Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Của Sói

Cuộc chiến giữa hai con sói

« Chương TrướcChương Tiếp »
Marco về nhà thuyền tìm Nhật nhưng Nhật không ở đây, hắn ngồi trong bóng tối chờ đợi, đầu óc rối bời.

“Tưởng mày về thẳng nhà.” – Marco lên tiếng khi thấy Nhật trở về.

“Anh hai đến đây làm chi vậy?”

“Con bé nó biết rồi đúng không?”

Nhật giật mình, đánh trống lảng: “Tối nay em mệt quá, để hôm khác em với anh hai nói chuyện nha.”

Marco tiến lại chỗ Nhật: “Gì căng thẳng vậy, thoải mái đi. Miễn mày giải quyết được thì có gì đâu mà phải sợ.”

“Em xử nó rồi. Em không thích nhắc lại thôi.” – Nhật tránh Marco, đi ra góc khác.

“Giỏi! Tiếc chi cái mạng người, nặng lòng.” – Marco giơ chiếc ví của Hạ mà hắn tìm thấy trên thuyền lên, ném xuống nước.

Marco quay lại nhìn Nhật cười, Nhật còn quá non nớt để qua mặt anh trai.

“Mày hư quá!”

Nhật vò đầu bứt tai: “Em đã cố lắm rồi anh…”

“Mày cố! Thì chúng nó có tha cho mày không?”

“Em tính rồi anh hai, em sẽ đưa Hạ đi trốn, đến một nơi mà chỉ có em với Hạ biết thôi, không ai tìm được tụi em đâu.” – Nhật nói chắc như đinh đóng cột.

Marco áp hai tay lên mặt Nhật, cười hỏi: “Thằng Nguyên con Mộc là bạn mới của mày hả?” – hắn dùng lực ép chặt khuôn mặt Nhật, trầm giọng – “Không! Chúng nó là đao phủ.”

Mũi Nhật bắt đầu chảy máu.

Marco như kẻ tâm thần càng lúc càng dùng lực: “Tụi nó sẽ tìm mày, tìm những người mày yêu thương rồi cắn, xé đến miếng cuối cùng.”

“Em đau, anh hai.”

Marco thả tay, lúc này mũi Nhật đã giàn dụa máu.

“Còn người nào biết chuyện này không?” – Marco nhìn di ảnh của mẹ, hỏi.

“Chị Triệu.”

Bàn tay Marco đang châm hương dừng lại, thằng em trai ngu ngốc này.

“Em xin lỗi anh hai. Tại em hết.”

Marco thắp nốt nén hương cho mẹ rồi quay lại nói với Nhật bằng giọng dịu dàng hết sức: “Đừng sợ, tối mai dắt con bé đến chỗ của anh, anh sẽ thay mày xử lý nó.”

Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay, lau máu mũi cho Nhật: “Yên tâm, anh sẽ nhẹ tay, không để nó bị đau đâu.”

Tối hôm sau, Nhật chở Hạ trên chiếc xe ba gác đến đoạn đường nhà Marco và Triệu đang ở. Marco đứng cạnh cửa sổ kịch trần quan sát, Nhật nhìn anh trai trên tầng, lưỡng lự.

“Xuống xe đi Nhật, chờ gì nữa.”

Hạ giục Nhật chạy xe, Nhật nhìn anh trai lại nhìn Hạ, Hạ là một con người cô độc đáng thương nhưng Hạ lương thiện, cô không đáng phải chết. Hạ nói Nhật mãi không được nên tự mình bỏ đi. Lúc này Nhật mới gọi với theo Hạ, lấy chiếc ví của cô ra trả lại. Marco nghiến răng, đó là chiếc ví hôm qua hắn ném xuống nước. Lúc này Triệu cũng đi đến cạnh Marco, chứng kiến toàn bộ. Trong ví là ảnh Hạ và cha mẹ, cha mẹ cô đã qua đời vì tai nạn rồi, Hạ quý chiếc ví đó như mạng sống, cô trèo lên xe, Nhật nhìn Marco trên tầng, kiên quyết đưa Hạ đi trốn theo kế hoạch của hai đứa.

