Nhẹ nhàng cáo biệt, cũng là cởi mối chân tình, lặng lẽ tiếp nhận mối tương ngộ kia, một ngày nào đó có lẽ sẽ gặp lại.
Ai ở bên bãi biển cát vàng, ai ở bên bờ đối diện, anh và em nhìn lại, gió xuân không tới được Giang Nam.
Tuy là hoa đào trong mưa hạnh, tuy là một làn hồng trang, sao chịu nổi khắp chốn tìm kiếm chi chi diệp diệp, sơn sơn thủy thủy.
Ai nén lệ, tay áo ai thanh mạn diệu vũ, chỉ hết sức lông bông sớm sớm chiều chiều niên niên tuế tuế.
***
Hôm sinh nhật đó, xoay người đi toilet. Đến lúc quay lại, lại trông thấy một chiếc nhẫn để trên bàn.
Vẻ mặt của Hải Sinh rất tự nhiên. Nụ cười vẫn ấm áp như ánh mặt trời, không nói gì, cũng không làm gì.
Tôi lại tức giận khóc lên.
Tôi giận anh ấy ngốc nghếch, đưa nhẫn nhưng không dám cầu hôn. Tôi giận anh ấy biết rõ trong lòng tôi không phải có anh ấy nhưng vẫn đưa nhẫn. Tôi giận mình vì một người tốt như vậy mà không yêu. Tôi giận mình đã nói lời đó ra miệng.
“Cố Hải Sinh. Sao anh có thể hèn như vậy, biết rõ là em không yêu anh, lại cứ như vậy!”
Anh ấy vội vàng cười với tôi.
Nụ cười đó làm tôi không kiềm nén được nước mắt.
Sao tôi lại nhẫn tâm xé rách ánh mặt trời trong trẻo nhất đó.
Chu Điệp Ngữ tàn nhẫn. Mày và Cung Phát Thần có gì khác nhau chứ?
Ai biết, mười chín tuổi tôi đã trở thành tình nhân của Cung Phát Thần. Bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ, nhưng cho đến khi anh ta kết hôn, tôi vẫn không cách nào rời khỏi.
Ai có biết, tôi chán ghét chính mình như thế nao, vết sẹo trên cổ tay đâu chỉ có một cái?
Cố Hải Sinh là ai? Đường đường là sinh viên học rộng tài cao khoa nghệ thuật đại học Z, hoàng tử nhϊếp ảnh, một người ấm áp như ánh mặt trời.
Người như vậy, tại sao lại yêu tôi?
Người như vậy, sao tôi có thể nói ra lời như vậy với anh ấy?
Anh ấy lại cười, “Điệp Ngữ, anh cũng không làm gì được. Trên trán em cũng không có dán biển là ‘Không cho phép yêu tôi’, anh vô tình yêu mất rồi. Em nói xem anh nên làm gì bây giờ?”
“Mất công anh học nghệ thuật, sao mắt lại không tốt như thế chứ!”
“Chu Điệp Ngữ, em tốt đẹp như vậy, em không biết thật, hay giả đó.” Anh ấy thở dài, ôm tôi vào lòng, “Anh biết em chính là người anh muốn tìm. Anh sẽ không ép buộc em, cũng không thúc giục em, chỉ chờ em thôi. Lần này phải đi xa, mới có thể chụp được tác phẩm hay. Anh sẽ về muộn một chút, một chút. Lúc đó, em có thể cho anh câu trả lời không?”
Muộn một chút của anh ấy, lại là không thể trở về.
Hai năm, tôi có thể đưa ra câu trả lời hai không, anh ấy cũng không nghe được nữa.
Tôi nên bị mọi người giẫm đạp. Tôi đã hủy mất một thiên tài.
Cho nên muốn buông thả bản thân. Cho nên muốn đối xử tàn khốc với chính mình. Đối đãi như súc vật. Tôi vốn dĩ không xứng đáng được sống. Nhưng lại càng không xứng được chết.
