Chương 16

Về đến phòng chăm sóc, ông nội Tiểu Viễn đã tỉnh nên đang tán gẫu với Tiểu Viễn, Trần Viễn nằm nhoài bên giường, hai con mắt sáng lấp lánh cộng thêm mái tóc vừa cắt được xoã tung ra nhìn rất giống một con sóc con. Cố An Thành vào phòng cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ ngồi trên giường của người chăm sóc, ông nội Trần Viễn đã biết rõ đây là bạn học của cháu trai mình, là bạn bè tốt.

“Bạn bè tốt” là do bản thân Cố An Thành tự giới thiệu. Lúc đó Trần Viễn rất bất ngờ, sau đó cũng chỉ cảm thấy cực kỳ cảm động, cậu cảm ơn Cố An Thành, nếu không phải cô của Cố An Thành có cách thì sao cậu có thể biết tới một chỗ tốt như vậy, nhất là khi ông nội cậu đang thật sự có chuyển biến tốt, Trần Viễn có hỏi kích động quay đầu lại nhìn Cố An Thành: “Ông nội tỉnh rồi!”

“Ừm, tốt, nói chuyện với ông đi.” Cố An Thành vô cùng thích được nhìn đôi mắt tỏa sáng của cậu, thấy vậy trái tim anh cũng nóng lên, con mắt cũng hơi nóng, bản thân Cố An Thành cũng không biết vì sao, suy nghĩ một lúc rồi đứng lên tìm cái ghế tới ngồi ở bên cạnh giường của ông nội Tiểu Viễn: “Ông nội, ông có cảm thấy tốt hơn không?”

Ông nội đã từng phơi gió phơi nắng bên ngoài một thời gian dài, trên mặt cũng hiện lên đầy vết tích thời gian, giữa các nếp nhăn là những vệt trắng không bắt nắng, vì quá gầy hai má ông lõm xuống, trải qua mấy ngày điều dưỡng này cũng chỉ có sắc mặt là có sự thay đổi tốt đẹp.

Ấn tượng của ông về Cố An Thành rất tốt, dù sao anh cũng không phải đứa cháu nhỏ ngây thơ của ông, ông hiểu rõ chỗ này không phải nơi có thể ở miễn phí, cả đời ông không có tiếc nuối gì, chỉ hận bản thân không thể ở lại chăm sóc Trần Viễn, đứa cháu này của ông từ nhỏ đã nhát gan, nếu ông đi rồi để lại đứa trẻ gan thỏ này một mình không biết cậu sẽ sống như thế nào: “A Thành… Đứa trẻ ngoan…” Từ ngày đầu tiên ông nội đã nghe lầm tên Cố An Thành, sau đó ông lão vẫn luôn cho rằng anh tên là Cố A Thành, Trần Viễn ngượng ngùng sửa lại hai lần nhưng ông nội vẫn không nhớ kỹ, ông gọi Cố An Thành, Cố An Thành trả lời: “Ông nội.”

“Ở chỗ của ông nội còn có ít tiền, con nói Tiểu Viễn dẫn con đi lấy đi.” Ông nâng đôi tay nhăn nheo lên, Cố An Thành vội vươn tay cầm lấy, ông cười: “Đứa trẻ ngoan, là một đứa trẻ ngoan.”

“Ông nội, con với Tiểu Viễn là bạn bè tốt, sau này cậu ấy cũng sẽ ở nhà con, con sẽ chăm sóc cậu ấy.” Trước đây Cố An Thành không thừa nhận người ông này, nhưng khi cầm lấy đôi tay đầy những vết chai sần thô ráp không thôi, anh đột nhiên vô cùng tôn kính ông, đây là người đã nuôi dưỡng Tiểu Viễn, Cố An Thành ý thức được không chỉ là vì dỗ dành Tiểu Viễn, người này còn là người thân quan trọng nhất của Tiểu Viễn và cũng là người đã nuôi lớn Tiểu Viễn, lẽ ra anh nên đối xử tốt và tôn trọng ông nhiều hơn: “Ông nội, con không cần tiền của ông, sau này con sẽ kiếm tiền nuôi Tiểu Viễn.” Trần Viễn sợ anh còn muốn nói càn nên vội vàng đứng lên muốn phản bác, kết quả vì đứng lên quá vội trước mặt đột nhiên biến thành màu đen, Cố An Thành nhìn cậu hơi chao đảo, vội vàng đưa tay ôm người lên đùi mình: “Đứng dậy vội vã như vậy làm gì.”

Trần Viễn càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, khi cậu căng thẳng thì nói chuyện cũng lắp bắp: “Cậu, cậu nói láo, rõ ràng là, sau này, tớ, tớ kiếm tiền nuôi cậu.”

“Đúng vậy mà, nhưng cậu còn nhỏ, tớ lớn hơn cậu, là anh của cậu, tớ nuôi cậu trước, sau này cậu nuôi tớ.” Cố An Thành thuận miệng dỗ cậu, ôm lấy cậu khiến cậu không thể cử động: “Cậu còn quậy nữa ông nội sẽ cười cậu đấy.”