Từ cửa sổ, Marco thấy một cảnh sát đang đuổi theo Nhật – Hạ, người này là con người, cũng là con nuôi của một ma cà rồng ở nhà thuyền, là kẻ đã bắn phát đạn khiến mẹ của hắn mất mạng. Marco quay sang Triệu, ánh mắt Triệu lúc này như tầng 18 của địa ngục đang soi lên người hắn. Triệu vẫn xinh đẹp như ngày đầu hắn gặp cô, mặc một chiếc váy ngủ dây màu đen quyến rũ, áo ngủ mỏng manh hờ hững ở khuỷu tay, chỉ là giờ cô không còn dịu dàng như lúc đó nữa. Triệu đưa tay lên má người tình, bàn tay chậm rãi di chuyển ra sau đầu, cô kéo cổ hắn xuống hôn.

Triệu tức giận nhìn Marco, l*иg ngực phập phồng: “Giờ mình chơi, theo cách của em.”

Cô khoác áo ngủ lên, đi vào phòng. Cô đã nương tay, cho Nhật cơ hội nhưng Nhật vẫn chọn phản bội, mà Triệu ghét nhất là bị phản bội. Lần này, dù có là em trai của người tình thì Triệu cũng không tha.

Marco đứng chết trân ở cửa sổ nhìn theo Triệu, hắn không thể để em trai mình chết được.

“Tha cho Nhật được không em?” – thấy Triệu đang thay đồ, Marco đến giúp, hắn hít sâu một hơi mới dám nói.

Triệu dừng động tác, quay sang lườm Marco: “Em đã cho nó cơ hội rồi.”

“Anh chỉ còn Nhật là người thân thôi. Em tha cho nó đi mà.”

Triệu khẽ nhếch mép cười cay đắng, thì ra hắn chưa bao giờ coi cô là người thân.

“Em có thể tha cho nó bất kỳ tội gì khác nhưng lần này thì không được, nếu không đặt lợi ích của giống loài lên hàng đầu thì sớm muộn mình cũng chết hết.”

Nếu Marco không phải ma cà rồng thì có lẽ đã bị ánh mắt của Triệu gϊếŧ chết rồi.

Marco quỳ xuống, nắm tay Triệu: “Anh xin em, em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em tha cho Nhật.”

Marco chưa từng cầu xin Triệu thứ gì. Triệu cười, dùng ngón tay nâng cằm Marco, nhìn vào ánh mắt chân thành của hắn, trái tim cô đau nhói. Cô hất tay: “Em là nữ vương nhưng không phải cái gì em cũng quyết được, luật là luật.”

Marco nhẫn nhịn, quay lại, cầm tay Triệu van lơn: “Chính vì em là nữ vương nên chỉ có em mới bảo vệ được nó, nếu em không cứu nó thì thằng Nguyên xé xác nó ra mất.”

Triệu hất tay Marco ra, quát lên: “Anh chỉ biết đến thằng em phản bội của anh thôi!”

Marco bị hất ngã ra sàn nhưng hắn lập tức bò dậy, ôm chặt chân Triệu: “Anh van em! Cứu em trai anh với!”

Triệu muốn lôi Marco ra đánh cho một trận, hắn biết hắn là điểm yếu của cô.

Xe của Triệu dừng trước mặt Nhật – Hạ, hai người không muốn lên xe nhưng người cảnh sát đuổi theo từ nãy đã rút súng ra, không còn cách nào khác, Nhật – Hạ đành đi cùng Triệu và Marco. Bọn họ đến một nhà thờ, nơi đang diễn ra tiệc sinh nhật Triệu. Vừa đến nơi chưa bao lâu Nhật – Hạ đã bị tách ra.

