- Sư huynh!
- Kiều Anh, em chưa về à?
- Em ở đây chờ anh.
- Có chuyện gì không?
- Không phải là công việc. Là chuyện riêng của chúng ta.
- Kiều Anh?
- Em biết mối quan hệ của anh và chị Linh San. Nhưng vẫn muốn nghe chính anh nói với em.
* * *
- Em không tin, anh biết em về nước là vì điều gì mà. Trước đây..
- Kiều Anh, đúng vậy. Trước đây anh từng thích em, rất thích em. Nhưng chuyện đó đã qua rồi. Em từng nói giữa hai chúng ta có quá nhiều khác biệt, thay vì tiến tới một bước thì chúng ta nên giữa nguyên mối quan hệ anh em để tránh tổn thương cho nhau.
- Minh Kiên, em từng nói như vậy, nhưng em không làm được. Em quyết định về nước tìm anh chính là muốn bước tới một bước. Lẽ nào anh lại..
- Phải Minh Kiên, em cũng muốn nghe câu trả lời từ anh.
Tôi bước ra từ bức tường phía sau lưng họ. Lẽ ra tôi nên kiên nhẫn thêm một chút để nghe trọn vẹn câu chuyện của họ và cả lời thú nhận thật lòng từ trái tim của Minh Kiên. Nhưng tôi lại không làm được. Tôi không thích cái trò lúp lúp phía sau người khác. Hơn nữa sao tôi phải đi nghe lén chuyện liên quan tới mình kia chứ, đó chắc chắn không phải là phong cách của Linh San này.
Nhìn thấy tôi, Kiều Anh hơi bối rối, có lẽ cô ấy ngượng, cũng có thể là cô ấy cảm thấy ái ngại với tôi. Nhưng tôi không quan tâm lắm thái độ của cô ấy, tôi chỉ muốn nhìn Minh Kiên, rồi vờ đưa tập hồ sơ cho anh.
- Cái này lát nữa anh ký để hoàn tất thủ tục cho bệnh nhân giường 107 xuất viện chiều nay nhé.
Minh Kiên thoáng chút ngạc nhiên, rồi dường như ngay lập tức anh hiểu ý đồ của tôi. Anh cầm xấp hồ sơ đáp.
- Ừ anh biết rồi.
- Vậy bây giờ anh nói đi, chuyện mà cả em và Kiều Anh cùng muốn biết.
Tôi biết phần thắng thuộc về mình, liều thuốc an thần định tâm của anh chính là câu trả lời cho tôi rồi. Cái tôi muốn chính là câu trả lời của anh dành cho Kiều Anh, có thể là tôi hơi ác một chút, có thể điều này làm cho Kiều Anh đau lòng, nhưng không phải là sẽ giúp cô ấy nhanh chóng tỉnh ngộ và dứt bỏ hơn sao.
Minh Kiên nắm lấy bàn tay tôi, xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi đưa lên trước mặt Kiều Anh nói.
- Tụi anh sắp kết hôn.
Mắt Kiều Anh ươn ướt nhìn Minh Kiên như thể không tin được điều anh vừa nói. Lẽ ra tôi sẽ hả hê lắm vì mình là người thắng cuộc, nhưng tôi đột nhiên lại thấy mình hơi quá đáng. Đột nhiên tôi lại thấy thương người con gái ấy, không rõ trước đây họ đã có những năm tháng gắn bó bên nhau như thế nào, không rõ có gì ngăn cản tình cảm giữa họ. Nhưng tôi biết để bỏ đi một tương lai tốt đẹp mà về nước tìm Minh Kiên hẳn là tình cảm cô ấy dành cho anh không hề ít.
- Em hiểu rồi, chúc mừng anh chị.
Kiều Anh quay đi vội vàng. Minh Kiên như thể trút đi một gánh nặng tâm tư, anh vẫn chưa buông tay tôi ra, ngón tay anh cứ xoa xoa trên mặt chiếc nhẫn rồi mỉm cười nhìn tôi hỏi.
- Em đeo nó từ khi nào?
- Không uống thuốc ngay làm sao hết bệnh được.
Anh lại cười.