Hải Sinh chết rồi, tôi lấy mặt mũi đâu mà đi gặp anh ấy?
Rất nhiều năm sau, tôi mới hiểu được, cái gọi là tình yêu, cũng không có quan trọng như vậy. Chỉ là một chút bướng bỉnh, tham lam mà thôi. Có lẽ không dễ để quên đi, nhưng lại là vô vị nhất.
Nhưng mà, tôi đã không còn cố chấp như vậy, có lẽ là, mọi chuyện đều có thể biến thành ký ức.
Dù là đau đớn, hay là vui vẻ, đều chỉ là một làn gió trong cuộc đời.
Khi tôi hiểu được những điều này, bước chân của tôi có vẻ chậm lại, chậm đến mức có thể trông thấy bước chân của thời gian: toàn bộ mọi tươi mới của đời người tôi đều thích nếm thử, nhưng lại không còn tham làm thứ kết quả kia.
Một phần tình cảm nhẹ nhàng, cũng là kết quả sau núi đao biển lửa.
Khi đó tôi mới biết được, Chu Điệp Ngữ đã thật sự trưởng thành.
Trạc Sướиɠ từ lúc mười tuổi đã không lớn nữa.
Có lẽ khi tôi gặp Cung Phát Thần thì không lớn lên nữa.
Hải Sinh, anh nói yêu là không có nguyên nhân, bất chấp hậu quả, anh nói, yêu là vườn hoa nở rộ giữa mùa xuân, anh nói yêu là hiện tượng tự nhiên mà con người cần có.
Có lẽ là vì anh quá cố chấp với em, em mới dám không coi anh là gì.
Hiện tại, em mới biết, nếu bỏ đi sự bướng bỉnh đó, em cũng có yêu anh.
Em thừa nhận, em yêu anh.
Chỉ là, vì sao nhất định phải dùng cái chết để dạy cho em biết bài học yêu này?
***
Cố Hải Sinh gặp nạn cũng từng là một tin nóng trong giới thương nghiệp.
Nhưng Trạc Sướиɠ khi đó, không đem bất kỳ cái tên nào ở trong lòng cả.
Nếu không phải vì yêu Chu Điệp Ngữ, cậu cũng sẽ không bảo Mẫn Hạo Trung đi tìm một người đã chết bằng bất cứ giá nào.
Cậu không phải là người vĩ đại. Chẳng qua là thấy nếu vẫn luôn không tìm được Cố Hải Sinh, cả đời Chu Điệp Ngữ nhất định sẽ gắn với trời nam đất bắc.
Cô cõng máy chụp ảnh, bước lên mọi nơi Cố Hải Sinh đã đi qua.
Nếu cô cứ luôn phiêu bạt, cậu làm sao có được cô?
Lúc trước cảnh sát tổ chức đội điều tra, tìm ba ngày ba đêm cũng không tìm được. Đành phải từ bỏ, tuyên bố mất tích, sau đó tuyên bố đã chết.
Mẫn Hạo Trung cũng mất thời gian nửa năm.
Anh ta nói, Trạc Sướиɠ, muốn cướp một trái tim đã bị chiếm lĩnh về, thì chỉ có thể tìm được chủ nhân trước đây của nó.
Trạc Sướиɠ tưởng rằng chỉ có một Cung Phát Thần. Ai ngờ lại còn có một Cố Hải Sinh.
Khi Mẫn Hạo Trung báo cho cậu, đã tìm được Cố Hải Sinh, đột nhiên cậu không biết mình mong Cố Hải Sinh sống hay chết.
Cố Hải Sinh chết.
Trạc Sướиɠ biết, đây chính là kết quả mà cậu hy vọng. Sau đó lại nghe thấy tiếng mình trách móc bản thân phát ra từ trong lòng. Một loại cảm giác trống rỗng, và sự thoải mái nặng nề.