Marco cho Nhật một cái tát: “Mày tính đốt nhà hả?”

“Hạ không có làm gì sai hết, con nhỏ đâu có tội đâu anh.”

Marco gằn giọng: “Nhưng mày thì có, mày biết tao phải lạy lục Triệu xin tha thứ cho mày không?”

Nhật định chạy đi nhưng Marco tóm lại, Marco cầm con dao găm xiên tay Nhật xuống bàn, Nhật gào thét đau đớn.

“Mở to mắt ra nhìn con Hạ chết cho tao!” – Marco túm cổ Nhật.

Lúc này Triệu xuất hiện ở vị trí cao nhất trong nhà thờ, tất cả ma cà rồng đều hướng mắt về cô, tiếng tung hô rợp phòng: “Nữ vương trường tồn!”

Triệu cười, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác uy quyền này.

Nhật giờ mới biết Triệu là nữ vương, bảo sao cuộc sống của anh trai lại thay đổi nhiều đến thế, bảo sao các ma cà rồng đều nghe lời Triệu.

“Trăm năm quyền lực! Trăm năm vĩnh hằng!” – Triệu lên tiếng.

Đám cà rồng lập tức hưởng ứng, giơ ly rượu pha máu trên tay lên chúc mừng, Marco cũng không ngoại lệ.

Hạ sợ hãi giữa đám quỷ khát máu, Nguyên và Mộc bỗng xuất hiện phía sau, dồn Hạ lên sân khấu phía trước.

“Biết tin gì chưa? Ngày hôm nay cưng là bánh sinh nhật.” – Nguyên khoái trá nói.

Hạ sợ hãi lùi về sau nhưng vừa quay lại thì đã thấy Triệu phi thân từ trên xuống, chắn ngay trước mặt mình.

Nhật muốn xuống cứu Hạ nhưng bị Marco ngăn lại.

Hạ lại lùi về sau, tránh xa Triệu.

“Lùi thêm bước nữa là nát mặt đấy em gái.” – Triệu cảnh cáo, xung quanh Hạ là một rừng ma cà rồng đang nhe nanh chỉ trực cắn cổ con mồi.

Triệu tiến đến gần Hạ, thản nhiên nói: “Ngày xưa chị cũng là một cô gái nhỏ bé giống như em và rồi vào một buổi tối mùa hè chị đã bị cắn…” – Triệu nhấn giọng – “… và cuộc sống của chị thay đổi hoàn toàn.”

Triệu bỗng cười thành tiếng, nhìn Hạ, mắt cô đỏ rực, cái nhìn đầy mỉa mai: “Chị vẫn còn nhớ cái cảm giác khoái lạc đó trong từng mạch máu…” – giọng Triệu trầm xuống – “… và chị cũng nhớ cả khuôn mặt của mẹ chị, bà ấy đã sợ hãi đến thế nào…” – Triệu ghé sát vào mặt Hạ, trào phúng – “… Mẹ cầu xin chị hãy ở yên trong rừng để mẹ chạy về làng kêu người đến cứu…” – Triệu lại cười, nụ cười mỉa mai đến đau lòng – “… Và chị đã chờ, chờ đợi và chờ đợi.”

Triệu nhớ lại cái khoảnh khắc ấy, tất cả cảm giác sợ hãi, đau đớn, bi thương lại ùa về: “Và trong màn đêm tối mịt chị nhìn thấy có một đốm lửa len lói, rồi một đốm nữa, rồi thật nhiều đốm…” – giọng Triệu trở nên xúc động – “… cả khu rừng sáng rực ánh đuốc…” – rồi bỗng chốc chợt sắc lạnh – “… dao và lưỡi rìu.”

Triệu dừng lại cố nhịn cười: “Hóa ra họ tới để gϊếŧ chị, còn mẹ chị thì… bà ấy không bao giờ quay trở lại cả.”

