Thằng bé cầm chặt chiếc bao thư màu trắng trong tay, nó không nói lời nào, chỉ nhìn tôi chăm chăm. Nhưng tôi đọc được lời cảm ơn chân thành trong ánh mắt của nó. Tôi xoa đầu nó rồi mỉm cười.
- Em đi đi, cho dù em có quay lại cô nhi viện hay không thì nên nhớ, chúng ta không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng chắc chắn có thể chọn được con đường mình sẽ đi, hãy đi con đường mà em muốn và hãy sống cho thật tốt vào, chí ít là đối với bản thân mình.
Thằng bé lao đến ôm chầm lấy tôi.
- Chị đừng lấy ai cả, mười năm nữa em nhất định sẽ đến tìm chị. Chị hãy chờ em.
Tôi phì cười, ký một cái lên đầu nó rõ đau, lập tức nó nhăn mặt, buông tay tôi ra.
- Sao chị đánh em? Em sẽ cưới chị.
- Nè, nhóc con, hãy sống cho thật tốt và quên đi bà chị này. Nhất định phải như vậy?
- Sao chứ, nghĩa là chị từ chối em? Tại sao?
- Tại vì chị đây đã có anh đây rồi.
Minh Kiên vừa nói vừa tiến lại gần khoát lấy vai tôi.
Tôi cũng tựa vào người anh, rồi phì cười khi nhìn thấy thằng bé nhìn Minh Kiên bằng đôi mắt hình viên đạn. Thật tình, thằng nhóc này mới mười lăm tuổi đầu, mười năm sau khi nhớ đến bà chị này liệu nó có dám nhớ đến lời hôm nay nói với tôi hay không chứ.
- Anh hãy đợi đấy. Chị ấy chắc chắn thuộc về em.
Minh Kiên phì cười, dúi vào tay nó một mảnh giấy nhỏ đầy bí ẩn rồi nói.
- Được rồi, mười năm nữa chúng ta cạnh tranh công bằng.
- Em đi đây.
Thằng bé dứt khoát quay đi, nhìn dáng vẻ của nó, tôi tin rằng rồi đây nó sẽ làm nên chuyện. Mấy ngày trước nó vô tình lao vào xe tôi khi đang bị một nhóm người đuổi bắt. Sau khi đưa nó vào bệnh viện cấp cứu, hỏi ra thì tôi mới biết nó vừa mới trốn ra từ cô nhi viện. Tôi không khuyên nó trở về, tôi biết mỗi người đều có những lý do riêng để chọn con đường mà mình phải đi. Nó từng nói với tôi về những mơ ước của nó, tôi hiểu, tôi cảm nhận được sâu sắc những điều nó đã nói. Bởi vì tôi cũng từng như nó, khát khao tự thân thay đổi cuộc đời mình.
- Anh đã đưa cho thằng bé cái gì thế?
Tôi dảo bước bên cạnh Minh Kiên trên con đường lất phất mưa rơi. Từ ngày ở bên tôi, Minh Kiên cũng thích đi dưới mưa và luôn là người che ô cho tôi.
- Anh cho nó một bí kíp để tồn tại.
- Anh sao? Anh hiểu được thằng bé sẽ trải qua những gì sao?
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười, một tay cầm ô, một tay ôm gọn bờ vai tôi.
- Còn em đã cho thằng bé cái gì vậy?
- Em cho nó một số vốn để thực hiện ước mơ.
Minh Kiên quay sang hôn nhẹ lên trán tôi rồi ôn tồn nói.
- Anh biết em sẽ làm như vậy.
- Tại sao?
- Hôm nào anh sẽ kể em nghe một câu chuyện nhé.
Tôi gật đầu mặc dù có nhiều câu hỏi đang treo lơ lửng. Tôi tò mò không biết là câu chuyện bí ẩn nào trong cuộc đời anh, tôi muốn biết thêm về anh, về những gì thuộc về anh. Nhưng tôi lại chưa từng hỏi bất cứ điều gì. Tính tôi vốn như vậy, nếu ai đó muốn chia sẻ với tôi thì sẽ không cần đợi tôi phải hỏi. Bích Chi thường hay phàn nàn về tính khí này của tôi. Nói tôi sẽ chuốt thiệt vào thân nếu như cứ yêu đương kiểu đó. Tôi chỉ cười. Ừ thì tôi đã mang tổn thương một lần khi rời xa Thế Vinh. Nhưng tôi tin Minh Kiên, bằng cách nào đó, tôi tin tưởng Minh Kiên hơn bất cứ ai trên đời.
Trời vẫn cứ mưa day dẳng không dứt, Minh Kiên đứng dậy mặc vào chiếc áo khoát ka ki màu đen. Hôm nay anh trực đêm, còn tôi thì được nghỉ phép. Gần đây tôi đột nhiên muốn tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, thay vì cứ vùi đầu vào công việc cho qua ngày qua tháng. Minh Kiên luôn ủng hộ tôi.
- Minh Kiên à?
- Sao vậy?
- Anh không muốn em sao?
- Anh lúc nào cũng muốn em, nhưng chưa đến lúc.
- Tại sao? Anh muốn giữ gìn cho em sao? Anh biết là em không còn mà.
Minh Kiên bước lại xoa đầu tôi rồi cười nói.