Mẫn Hạo Trung nhìn cậu, ánh mắt có chút thương xót, “Trạc Sướиɠ, biết không, người chết còn cứng rắn hơn người sống nhiều.”
Đây là lần đầu tiên Trạc Sướиɠ ý thức được sức mạnh của cái chết, là vô sắc vô vị, nhưng lại rất to lớn.
Cậu đột nhiên hiểu ra, hóa ra Cố Hải Sinh chết, còn đáng sợ hơn so với việc anh ta còn sống. Bởi vì người sống thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng người chết thì cả đời đều đứng trong lòng người kia, không ra ngoài nữa.
Nơi Cố Hải Sinh gặp nạn, cũng không phải nơi anh ta đi làm nhiệm vụ.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, anh ta đến Yarlung Zangbo Grand Canyon một mình. Một tuần sau thì trở về Lhasa theo hướng Nyingchi Tây Tạng, đi đến phía đông thì gặp phải trận sụt lở đất đá. Vĩnh viễn đắm mình trong bùn lầy.
Chính phủ bỏ vốn tu sửa con đường phía đông Tây Tạng, gạt hết đất đá bị sụt lở trên sườn dốc ra ngoài. Cho đến khi Mẫn Hạo Trung phái người tìm toàn bộ ba mươi dặm xung quanh, thì mới tìm được di thể của Cố Hải Sinh.
Tiến hành kiểm tra DNA, mới có thể chứng minh, kia chính là hoàng tử nhϊếp ảnh ngày xưa.
Điệp Ngữ cũng không có khóc nháo.
Lần này, Mẫn Hạo Trung cũng không nói gì, Trạc Sướиɠ lại tự mình cho ra một kết luận bất ngờ: nình tĩnh còn đáng sợ hơn nhiều so với việc khóc nháo.
Điệp Ngữ cũng thấy mình bình tĩnh quá mức. Là vì đã rời khỏi quá lâu sao? Không biết, cũng không muốn nghĩ tới. Dù sao cũng chính là như vậy.
Ngày hỏa táng di thể, có rất nhiều người đến. Cố Hải Sinh nổi tiếng vượt qua sự tưởng tượng của Điệp Ngữ. Mẹ Hải Sinh khóc rất nhiều, ngất đi rất nhiều lần. Thang Cận Huy cũng lau mắt vài lần.
Điệp Ngữ nhìn, không có nước mắt. Lòng cô đã tê liệt.
Đã tê liệt là có ý gì? Trạc Sướиɠ hỏi cô.
Cô nói, đã tê liệt, chính là rất rất rất đau, sau đó đột nhiên phát hiện mình không đau nữa.
Hôm đó, Trạc Sướиɠ vẫn luôn canh giữ bên cạnh cô, mặc bộ đồ đen, cẩn thận trông chừng. Trên ngón áp út của Điệp Ngữ, có một chiếc nhẫn. Tìm được trên di thể Cố Hải Sinh. Chiếc nhẫn bằng vàng trắng mộc mạc. Lại sáng lấp lánh làm đau mắt Trạc Sướиɠ. Khiến cậu có tức giận, cũng không dám bùng nổ.
Sau khi kết thúc nghi thức, Trạc Sướиɠ đưa cô về nhà. Cô nhắm mắt lại. Trạc Sướиɠ cảm thấy khuôn mặt kia đã muốn bắt đầu khóc. Vì thế cậu vươn tay, ôm cô vào lòng.
Chu Điệp Ngữ ẩn nhẫn một ngày, rốt cuộc cầm lấy vạt áo của cậu, khóc thút thít. Sau đó biến thành gào khóc, rồi lại gào khóc cả một buổi tối.
Trạc Sướиɠ cuộn người trên sofa của cô, cô lại cuộn tròn trong lòng cậu. Trước khi ngủ, cô đột nhiên nói, Trạc Sướиɠ, cảm ơn cậu. Giúp tôi tìm được anh ấy.