Marco đã từng nghe câu chuyện này, lúc đó Triệu cũng như bây giờ, không hề tỏ ra yếu đuối, nhưng hắn biết đằng sau nụ cười sắc lạnh xinh đẹp kia cô đã tổn thương đến cùng cực.

Triệu giơ ngón tay lên, móng tay cô bỗng trở nên nhọn hoắt, cô dùng móng tay kéo qua khuôn mặt Hạ từ trên xuống dưới: “Ngày chị sinh ra cũng là ngày mẹ bỏ mặc chị đến chết.”

Hạ sợ hãi đến run rẩy, không nói nổi lời nào.

Triệu bỗng khoác vai Hạ: “Loài người sợ chúng ta, họ muốn chúng ta phải chết, họ muốn tất cả những người chúng ta thương yêu phải rỉ máu và cháy rụi dưới ánh mắt trời.” – Triệu quay sang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ rồi cười như điên dại, tiến về phía trước – “… Nhưng mà chúng ta vẫn tồn tại, gia đình của Triệu vẫn tồn tại. Vì sao chúng ta còn sống? Điều gì đã bảo vệ chúng ta?”

“Điều luật!” – đám cà rồng đồng thanh.

“Và điều luật nói gì?”

“Sống trong bóng tối, gϊếŧ sạch nhân chứng!” – đám cà rồng nhất nhất đáp.

Triệu quay lại nhìn Hạ, Hạ cảm thấy một áp lực vô hình khổng lồ đang đè chặt mình.

“Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó! Gϊếŧ nó!” – đám cà rồng hô vang nhà thờ.

Nhật hằm hằm nhìn Marco: “Nếu Hạ mà chết thì mình cũng còn anh em gì nữa.”

Triệu ôm đầu Hạ, chỉ một cái xoay tay là Hạ đi đời thì Nguyên lên tiếng: “Khoan đã! Vẫn còn một con cà rồng phản bội đã tiết lộ bí mật cho con bé.”

Triệu chửi thầm trong lòng, cô đã tính chỉ cần gϊếŧ Hạ là xong nhưng Nguyên lại nhất định phải khui Nhật ra.

“Nó là ai? Nói!” – Nguyên nhìn Hạ chằm chằm.

“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi!” – Hạ dứt khoát đáp.

Nhật và Marco gườm gườm nhìn nhau.

Đúng lúc Triệu định bẻ cổ Hạ thì Marco rút con dao ghim tay Nhật ra, Nhật lập tức lao xuống chỗ Hạ.

Đám cà rồng bao quanh Nhật, Triệu kéo Hạ lùi lại. Nhật định vọt lên thì bị Nguyên và Mộc tóm cổ. Triệu bẻ tay Hạ, Hạ gào lên đau đớn.

“Thằng phản bội và con thú cưng của nó.” – vì Marco, Triệu đã nhân nhượng thêm một lần nhưng Nhật vẫn nhất quyết chống lại giống loài, thách thức quyền lực của cô.

“Tao sẽ nhai xương mày.” – Nguyên bóp chặt cổ Nhật, gằn giọng.

“Khoan!” – Marco rít lên, đi đến trước mặt Triệu - “Để Nhật cắn con bé, biến nó thành cà rồng.”

“Anh nói giỡn vui quá vậy!”

“Nếu Nhật thay đổi Hạ thì không còn con người hay nhân chứng ở đây nữa…” – Marco quay sang nói với đám cà rồng – “… không còn nhân chứng thì không còn tội, không tội thì không cần phải xử chết.” – Marco nói đầy tự tin, đây là cách duy nhất để cứu Nhật mà không vi phạm nguyên tắc của Triệu.

“Con nhỏ đó không xứng đáng!” – một ma cà rồng nào đó lên tiếng.

“Vậy thì ai? Ai xứng đáng hơn một con bé thà chết còn hơn bán đứng một con cà rồng?” – nếu không phải vì điều này, Marco nhất quyết không thả Nhật ra.