- Anh ở lại chờ em tan ca, dự báo thời tiết chiều nay sẽ mưa.
Vậy là trời mưa thật, vừa nhìn thấy Minh Kiên cầm ô đứng chờ ở cổng, tôi liền chạy đến ôm lấy cánh tay anh, ngụp lặn trong mớ cảm xúc hạnh phúc mà tôi chưa từng có được.
- Em muốn ăn lẩu cay.
- Lại lẩu cay à, mặt em mọc thêm mấy cái mụn rồi đây này.
- Không biết đâu, em thích thì ăn thôi.
- Nói vậy thôi nhưng anh cũng thích lắm.
Anh siết chặt tay tôi, vừa đi dưới mưa vừa thì thầm.
- Anh thật sự rất thích em.
- Chuyện gì?
- Chuyện lúc sáng, cả chuyện cái gói thuốc em bỏ trong túi áo khoát nữa.
Tôi phì cười, tôi như vậy mà anh lại thích sao, thật ra thì chẳng có cái gói thuốc nào trong túi áo khoát của anh cả, chỉ là tôi muốn khẳng định chủ quyền và mối quan hệ của tôi với anh trước Kiều Anh mà thôi, còn một mục đích nữa chính là dằn mặt người đàn ông của mình không nên có ý đồ gì khác sau lưng tôi mà thôi. Vậy mà anh cũng thích được.
- Lúc sáng em làm Kiều Anh đau lòng, anh không thấy như vậy là hơi quá đáng sao?
- Không có, chuyện tình cảm vốn dĩ nên thẳng thắng và rõ ràng như vậy.
- Vậy nên em cũng rất thích anh.
- Tại sao?
- Vì gói thuốc an thần anh đặt trong ngăn tủ của em.
Tôi nép vào người anh, cảm nhận từng hơi ấm len lỏi vào trái tim nhỏ bé của mình. Gói thuốc an thần mà anh đặt vào ngăn tủ thật ra là chiếc nhẫn cầu hôn mà tôi đang đeo trên ngón tay áp út của mình. Lúc sáng tôi đã cố tình lấy lý do đưa tập hồ sơ cho Minh Kiên để trả lời với anh rằng "em đồng ý". Rất may, Minh Kiên luôn hiểu ý của tôi trong mọi hoàn cảnh.
- Chúng ta có quá vội vàng không?
- Em nghĩ vậy sao?
- Em không biết, em chỉ đang thấy hạnh phúc.
- Em hạnh phúc là được rồi. Không có gì là vội cả.
Vậy là tôi và anh đã cùng nắm tay nhau đi qua những ngày mưa như thế. Vội mà không vội, chậm mà không chậm, tất cả nằm ở cảm nhận của tâm tư mỗi người mà thôi.
Người phụ nữ quen mặt ngồi trên dãy ghế chờ trước phòng khám thẫn thờ nhìn kết quả trên tay mình. Tôi nhận ra cô ấy, đó là người phụ nữ thường xuyên lui tới chỗ của Thế Vinh, cũng là người phụ nữ tôi gặp trong lần đầu tiên tìm tới anh ấy cùng Bích Chi. Lúc đó tôi rất ghét cô ta, dĩ nhiên rồi, giữa cô ta và Thế Vinh luôn có gì đó mờ ám sau lưng tôi. Nhưng tôi chưa từng hỏi Thế Vinh về điều đó, tôi quá yêu anh và không muốn đối diện với bất cứ sự thật đau lòng nào có thể khiến tôi quyết định rời xa anh. Vậy mà rồi chúng tôi cũng xa nhau thật.
Tôi đưa cho cô ta một chai nước rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Nhận ra tôi, cô ta không chút ngạc nhiên.
- Cô làm việc ở đây sao? Phải rồi, Thế Vinh nói cô là y tá mà.
- Lúc hai người ở bên nhau có nói về tôi sao?
- Một chút thôi. Vì cô là bạn gái của anh ấy mà.
Tôi phì cười, thật ra thì không vui chút nào, nụ cười của tôi lại có phần chua chát, thật lạ là đến bây giờ khi nhắc về Thế Vinh tôi vẫn thấy đau ở đây, nơi trái tim này.