Cậu thấy xót xa. Nhưng lại không biết vì sao lại xót xa.
Cái nhẫn trên tay cô, khiến cậu khó chịu, vẫn trợn tròn mắt nhìn nó đến rạng sáng. Cho đến khi về nhà, nằm sấp lên cái giường lớn của mình, thì mới thở phì phò.
Lúc mẹ Cố Hải Sinh mang tro cốt về, Điệp Ngữ ra sân ga tiễn bà. Lúc Hải Sinh còn sống, cô không muốn đi gặp mẹ anh. Sau khi anh chết, Điệp Ngữ lại thường cuyên chạy tới trước mặt bà tìm mắng. Mỗi lần đều yên tĩnh, nghiêm túc chấp nhận.
Mỗi lần đều không thấy ủy khuất, cảm thấy đây là thứ mình đáng phải nhận.
Mẹ Hải Sinh tuy vẫn không thích co như trước. Nhưng cũng không thể mở miệng mắng nổi nữa.
Là cô gái mà con bà yêu, bà lại đối xử như vậy, Hải Sinh ở trên trời trông thấy cũng sẽ thấy buồn.
Huống hồ mấy năm nay, cuộc sống cô ta cũng không tốt, nghe Thang Cận Huy nói, còn tự sát mấy lần.
Mẹ Cố thở dài.
Nhìn qua cũng là cô gái tốt, chỉ trách vô duyên với Hải Sinh.
Bà nhìn Điệp Ngữ mấy lần, rồi vẫn không mở miệng.
Trạc Sướиɠ mang hai cái vòng tròn đen sì to to trên mắt xuất hiện, cậu không hiểu vẻ mặt phức tạp, rối rắm của Điệp Ngữ và người nhà Cố Hải Sinh, nên cũng không mở miệng. Nhưng lúc nào cũng mang bộ dạng là người giám hộ của Chu Điệp Ngữ.
Mẹ Cố đã nhìn ra, trong lòng có chút an ủi, lại thấy khổ sở thay Hải Sinh. Nhìn kỹ đứa bé kia, xuất thân nhà giàu có, giữa trán có một cỗ anh khí, nhưng lại có vẻ không đúng lắm.
Hình như hơi ngốc.
Con dâu cả cũng gật đầu đồng ý.
Tuy Điệp Ngữ bị đuổi ra ngoài rất nhiều lần, nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Cố đều coi Điệp Ngữ là vợ Cố Hải Sinh. Tự nhiên sẽ có chút địch ý với Trạc Sướиɠ.
Trạc Sướиɠ hoàn toàn không nhìn ra, vẫn luôn cười ngốc với bọn họ, rất không tự nhiên.
Cậu nói muốn phái người đưa nhà họ về. Nhưng mẹ Cố không đồng ý. Chỉ nói là tự về được. Trước khi lên xe còn muốn nói gì đó với Điệp Ngữ, nhưng lại thôi.
Con dâu cả hiểu ý bà, liền thò đầu ra ngoài cửa xe, gọi Điệp Ngữ, em gái Điệp Ngữ, có rảnh thì đến nhà ngồi chơi, mẹ nói sẽ không đuổi em đâu.
Con dâu cả thu đầu về liền bị mẹ Cố lườm cho.
Con dâu cả lại cười cười.
Điệp Ngữ vẫn đứng ở sân ga, nước mắt chảy xuống.
Hải Sinh. Hải Sinh. Cô thì thào.
Trạc Sướиɠ thấy nước mắt của cô, thì trong lòng như bị ai cắn một ngụm.
Cậu rất ghen tị với người có thể sống trong lòng Điệp Ngữ cả đời kia. Tức giận đá một cái. Lại đá phải thùng rác, đau đến mức nhe răng.