“Triệu! Hạ không giống như mẹ của em. Hạ là người của mình.”

Triệu liếc xéo Marco, ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Hạ là người của chúng ta!” – Marco hét lên với đám cà rồng.

Triệu nhìn hắn, nao núng, cô nghiến răng thả Hạ ra. Hạ ngã gục xuống sàn.

Triệu lườm Marco, vì em trai, hắn dám thách thức cô. Triệu nén giận, quay sang đám cà rồng: “Cả nhà, cắn hay là gϊếŧ nó?”

“Đổi một mạng người lấy một mạng ma!” – một ma cà rồng lên tiếng, tất cả liền hùa theo.

“Kìa Nhật, cứu con Hạ đi em.” – Triệu lên tiếng, Nguyên và Mộc lập tức thả Nhật ra.

Nhật nhìn Marco, Marco bảo Nhật cắn, đám cà rồng cũng đồng thanh hô lên “Cắn nó!”

Nhật lưỡng lự mãi không làm, Marco điên tiết gào lên: “Cắn!”

Răng nanh cắm vào cổ Hạ, mùi máu tươi xộc lên khiến cả đám cà rồng đê mê.

Hạ ngất đi, Nhật bế Hạ, gầm lên: “Đổi mạng người, lấy mạng ma!”

Marco kêu tên Nhật, cả đám cà rồng cũng hô theo. Nhật bế Hạ ra khỏi nhà thờ.

“Mày trưởng thành rồi Nhật, tao với mày là một rồi!” – Marco vui vẻ nhìn theo Nhật.

Trong lúc này, Triệu quệt vết máu của Hạ rớt trên sàn để kiểm tra. Marco quay lại thấy Triệu đang run lên, cô run lên vì tức giận, Nhật dám qua mặt cô. Triệu gầm rú khiến cả đám cà rồng đinh tai nhức óc.

Nguyên và Mộc lập tức bắt Marco lại.

“Đi! Bắt tụi nó lại! Tao sẽ lột sạch da tụi nó!” – quá đủ cơ hội cho cả Nhật và Marco rồi.

Marco đang bị xích, trên người đầy vết thương. Nguyên nung thanh sắt trong than hồng như hình phạt thời cổ đại trong phim Trung Quốc.

“Triệu yêu mày, nuôi dạy mày khôn lớn để bây giờ mày ăn cháo đá bát.”

Marco vùng vẫy nhưng dây xích được làm bằng bạc, hắn có cố cũng vô dụng.

“Thằng phản bội đó ở đâu?”

Marco cũng đâu có ngờ em trai mình lại dám phản bội, đương nhiên hắn cũng không biết Nhật đang ở đâu. Hắn đáp trả Nguyên bằng cách nhổ nước bọt.

Nguyên cười man rợ, Marco cũng cười điên dại nhìn Nguyên, khung này như trong trại tâm thần, hai tên thần kinh biếи ŧɦái đang giao tiếp với nhau.

Nguyên dí thanh sắt nung vào ngực Marco, hắn đau đớn kêu gào.

“Nói!”

“Nó ra ngoài bờ sông… tìm chỗ để… để rải tro cốt của mày.” – Marco nói xong cười ha hả như tên điên.

Nguyên điên tiết cầm xích bạc thắt cổ Marco, da thịt Marco bị siết chặt, cháy xèo xèo.

“Tao chưa có đã! Mạnh lên!” – mặc dù vậy hắn vẫn khıêυ khí©h Nguyên.

Nguyên chỉ hận không gϊếŧ được Marco ngay tức khắc thì làm gì có chuyện tha cho, hắn siết chặt dây xích đến khi Marco gục xuống. Trước khi gục, trong đầu Marco là những hình ảnh hắn và Nhật còn thân thiết vui vẻ bên nhau.