Lúc này Trần Viễn mới không cựa quậy nữa, cứ như vậy ngồi trên đùi Cố An Thành, khuôn mặt đỏ lên mách lẻo với ông nội: “Ông nội ông đừng nghe cậu ấy, con sẽ đi học cho giỏi, sau này nhất định có thể kiếm được tiền.”

Tinh thần của ông nội lại có chút yếu đi nhưng vẫn cười hùa theo: “Chắc chắn được, cháu ông là đứa hăng hái cố gắng nhất, là người đoạt hạng nhất nổi tiếng nhất của huyện chúng ta…”

Ông nội nói nói rồi ngủ thϊếp đi, Cố An Thành cười nhìn người “Hạng nhất” trong ngực, ôm cậu lắc lắc: “Giỏi như vậy? Thi được hạng nhất?”

“Không phải…” Da mặt Trần Viễn quá mỏng, dì Hứa cũng nhô đầu ra từ phòng vệ sinh, cười cổ vũ cậu: “Vừa nhìn đã biết Tiểu Viễn học giỏi.”

“Tớ, tớ chỉ là đứng hạng nhất trong một lần thi cuối kỳ…” Trần Viễn cảm thấy vô cùng ngại ngùng, vốn không phải loại thành tích vẻ vang gì, nhưng vì năm đó nhận được một tờ giấy khen đỏ chót, ông nội vui vô cùng, hận không thể gõ cửa từng nhà để khoe ra.

Sau khi đến Hải Thành học, Trần Viễn vẫn chỉ luôn có thành tích ở tầm trung, không phải cậu không chăm chỉ học hàn nhưng so với những người khác có thể học thêm ở trường luyện thi mà nói, cậu chỉ có thể dựa vào sự nghiêm túc nỗ lực của bản thân mà thôi, Trần Viễn cũng không phải người đặc biệt thông minh nên tất nhiên cũng chỉ ở trình độ tạm được.

Dì Hứa buông thứ đang giặt trong tay, vừa xoa tay vừa tới đeo cái kẹp ngón của phòng chăm sóc lên tay ông nội Trần Viễn, sau đó lại đắp kín mền cho ông lão, lúc này dì mới cười an ủi Tiểu Viễn: “Đứa trẻ như con có da mặt thật mỏng, học một ít từ anh An Thành của con đi, từ nhỏ thành tích học tập của nó đã kém, hồi tiểu học thi không đạt chuẩn còn không phục, cứ nói là thầy thích chọn đề nó không biết làm, phải nói như thế nào nhỉ… Phải rồi, nói là chuyên môn làm khó dễ nó.”

Dì Hứa cũng từng là người làm việc trong việc dưỡng lão, cho nên biết rõ đủ mọi việc xấu của Cố An Thành khi anh còn bé, nhất thời nói đến vui vẻ, dì cũng mặc kệ mặt Cố An Thành có đen hay không tiếp tục tràn đầy phấn khởi kể cho Trần Viễn nghe: “Còn nữa nha, từ nhỏ An Thành đã được rất nhiều cô bé thích, các cô bé đều viết thư tình, mua chocolate cho nó, lặng lẽ nhét vào trong cặp xách nó, con đoán xem sau khi nó phát hiện ra đã xử lý như thế nào?”

Trần Viễn cực kỳ hiếu kỳ bèn hỏi: “Xử lý thế nào ạ?”

“Ném hết tất cả đấy, nó ném ra đầy trên đường cái, mấy cô bé vụиɠ ŧяộʍ đi theo phía sau lập tức khóc toáng lên khiến cho những người lớn tới đón chúng đều bị dọa sợ.” Dì Hứa nhớ tới lúc đó thì vui vẻ “Con nói xem cái thằng nhóc này sao lại hư như vậy chứ.”

Trần Viễn gật đầu: “Đúng vậy ạ, sao có thể hư như vậy.”

Cố An Thành vừa nghe đến chỗ này thì không nhịn nữa, giơ tay nắm lấy hai bên xương sườn Trần Viễn: “Cậu nói cái gì đó?”

“Nói cậu hư… Ha ha ha… Không… Đừng chọc nữa…” Trần Viễn có chỗ nhột cao hơn so với người khác một chút, người khác đều nhột ở hai bên eo, còn cậu thì ở hai bên xương sườn, Cố An Thành vừa giơ tay đã chọc lét cậu, Trần Viễn đã cười đến mức cong lưng thành một con tôm nhỏ, cậu ra sức giãy giụa trong ngực Cố An Thành, vừa cười còn vừa phải nỗ lực khống chế âm thanh: “Ông nội còn đang ngủ kìa… Ha ha ha tớ bỏ cuộc… Anh ơi đừng chọc nữa…”

Cố An Thành nghe cậu gọi mình là anh, lập tức có loại cảm giác như thời không trùng lặp, anh dừng tay, vô thức ôm chặt người trong ngực: “Tiểu Viễn…”

“Ừm?” Trần Viễn còn chưa hiểu chuyện gì.