Điệp Ngữ chỉ đắm chìm trong tâm sự của mình, hoàn toàn không thấy được ánh mắt chờ mong an ủi của Trạc Sướиɠ. Trạc Sướиɠ liền nghiêm mặt, không nói gì.
“Về thôi.” Điệp Ngữ lau nước mắt. Cô cảm thấy mình bây giờ giống như một bà lão lật lại quyển album cũ ố vàng, dường như đã hết đau khổ.
Trạc Sướиɠ đi bên cạnh cô, sắc mặt còn khó coi hơn cả cô. Trên đường từng chiếc xe lướt qua, cậu lại cúi đầu ỉu xìu. Một chiếc xe vụt qua, Điệp Ngữ vội vàng giơ tay túm lấy cậu. “Đi đường không nhìn đường!” Cô mắng một câu, sau đó tay cô lại bị cầm lấy, ấm áp.
Điệp Ngữ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt xán lạn như ánh mặt trời của cậu đang cười với cô. Tuy vành mắt đen sì, nhưng vẫn rất chói mắt.
“Điệp Ngữ, chị đừng khó chịu, tôi sẽ yêu chị gấp bội, tuyệt đối sẽ không ít hơn Cố Hải Sinh.” Cậu thề thốt, rất dịu dàng.
Điệp Ngữ muốn cười, không biết phải giải thích với cậu bé này thế nào. Sau này lại nghĩ vậy, gì chứ nếu là giải thích, thì người đơn giản như Trạc Sướиɠ không biết bao nhiêu mới đủ.
Trước kia không biết, lời an ủi của Trạc Sướиɠ lại đơn giản ấm áp như vậy.
Chu Điệp Ngữ bị cảm động.
“Cảm ơn.”Cô nói. Thật lòng.
Hốc mắt Trạc Sướиɠ ướŧ áŧ, đột nhiên ôm lấy cô, cằm để lên vai cô.
“Điệp Ngữ, cả đời này chị cũng sẽ không quên Cố Hải Sinh đúng không? Tôi rất ghen tị. Bao giờ tôi mới có thể tiến vào trong lòng chị đây? Mỗi lần nghĩ như vậy tôi đều đau đến khó thở. Nếu Cố Hải Sinh trở về, có phải chị sẽ gả cho anh ta không?”
Điệp Ngữ im lặng một lát, rồi trả lời, “Trạc Sướиɠ, cậu đã ở trong lòng tôi rồi.” Tôi vô cùng cảm kích cậu. Một câu cuối cùng cô không nói ra.
Trạc Sướиɠ vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, đẩy cô ra, mắt sáng dừng, “Chị có yêu tôi không?” Lại bổ sung thêm một câu,”Chị có yêu tôi một chút xíu nào không?”
Điệp Ngữ nhìn ánh mắt chờ mong đó, “Trạc Sướиɠ, yêu là gì? Cậu có biết không?”
Trạc Sướиɠ gật đầu, “Yêu, là nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”
Điệp Ngữ ngây ngẩn cả người. Cô không biết Trạc Sướиɠ học ở đâu.
Nhưng thật trùng hợp, đây là câu tâm tình cô thích nhất.
“Tôi sẽ không bỏ trốn giữa đường, cũng sẽ không chết giữa đường, tôi sẽ trông chị cả đời, lên thiên đường cũng đi cùng chị.” Trạc Sướиɠ nghiêm túc nói.
Điệp Ngữ bật cười, sao cậu có thể chắc chắn mình có thể lên thiên đường chứ?
Rồi lại rơi nước mắt. Cô có tài đức gì, được nhận tình yêu như vậy.
Cảm giác mình giống như một căn phòng cũ không nhìn thấy mặt trời, đột nhiên bị nắng ấm chiếu vào, làm cô hoảng hốt.
Cô rất sợ, không nhận nổi tình yêu như vậy. Rất sợ có một ngày, Trạc Sướиɠ cũng biến thành Cố Hải Sinh
Ghé vào lòng cậu, nói không nên lời.