Trong lúc ý thức mơ màng, Marco nghe thấy Nguyên nói chuyện điện thoại bên ngoài phòng tra tấn: “… bắt được rồi hả?”, hắn lập tức mở mắt.

“Rừng chôn thú cưng. Biết! Giữ thằng phản bội đó ở đó, chính tay tao sẽ xé xác nó.”

Hắn phải cứu Nhật, phải cứu em trai mình. Marco vội vã dùng hết sức gồng mình phá xích, máu người hắn lén lút hút suốt thời gian qua cuối cùng cũng có tác dụng.

Nguyên quay trở lại, Marco vẫn giả gục dưới đất. Nhân lúc Nguyên định đâm mình, Marco cầm đầu nhọn xích bạc bị hắn bẻ gãy đâm thẳng vào tim Nguyên. Nguyên chết không kịp ngáp. Marco lấy điện thoại của mình trên người Nguyên gọi cho Mai – bạn Hạ, hẹn Mai đến nhà. Con bé mê trai này dù đã được Hạ nhắn tin cảnh báo nhưng vẫn ngu ngốc dẫn xác đến, trở thành con mồi để hồi phục sức mạnh cho Marco.

Trong rừng chôn thú cưng của ma cà rồng, Nhật – Hạ bị bắt đến trước mặt Triệu, bên cạnh đã đào sẵn một cái hố. Triệu gật đầu, Hạ bị đẩy xuống hố. Một đàn em của Triệu đang định dùng đinh bạc đâm Nhật thì một âm thanh đáng sợ vang lên, trong rừng nổi gió, lá bay tán loạn. Một bóng đen xuất hiện, vụt qua các ngọn cây.

“Cái chó gì nữa đây?” – Mộc nheo mắt.

“Marco!” – Triệu cảnh giác nhìn quanh – “Gϊếŧ nó!”

Đàn em của Triệu đang giữ Nhật còn chưa kịp ra tay thì đã bị Marco gϊếŧ hết. Marco từ trên cây hạ thân xuống phía sau Triệu.

“Thấy mày hư chưa Nhật. Lúc đó chịu cắn nó một cái thì giờ tao đâu có mang tội sát sinh.” – Marco.

Nhật kéo Hạ từ dưới hố lên. Nhật đã sống chui sống lủi suốt mấy trăm năm nên không muốn Hạ cũng phải khổ sở vật vã như mình, nếu được lựa chọn có ai lại muốn làm một con quỷ khát máu.

“Đi thẳng tới nhà tao, tao tính chuyện với hai đứa sau.”

Mộc rít lên, cầm rìu lao vào Marco nhưng Marco vừa mới được uống máu tươi, sức mạnh của Mộc sao sánh nổi, Mộc lập tức bị hất văng ra.

“Mày không đem nó đi là tao đổi ý đó!”

Nhật liền đưa Hạ rời đi. Mộc thấy vậy đuổi theo truy sát.

Triệu cởϊ áσ khoác vứt xuống đất, ra lệnh cho đàn em: “Xé xác nó!” rồi xông tới. Marco tránh đòn của Triệu, nhanh chóng xử hết đàn em còn lại của cô. Khi tên đàn em cuối cùng của Triệu tan biến, một con dao bạc xé gió lao tới ghim Marco lên cây.

Triệu hầm hầm bước tới, dùng ngón tay nâng cằm Marco: “Em mà khóc được…” – cô cho hắn một cái tát trời giáng - “… thì em đã khóc cho anh vài giọt rồi.” – thêm một cái tát lật mặt nữa.

Triệu rút con dao còn lại trên người định đâm Marco nhưng hắn nhanh tay nắm cổ tay cô ngăn lại. Không ngờ hắn bị thương mà vẫn còn nhiều sức như vậy, Triệu dồn lực, con dao cắm phập vào l*иg ngực Marco, hắn kêu lên đau đớn rồi gục xuống.