- Cô bệnh gì? Có cần tôi giúp đỡ gì không, tôi quen nhiều bác sĩ ở đây.
Không biết từ đâu ra mà tôi lại muốn giúp cái gì đó cho cô ta, tôi không còn thấy ghét cô ta nữa.
Nghe tôi hỏi, cô ta ngước mắt nhìn lên trần nhà khẽ chớp chớp mắt. Đôi tay run run siết chặt kết quả xét nghiệm, tôi đoán được một kết quả không mấy khả quan.
TruyenHD- Tôi xem cho cô nhé?
Vừa nói tôi vừa gỡ nhẹ bàn tay lạnh toát của cô ta ra, giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt của người phụ nữ từng trải. Võ Ngọc Thủy Tiên, tôi đọc lướt qua kết quả xét nghiệm máu trên tay mình, tôi nhìn nhầm sao? Tôi cố dụi dụi mắt và xem kỹ lại lần nữa, không thể nhầm được, không sai vào đâu được, cô ấy dương tính với vi rút HIV. Tay chân tôi dần trở nên bủn rủn không có chút sức lực nào. Sau một vài phút im lặng đến đáng sợ, tôi cũng đã cố gắng định thần lại. Tôi siết chặt bàn tay lạnh toát của cô ta mà mỉm cười trấn an, cũng chính là tự trấn an cho bản thân mình.
- Cô đừng lo, sẽ không sao đâu. Y học bây giờ tiến bộ, chỉ cần cô làm đúng hướng dẫn điều trị của bác sĩ và duy trì lối sống lành mạnh, lạc quan thì cô sẽ không chết đâu.
- Cô đang an ủi tôi nhưng sao tay cô cũng lạnh vậy? Cô cũng đang rất sợ mà phải không?
Đúng là lúc này tôi không thể nào che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng mình. Tôi không thể nào cố gắng tỏ ra bình thường thêm được nữa. Giọng tôi bắt đầu run run.
- Liệu Thế Vinh không phải cũng..
Thủy Tiên gượng cười trấn an ngược lại tôi.
- Cô sợ cô cũng bị sao? Tôi không chắc Thế Vinh có nhiễm không. Có thể là không, cô không cần tự nhát mình như vậy.
- Cô biết anh ấy giải nghệ rồi chứ? Dù sao tôi nghĩ cô cũng nên báo cho anh ấy đến kiểm tra, lỡ như.. Lỡ như có gì không may thì phát hiện sớm vẫn còn kịp.
- Trước khi giải nghệ anh ấy có nói với tôi. Nhưng sau đó thì không ai liên lạc được với anh ấy nữa. Cô lo lắng cho Thế Vinh như vậy là vì cô còn yêu anh ấy hay là lo sợ bản thân cũng bị lây nhiễm từ Thế Vinh?
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của Thủy Tiên, tôi giơ bàn tay mình lên rồi nói với cô ta.
- Tôi sắp kết hôn rồi. Giờ tôi có việc, đây là số điện thoại của tôi, cần tôi giúp đỡ việc gì cứ gọi nha, nhớ là phải tuân thủ theo đúng lời bác sĩ dặn và thăm khám thường xuyên. Tôi sẽ hỏi thêm về trường hợp của cô.
Tôi ghi vội số điện thoại của mình lên mặt sau tờ giấy và trả lại cho Thủy Tiên rồi rời đi. Bước đi càng nhanh đầu óc tôi càng rối bời. Tôi lo lắng điều gì, tôi lo lắng mình cũng mắc bệnh hay tôi lo lắng cho Thế Vinh, thật tôi không thể nào phân biệt rach ròi được. Ừ thì đến giờ phút này khi chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng số phận vẫn cứ gắn kết chúng tôi lại. Thế Vinh, giờ anh đang ở đâu, anh đang làm gì, anh có khỏe không? Tôi bấm gọi Thế Vinh liên tục dù không có chút tín hiệu nào, tôi như một kẻ điên không thể nào điều khiển được cảm xúc và hành vi của mình trong lúc này. Tôi chỉ muốn tìm Thế Vinh cho bằng được mà thôi. Đáp lại tất cả chỉ có sự tuyệt vọng đến cùng cực.