Cố An Thành thở dài trong lòng, cũng may, cũng may lần này Tiểu Viễn không còn đối mặt với chuyện ông nội rời đi một mình, anh không xác định rằng đời trước ông nội Tiểu Viễn ra đi khi nào, nếu như là bởi vì ông nội cậu qua đời nên cậu mới đi ngủ trong phòng dụng cụ của trường mà anh của lúc đó lại mang đến đau khổ cho một Tiểu Viễn mê mang lại không nơi nương tựa…

Tiểu Viễn của anh, vì sao đời trước lại gặp được người như anh… Không công bằng một chút nào…

“Cố An Thành?” Trần Viễn có chút căng thẳng, sao đột nhiên Cố An Thành lại có dáng vẻ khổ sở như vậy?

“Tớ ra ngoài trước, nếu không sẽ làm ồn ông nội đang nghỉ ngơi, lát nữa tớ sẽ quay lại.” Cố An Thành đè xuống nỗi hận chính bản thân trong lòng, anh nâng Trần Viễn trong ngực đứng dậy, thấy Trần Viễn ngoan ngoãn gật đầu thì lúc này mới kéo người đi chào dì Hứa một tiếng: “Dì, tụi con ra ngoài một chút.”

Dì Hứa cảm thấy quan hệ của hai đứa trẻ này thật là tốt, dì cười cười bảo bọn họ đi ra ngoài chơi nhanh đi, không cần lo lắng gì đâu.

Cố An Thành kéo tay Trần Viễn đi trên hành lang dài dằng dặc, cảm nhận trong lòng bàn tay bị cào một cái, anh nghiêng đầu sang thì thấy Trần Viễn có chút ngượng ngùng nhìn mình.

“Làm sao vậy? Muốn tới nhà vệ sinh ư?” Cố An Thành nhìn ra ý như vậy.

Trần Viễn vội nói: “Không phải như thế.”

“Vậy làm sao?” Cố An Thành cảm thấy bản thân có sự kiên nhẫn dùng mãi không hết, kỳ quái là đến bây giờ anh vẫn chưa phát hiện cậu có chỗ nào không tốt, lúc trước anh ghét bỏ Trần Viễn xấu hổ như con gái, cảm thấy cậu lề mà lề mề sợ hãi rụt rè, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ngay cả giọng điệu cũng lộ ra kiểu làm nũng, Cố An Thành cảm thấy nghe thấy cậu làm nũng là có thể thoải mái cả một năm.

Trần Viễn nào biết được người đối diện là một tên lưu manh đâu? Cậu có chút do dự, nhưng vẫn kiên định nói: “Ông nội có giấu sổ tiết kiệm ở trong nhà, chúng ta đi lấy về đi.”

Ban đầu cậu vốn ngại nói ra, một là ông đã nói cũng không có nhiều tiền mấy, thậm chí không đủ thanh toán phí chăm sóc của nơi này, hai là ngoại trừ ông nội ra, bây giờ chính Trần Viễn cũng ở chỗ Cố An Thành, Cố An Thành cho cậu ăn mặc đều ngang bằng với bản thân anh, toàn bộ đều là đồ tốt, Trần Viễn cảm thấy mình thiếu Cố An Thành rất rất nhiều, cậu lại không biết có thể làm gì cho Cố An Thành nên vô cùng bất an.

Cố An Thành thấy cậu giương ánh mắt trông mong nhìn mình đã biết ngay cậu đang nghĩ cái gì, anh không nhịn được mà vò đỉnh đầu cậu: “Được, cùng đi lấy đi, tiện thể xem thử chiếc xe đạp kia, không phải cậu nói ông cậu nhặt được một cái xe đạp muốn tặng cho tớ ư?”

Trần Viễn đúng là đã nói vậy, nhưng nếu xe đạp còn có thể chạy thì người ta cũng đã không ném đi rồi: “Nhưng… Đã bị hỏng rồi…”

“Không phải có chỗ sửa xe sao? Tớ sẽ đẩy ra cho người ta xem thử, có thể sửa thì sửa, sau này cũng tiện để tớ chở cậu đi học.”

Trần Viễn thử tưởng tượng xem cảnh tượng trong lời giải thích của Cố An Thành, nhất thời cậu cũng rất chờ mong: “Vậy được thôi.”

Cố An Thành quyết định nhận lấy tiền tiết kiệm của ông nội Trần Viễn rồi sẽ giao cho người chuyên quản lý tài sản, sau này kiếm được tiền rồi Tiểu Viễn sẽ càng thêm nhiều cảm giác thành công hơn, tiền càng kiếm càng nhiều Tiểu Viễn có tiền rồi cũng sẽ không cần phải lo lắng cậu có đang chiếm tiện nghi của anh hay không.

Nhưng mà lúc này bọn họ không biết được rằng, chú của Trần Viễn cùng với một đám bạn bè của ông ta đang lục tung trong nhà lên, lão gia tử đã dọn ra ngoài, Trần Lương Bang cảm thấy hắn ta chỉ cần kiếm kỹ một chút là có thể móc ra ít tiền từ trong cái nhà này.