Triệu cho Marco cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội nhưng lần nào hắn cũng chọn Nhật chứ không phải cô. Giờ thì hết rồi, không còn cơ hội nào cho hắn, cũng không cơ hội nào cho cô nữa.

Sau lưng bỗng vang lên một thứ âm thanh khiến Triệu giật mình. Cô quay người lại, Marco không chết, vết thương trên người hắn còn đang lành lại ngay trước mắt cô.

“Không thể thế được.” – Triệu không dám tin, không dám tin vào điều mình đang thấy, càng không muốn tin Marco đã phản bội mình mà gϊếŧ người.

“Bất ngờ chưa?” – Marco ném một con dao xiên trên người mình cho Triệu.

Hắn rút con dao còn lại cắm trên người mình ra, lao vào chiến đấu với Triệu. Hắn không nỡ ra tay với cô nhưng cô lại đâm hắn không thương tiếc, Marco đành phải dồn sức mà chiến đấu. Trong lúc căng thẳng nhất, vẫn có một khoảnh khắc giằng co cuối cùng mà cả hai đều chậm lại, hắn muốn níu kéo những giây phút còn có thể ở bên cô. Sau đó, Marco dồn lực tấn công, cả hai làm nhau bị thương liên tiếp bằng mũi dao sắc nhọn, cuối cùng cầm dao lao vào nhau. Marco sờ vào bụng mình, bàn tay hắn đầy máu. Sau đòn quyết định, Triệu thu dao, khuôn mặt rất tự tin nhưng rồi cô hộc máu. Marco hoang mang nhìn xuống tay còn lại của mình, con dao không còn trên tay hắn nữa, nó đang cắm trên người Triệu. Triệu ngã xuống đất.

“Tại anh hết… lao ra đầu xe của người ta.” – Triệu thoi thóp, cơ thể cô bắt đầu tan biến dần.

Marco quỳ trước mặt Triệu, run rẩy nói: “Tại anh, tất cả là tại anh.”

Kết thúc thật rồi, nỗi đau của cô, trách nhiệm của cô và cả tình yêu của cô nữa. Những ngón tay dần tan biến của Triệu cố ôm lấy lưng Marco lần cuối. Hắn đỡ cô nằm trên chân mình, Triệu nhìn hắn, dần nhắm mắt. Marco cúi xuống, muốn đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng không kịp nữa rồi, trước khi kịp chạm môi thì cô đã hoàn toàn tan biến. Những ngón tay đang ôm trên gáy hắn bị gió cuốn đi, cả cơ thể cô giờ chỉ còn là những hạt bụi cuốn theo chiều gió. Marco bàng hoàng nhìn theo những hạt bụi, người yêu hắn, cho hắn tất cả mọi thứ đã ra đi mãi mãi rồi. Nếu ma cà rồng có thể khóc, nếu ma cà rồng có thể khóc…

Marco trở về nhà thì Nhật và Hạ đang định bỏ đi, họ đã phát hiện ra xác của Mai.

“Từ bao giờ? Anh như thế này từ bao giờ?” – Nhật chất vấn Marco.

“Ngày má mất, tao không còn đường về, không còn đích đến, chỉ biết chạy và chạy, nhưng cuối cùng không thể chạy được nữa.”

Marco nhớ lại đám thú đã đánh đập hành hạ mình để cướp đồ, rõ ràng hắn mạnh hơn, tại sao lại phải chịu đựng như thế. Và thế là hắn gϊếŧ người.

“Tao không hối hận, chỉ cảm thấy tự do. L*иg ngực tao nóng ran như lửa, nó khao khát, thèm muốn, và đó là lần đầu tiên trong đời tao cảm nhận được hạnh phúc.”

Marco quay sang Nhật, cười hỏi: “Nói thật đi Nhật, mày thấy như thế nào khi mày ở gần cổ của Hạ, ngửi thấy mùi máu của Mai?”

Marco tiến đến chỗ Hạ, vén tóc cô lên, để lộ chiếc cổ hấp dẫn: “Mày biết là nó ngon như thế nào mà.”