- Anh biết, anh không để tâm mấy chuyện đó. Anh chỉ muốn đó là một ngày ý nghĩa nhất của chúng ta. Được rồi, em ngủ đi, anh vào bệnh viện đây. Anh sẽ để sẵn đồ ăn sáng trên bàn làm việc của em nhé. Mai vào bệnh viện nhớ ăn sáng xong rồi mới làm việc, em không được bỏ bữa đâu đấy.
Minh Kiên luôn như vậy, nhẹ nhàng và ấm áp. Tôi có cảm giác anh hiểu hết về con người tôi, về những suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi may mắn vì đã gặp và có được tình yêu của anh.
Không hiểu sao cả đêm tôi cứ trăn trở lăn qua lăn lại không thể chợp mắt được. Bên ngoài mưa vẫn cứ rả rít. Tôi ngồi dậy, với tay kéo rèm qua một bên, nhìn từng đợt nước mưa tạt vào khung kính lấp lánh bên ánh đèn đường. Cầm điện thoại lên gọi cho Minh Kiên, đầu dây bên kia đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.
- A lô?
Giọng một người phụ nữ vang lên bên tai, không lẽ tôi gọi nhầm số, nhìn lại thì đúng là số của Minh Kiên rồi.
- A lô?
Cô ấy nói thêm lần nữa, giờ thì tôi nhận ra giọng nói đó là của Kiều Anh. Phải rồi, hôm nay Kiều Anh cũng trực đêm mà.
- A lô? Ai vậy ạ, đây là điện thoại của bác sĩ Minh Kiên?
- À.. là tôi. Linh San.
Kiều Anh chắc hơi bất ngờ, cô ấy im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.
- À, chị Linh San, em xin lỗi, anh Kiên không lưu tên nên em không biết là chị. Chị gọi anh ấy có gì không ạ?
Thật tình, không biết tôi nên nói gì trong hoàn cảnh này. Quan hệ của tôi và Minh Kiên thì cả cái bệnh viện này ai ai cũng đã rõ, không lẽ cô sư muội thân thiết ngày ngày bên cạnh không rời nửa bước của Minh Kiên lại không biết mà lại hỏi tôi cái câu hỏi ngớ ngẩng này.
- À, bác Kiều Anh nhắn lại anh Kiên là nhớ uống thuốc, tôi đã để sẵn thuốc trong túi áo khoát của anh ấy nhé. Cảm ơn bác.
- À, em sẽ nói lại với anh ấy.
- Vậy tôi cảm ơn bác Kiều Anh nhé.
Tôi tắt máy, đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài khung cửa kính, trời đã thôi mưa. Kéo mạnh chiếc rèm lại rồi trùm chăn kín mít, trong lòng buồn bực. Tôi muốn phóng ngay đến bệnh viện, cái gì chứ, tôi đã không biết rằng Minh Kiên chẳng buồn lưu số điện thoại của tôi. Tôi đã không biết rằng điện thoại cá nhân của anh tôi chưa một lần chạm đến nhưng người khác thì có thể tùy ý như vậy. Tôi đang ghen sao? Hình như là vậy, tôi đang ghen thật.
Cả đêm buồn bực cũng không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ khi nào. Bầu trời sau trận mưa day dẳng tối qua tươi sáng hơn mọi ngày, cây lá được gội rửa cũng thêm nhiều phần sức sống. Chỉ có tôi, cục tức nó vẫn còn nằm ngay cổ. Phần điểm tâm trên bàn được đặt ngay ngắn, ừ dù có không vui thì cũng phải lo cho cái bụng, tôi đã qua rồi cái thời buồn vì tình mà hành hạ bản thân.
- Chị San sướиɠ nhất đời, bác Kiên chăm chị chu đáo quá trời.
Y tá Bình kéo ghế ngồi cạnh, vừa với tay bốc ké một phần thức ăn của tôi rồi cho vào miệng ăn một cách ngon lành. Rồi nói tiếp.
- À bác Kiên có nói em nhắn với chị, bác ấy để thuốc trong ngăn tủ, chị nhớ uống đừng có quên.
- Thuốc?
Tôi hỏi ngược lại, nhận được cái gật đầu của y tá Bình, tôi ngẩng ngơ một hồi rồi kéo ngăn tủ ra, ừ thì có thuốc thật, là thuốc an thần định tâm. Tôi khẽ mỉm cười ngẫm nghĩ thì ra bản thân mình cũng dễ nguôi giận, dễ dỗ dành lắm. Y tá Bình tò mò chồm người qua, tôi đóng vội ngăn tủ.
- Không cho em xem, nhiều chuyện.
- Thuốc thôi mà, chị sao phải bí mật như vậy. Hay là hai người có gì mờ ám.
- Có gì mờ ám đâu.
- Nhìn chị vui ra mặt?
- Ừ chị đang vui, em gọi trà sữa đi. Chị trả tiền. À phải rồi, bác sĩ Kiều Anh về chưa?
- Bác sĩ Kiều Anh tối qua trực đêm, nhưng sáng nay có ca mổ nên bác ấy ở lại làm luôn tới trưa.
- Vậy em gọi luôn cho bác ấy một phần nhé.
Tôi đứng dậy cười tủm tỉm rồi bỏ đi, bắt đầu công việc thôi. Nhiều lúc tôi thấy mình hơi quá với Kiều Anh, cô ấy rõ ràng là một người tốt, đẹp người đẹp nết lại biết trên dưới trước sau. Chỉ mỗi cái tội là cô ấy thích bạn trai của tôi. Hơi vô lý một chút nhưng tôi là như vậy.