mềm, cắn một miếng củ sen có thể kéo ra rất dài, lần sau tớ sẽ nấu cho cậu món củ sen gạo nếp hoa quế.” Cố An Thành không muốn ăn gì cả, giống như chỉ cần nhìn Trần Viễn ăn anh cũng có thể thấy no, Cố An Thành gắp cho Trần Viễn một miếng thịt xào. Sau khi chọn một miếng thịt ba chỉ, trước tiên bỏ vào chảo rán cho ra mỡ, sau đó cho ớt chuông và hành củ vào xào cho thơm, tiếp đến lại cho thêm rượu trắng vào đảo đều và đun lửa lớn để ra nước cốt, miếng thịt ở bên trong được bao phủ bởi nước sốt đậm đà tươi ngon, cắn một miếng hương vị hạnh phúc ngập tràn khoang miệng.
Trần Viễn ăn tới nỗi không buồn ngẩng đầu lên luôn, Cố An Thành vừa gắp đồ ăn cho cậu vừa nói cậu không nên ăn quá nhanh, ớt xanh om dầu mặc dù đã chọn loại ớt không cay nhưng chỉ sợ có một vài miếng ngoại lệ, Cố An Thành cắn trước một miếng, xác định không cay mới gắp cho Trần Viễn, Trần Viễn cẩn thận liếc mắt nhìn lén Cố An Thành rồi cắn một miếng vào đúng chỗ anh vừa cắn vào lúc nãy, cảm thấy mùi vị quả thực rất ngon, ngon đến không thể miêu tả được.
Cố An Thành không phát hiện ra điều gì, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ với việc gắp thức ăn cho Trần Viễn, thì ra nấu cơm cho vợ chính là cảm giác như vậy, rất tuyệt vời, sau này sẽ có thể nấu thêm vài lần nữa.
Thấy Trần Viễn ăn cũng đủ nhiều, Cố An Thành liền xếp chén đũa của cậu lại: “Buổi tối ăn quá nhiều sẽ khó chịu, nếu cậu muốn ăn sau này có thời gian tớ sẽ nấu cho cậu.”
Trần Viễn cảm thấy bản thân còn có thể ăn tiếp…
Cố An Thành bị một ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm cảm thấy như mình thật độc ác giống một kẻ xấu xa không cho thỏ ăn cà rốt, nhưng thật sự không thể để cậu ăn quá nhiều, dạ dày của A Viễn không tốt, phải khống chế lượng thức ăn: “Như này đi, tớ đồng ý một yêu cầu của cậu, cậu muốn gì cũng được.”
“Tớ vẫn muốn ăn…” Trần Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên Cố An Thành nấu cơm cho cậu, lại còn nấu ngon như vậy, cậu vẫn muốn ăn tiếp…
Cố An Thành bật cười, ôm lấy cậu bé đáng yêu này vào trong ngực: “Cậu xem chỗ này của cậu đi.”
Vừa nói vừa đưa bàn tay to lớn sờ lên chiếc bụng đã căng tròn của Trần Viễn: “Cậu xem đi, chỗ này của cậu nói cậu đã ăn no rồi.”
“Đây là lần đầu tiên cậu nấu cơm cho tớ…” Đây là kỷ niệm có giá trị đặc biệt…
“Sau này đều sẽ nấu, khi nào ăn được một trăm bữa cơm sẽ để cậu ăn thoải mái một lần.” Cố An Thành cảm thấy lúc đó khẳng định đã dưỡng tốt dạ dày của cậu, thỉnh thoảng buông thả một lần cũng được.
Trần Viễn nghĩ thầm không phải ngày nào anh cũng nấu cơm, giả sử một tuần nấu một bữa, một trăm bữa cũng là hơn hai năm sau, bỗng nhiên cảm thấy mình bị lừa, Cố An Thành kiên quyết không cho cậu ăn tiếp, ôm chặt lấy cậu khiến hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền nhau di chuyển tới trên ghế sa lông, Cố An Thành lau vết dầu dính trên khóe miệng cậu: “Điều ước lúc nãy không tính, bây giờ cậu có thể nói ra một điều ước khác, tớ giúp cậu thực hiện.”
“Tớ muốn gì cũng được sao?” Trần Viễn dựa vào Cố An Thành, đôi mắt sáng lấp lánh khiến Cố An Thành suýt chút nữa bị mê hoặc đến quay cuồng.
“Cậu muốn gì cũng được.”
“Cậu nói rồi đó, vậy nấu cho tớ một trăm bữa cơm đi.” Trần Viễn có chút xấu hổ mà nở nụ cười, thật ngốc nghếch, thế nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy nếu ước như thế vậy thì Cố An Thành sẽ cứ mãi nấu cơm cho cậu ăn, ăn mãi cho đến bữa cơm thứ một trăm…
Cố An Thành ôm chầm lấy Trần Viễn kéo cậu vào trong ngực mình rồi nằm xuống: “Đây cũng không được tính là điều ước.”
Trần Viễn có hơi thất vọng, mặc dù cậu chỉ tùy tiện nói ra nhưng trong lòng lại hy vọng Cố An Thành sẽ đồng ý, dù sao bên trong điều ước đó cũng có ý ước hẹn, nếu như thật sự ở cùng nhau đến thật lâu sau này sẽ là dáng vẻ như thế nào nhỉ?
“Tớ đã đồng ý với cậu từ này về sau lúc nào cậu muốn ăn gì tớ đều sẽ nấu cho cậu ăn, một trăm bữa ăn thì tính là gì, việc này cậu không cần ước cũng có thể trở thành hiện thực, cậu vẫn còn có một cơ hội nói ra điều ước của cậu.”
Trần Viễn nghĩ mãi không ra, cậu mong muốn điều gì…
Cậu muốn ba mẹ, khi cậu còn nhỏ vừa mới hiểu chuyện các bạn nhỏ xung quanh đều có ba mẹ mà chỉ cậu không có cho nên mọi người đều cười nhạo cậu, bắt nạt cậu, sau đó ông nói nói cho cậu rằng ba mẹ cậu đã đi đến một nơi rất xa, cũng sẽ không quay trở về nữa, cho nên điều ước này có nói cho Cố An Thành cũng vô ích.
Vậy cậu mong muốn điều gì?
Cậu muốn có một người anh trai mạnh mẽ, lúc còn nhỏ chú thường xuyên đánh cậu, nhân lúc ông nội không có ở nhà lại tay đấm chân đá với cậu, cậu nằm co ro dưới gầm giường cả người run rẩy vì sợ hãi, khi đó cậu muốn một người xuất hiện ở trước mặt mình, giúp cậu ngăn lại những trận đấm đá ấy, có thể bảo vệ cậu không phải chịu những đau đớn đó.
Điều ước này không biết có được tính không?
“Tớ muốn có một người anh trai, có được không?”
“Được.” Cố An Thành sảng khoái trả lời: “Tớ làm anh trai của cậu, điều này tớ cũng đã sớm đồng ý với cậu, cậu còn có thể ước thêm một điều ước nữa.”
“Vẫn, vẫn còn một điều ước nữa?” Trần Viễn có chút không biết nên làm thế nào, cậu không nghĩ được gì cả, bởi vì từ trước tới nay chưa từng có ai hỏi nguyện vọng của cậu là gì, cậu không dám nghĩ cũng không biết mình muốn gì…
À, đúng rồi…
“Tớ muốn một quyển sách.” Trần Viễn nhìn Cố An Thành có chút chờ mong: “Có được không?”
“Ngày mai tớ sẽ đưa cậu đi mua.” Cố An Thành quyết định từ nay về sau mỗi ngày đều sẽ cho Trần Viễn một điều ước, như vậy cậu sẽ có thói quen âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, còn anh sẽ trở thành thần đèn Aladin của cậu.