Hạ rít lên: “Nhật! Đừng có nghe nó!”

“Mày vừa thương vừa thèm nó.” – Marco vẫn cười nhe nhởn – “Nếu mày đi với Hạ thì mày kiềm chế được bao lâu? 1 năm, 2 năm hay là 5 năm?”

“Tha cho nó đi Nhật. Đi với anh.”

Nhật nắm tay Hạ rồi ôm Marco: “Xin lỗi anh, em không phải anh.”

Marco cười buồn: “Không sao, anh biết mày sẽ nói như vậy mà.”

Rồi máu bắn lên mặt Hạ. Marco dùng đinh bạc đâm xuyên người Nhật.

Hạ phát điên cầm con dao cô giấu được lao vào Marco nhưng bị Marco tóm cổ, bẻ ngược tay, dùng chính con dao đó cứa cổ.

Marco túm cổ Hạ kéo đến trước mặt Nhật: “Mày sai rồi, mày không khác gì tao hết. Ruột gan của mày đang bị bạc luộc chín, mày chỉ có một con đường để sống thôi.” – Marco quay sang nhìn Hạ - “Cắn đi, cắn đi rồi mày sẽ hiểu anh hai của mày.”

Nhìn Nhật vật vã đau đớn, Hạ buông bàn tay đang giữ cổ ra, nếu bắt buộc có một người phải chết thì Hạ tình nguyện người đó là mình.

Nhật bị mùi máu hấp dẫn, bị vết thương hành hạ thiêu đốt ruột gan, mắt Nhật đỏ rực sắp không kiềm chế nổi nữa. Lúc tưởng chừng như Nhật sẽ cắn cổ Hạ, Nhật quay sang cắn cổ Marco.

Marco đấm Nhật một cú khiến Nhật bay ra xa. Nhật rút đinh bạc ra, gằn từng tiếng: “Em đã nói em không phải anh.”

Mắt hai anh em đều đỏ rực phẫn nộ.

“Tao đã mất hết rồi, tao chỉ còn mày thôi.”

Marco lao đến muốn gϊếŧ Hạ nhưng Nhật lập tức ngăn lại, hai anh em đánh nhau không thương tiếc. Ban đầu Nhật chiếm ưu thế nhưng một ma cà rồng ăn chay làm sao đấu lại được với một ma cà rồng uống máu người, Hạ lao vào muốn giúp Nhật nhưng bị Marco hất văng như một tờ giấy.

“Anh em mình sống bao nhiêu đời người, rồi sẽ sống thêm bao nhiêu nữa…” - Marco dập em trai tơi tả, cứ thẳng mặt mà đấm từng cú - “… hàng ngàn con Hạ sinh ra, lớn lên, chết đi, bé nhỏ, rác rưởi, như một con kiến…” – Marco phát điên, đánh như muốn gϊếŧ người – “… vậy mà mày chọn nó!”

Hạ bò dậy từ dưới đất, thấy Nhật sắp không chịu nổi nữa, cô lấy hết sức kéo tấm rèm che cửa sổ ra. Ánh nắng tràn vào căn phòng, thiêu đốt Marco đang điên dại. Marco quằn quại, trong giây phút kề cận cái chết, hắn ôm lấy Nhật, lấy thân mình che chắn cho em trai khỏi ánh mặt trời. Hạ kéo một tấm rèm xuống trùm lên người Nhật, kéo Nhật vào bóng râm.

Marco gào thét đau đớn, hắn quay sang nhìn Nhật, đưa bàn tay về phía em trai.

Rất lâu trước kia, hắn từng giúp Nhật rửa bàn tay đầy máu, hắn nói “Một ngày nào đó mày sẽ trở lại với ánh sáng con người, lúc đó đừng có bỏ anh lại.”

Trước khi tan biến, từ đôi mắt Marco, một dòng nước chảy xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »