Thắng chạy về phía cầu thang, đập vào mắt hắn là cảnh tượng kinh hoàng: Triệu đang bị một ma cà rồng hút máu.
Hắn lập lấy con dao bạc trong túi quần, tuốt vỏ, lao về phía Triệu.
Ma cà rồng đang cắn Triệu mới bị biến đổi, không kiểm soát được cơn khát của bản thân nên chỉ biết hút máu, không để ý gì đến xung quanh. Khi nó ngẩng lên thì Thắng đã ngay gần, Thắng đâm thẳng vào trán nó. Một nhát, hai nhát, ba nhát,… Mắt Thắng vằn lên tia máu.
Từ nhỏ Thắng đã nghi ngờ kiếp trước mình là ma cà rồng, cộng với những vụ án mất tích, những cái xác khô thường xuyên được tìm thấy, nên Thắng luôn mang một con dao bạc bên mình phòng thân. Sau khi gặp lại Triệu, lấy lại kí ức thì hắn càng lo lắng hơn, hắn lo Triệu sẽ lại trở thành con mồi lần nữa. Kiếp trước Triệu đã từng bị cắn, hắn cũng từng uống máu Triệu nên hắn biết máu cô hấp dẫn nhường nào, sự ngon ngọt, hương vị đặc biệt, quyến rũ ấy vẫn chảy trong kí ức từng tế bào của hắn, nên hắn sợ kiếp này Triệu cũng sẽ thu hút những kẻ khát máu.
Thắng tặng cho Triệu rất nhiều trang sức, phụ kiện bạc, khen cô rất hợp đồ bạc một phần là vì cô rất đẹp nên đeo gì cũng hợp, còn lại hắn hi vọng cô sẽ luôn mang những thứ bằng bạc theo mình. Ma cà rồng săn mồi về đêm nên mỗi lần Triệu đi làm thêm về muộn hắn đều không yên tâm mà phải đến đón cô, đưa cô về tận nhà.
Nhưng càng lo sợ điều gì thì điều đó càng có khả năng xảy ra, Triệu vẫn bị cắn.
Thắng phẫn nộ đâm liên tiếp nhiều phát, ma cà rồng cắn Triệu tiêu tan.
“Triệu! Nhìn anh này! Đừng nhắm mắt! Em không được ngủ! Nói chuyện với anh đi em!” – Thắng ôm lấy Triệu, loay hoay dùng tay bịt vết thương trên cổ cô, cảm giác tuyệt vọng trong mỗi giấc mơ xâm chiếm tâm trí hắn.
Triệu mấp máy môi, không nói nên lời.
“Em đừng đi, đừng bỏ lại anh mà. Anh xin em!” – Thắng nắm chặt tay Triệu cầu xin, hắn sợ hãi đến hoảng loạn, hắn ghì chặt tay cô như thế chỉ cần buông lỏng một chút thôi cô sẽ tan biến như kiếp trước.
“Anh sai rồi, tất cả là tại anh. Kiếp trước, kiếp này đều là lỗi của anh. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng đi. Anh không thể mất em lần nữa được.” – Thắng nói trong nước mắt.
Triệu nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc chưa tỉnh lại trong bệnh viện, Thắng cũng khóc đau đớn như thế này. Cô chớp mắt, hai hàng nước mắt nóng bỏng tuôn trào.
Bỗng nhiên một con cà rồng nữa lại xuất hiện. Nhìn đôi mắt đỏ au kia, Thắng biết nó bị mùi máu của Triệu dẫn tới đây.
Thắng cầm lấy con dao bạc trên mặt đất, hắn sẽ gϊếŧ bất kì kẻ nào dám động vào Triệu. Tuy giờ hắn là người nhưng những tia máu vằn lên trong mắt hắn dữ dội không khác gì ma cà rồng.
Triệu muốn bảo Thắng chạy đi nhưng cổ họng bị thương khiến cô không nói thành lời, cô mấp máy môi, dùng ánh mắt cầu xin Thắng đừng ở lại đây nữa.
Thắng biết Triệu muốn nói gì nhưng hắn thà chết cũng không bỏ lại cô. Trong khoảnh khắc con cà rồng tiến tới, Thắng bỗng buông con dao trong tay, nếu số mệnh bắt Triệu phải chết, vậy thì hắn sẽ chết cùng cô.
Thắng đưa tay áp lên má Triệu, nhìn cô bằng cái nhìn dịu dàng nhất. Triệu nấc lên nghẹn ngào, nếu còn chút sức lực cô nhất định sẽ đẩy Thắng đi hoặc ít nhất cũng đứng chắn trước mặt hắn.
Đinh bạc xuyên qua tim con cà rồng đang lao về phía Thắng và Triệu, con cà rồng tan biến, người đâm nó ngỡ ngàng gọi hai tiếng: “Anh hai!”
Tiếng gọi kéo sự tập trung của Thắng rời khỏi Triệu, kẻ vừa đâm con cà rồng kia chính là Nhật – em trai hắn.
Hạ bỗng từ đâu nhảy tới bên cạnh Nhật, cũng ngỡ ngàng không kém gì hai anh em: “Marco? Triệu?”
Hạ gọi tên Triệu làm Thắng giật mình, hắn nhìn Triệu rồi quay sang Nhật khẩn khoản: “Giúp anh biến Triệu thành ma cà rồng! Nhanh lên!”
Cả Nhật và Hạ đều cau mày không hiểu.
“Giờ anh và Triệu là người, bọn anh tái sinh rồi. Biến Triệu thành ma đi, không cô ấy chết mất!” – Thắng cuống cuồng đến hóa giận, gào lên.
“Nhưng mà…” – Nhật quá bất ngờ, không biết phải làm sao.
“Kiếp trước vì cứu mày mà anh tự tay gϊếŧ cô ấy, anh không thể mất Triệu thêm lần nữa được!” – Thắng gào lên đau đớn.
Nhật sững người.
Hạ lên tiếng: “Anh đã nghĩ kĩ chưa? Kiếp trước Triệu bị cắn nên mới thành ma cà rồng, chị ấy không có sự lựa chọn. Giờ anh muốn biến Triệu thành ma cà rồng lần nữa ư?”
“Chỉ còn cách này thôi. Nếu không cô ấy sẽ chết.” – Thắng nhìn Hạ đầy căm hận, nếu không phải vì Hạ thì hắn và Nhật đã không rơi vào cảnh anh em tương tàn, hắn cũng không cần phải gϊếŧ Triệu.
“Nhật! Giúp anh!” – Thắng tuyệt vọng cầu xin.
“Anh xin mày đấy Nhật!” – Thắng phát điên, đôi mắt hắn vằn đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác.
Đúng lúc này Triệu ngừng thở, bàn tay cô tuột khỏi tay Thắng, đôi mi cô khép lại, nước mắt trào ra nơi khóe mi.
“Không! Triệu!” – Thắng rít lên.
Trước khi tay Triệu rơi xuống đất, Nhật dùng tốc độ của ma cà rồng tiến đến đỡ lấy tay cô, cắn vào mạch máu ở cổ tay Triệu.
Thế giới của Triệu tối dần, rất nhanh thôi cô sẽ được giải thoát khỏi nỗi thống khổ này. Máu chảy không ngừng khiến cả người cô không còn sức lực, l*иg ngực thiếu không khí đau đớn muốn vỡ tung. Nhưng thể xác bị giày vò cũng không đau bằng tinh thần bị hành hạ. Đến tận lúc cô sắp chết, người mà Thắng nhớ đến vẫn không phải là cô.
Có lẽ đây là số mệnh của Triệu, dù quá khứ hay hiện tại cũng không thể có được tình cảm của người mình yêu. Kiếp trước cô đã nắm trong tay tất cả quyền lực nhưng vẫn tham lam muốn có thêm cả tình yêu nên mới bị trừng phạt sao? Nhưng cô đã trả giá cả mạng sống của mình rồi cơ mà, tại sao kiếp này cô vẫn phải đau khổ đến vậy? Cô đã nghĩ mình chết rồi cũng tốt, ít nhất Thắng sẽ nhớ về cô là chính cô chứ không phải Triệu nữ vương. Nhưng Thắng lại dội cho cô một gáo nước lạnh, hắn lại muốn chết cùng cô, mà không là chết cùng Triệu nữ vương mới đúng.
Triệu bỗng nhiên rất thấu hiểu cảm giác của Triệu nữ vương trước khi tan biến, cô ấy đã cho Marco tất cả nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn em trai, còn cô đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của cô ấy. Đến tận những giây phút cuối cùng cô vẫn ghen tị với mình của quá khứ, cái nắm tay ghì chặt sợ đánh mất người mình yêu ấy không phải dành cho cô, những giọt nước mắt mà kiếp này hắn mới có thể khóc cũng phải không dành cho cô, đến cả khi hắn cầu xin em trai mình vẫn là vì người con gái trong quá khứ, vậy rốt cuộc cô là gì đây, sự tồn tại của cô có ý nghĩa gì đây?
Không biết nếu là Triệu nữ vương cô ấy có thấy vui không, dù sao thì cũng vẫn là mình, chỉ là ở một kiếp sống khác. Nhưng cô không phải là cô ấy, cô biết rõ những thứ đó không thuộc về mình. Nếu cô có kí ức của kiếp trước như Thắng thì tốt biết bao, như vậy thì cô có thể bỏ qua sự khác biệt giữa mình và cô ấy, có thể chấp nhận Thắng làm mọi thứ là vì “mình”.
Triệu không thở nổi nữa, dù cho người Thắng yêu không phải cô, cô vẫn muốn nói với hắn cô yêu hắn. Triệu mấp máy môi nhưng âm thanh không phát ra nổi. Không hiểu sao lúc này Triệu lại rất chắc chắn rằng kiếp trước cô cũng chưa từng nói yêu hắn, nên cô lại càng phải nói, tình yêu của cô, tình yêu đau đớn của Triệu nữ vương, nhưng không kịp nữa rồi.
Tâm trí Triệu rơi vào mơ hồ, cô không còn cảm nhận được gì nữa, không còn bất kì âm thanh nào, không còn hơi ấm của người đang ôm lấy cô, không còn đau đớn thể xác, trái tim cũng bất chợt thật yên bình.
Yên lặng. Một màu đen kịt yên lặng.
Nhưng đột nhiên có một tia sáng xé toạc không gian đen kịt kia lao tới. Tia sáng mang theo kí ức của Triệu từ kiếp trước: một cô gái loài người nhỏ bé yếu đuối không được yêu thương, cô bị cắn, bị biến đổi, bị mẹ bỏ rơi, gọi người đến gϊếŧ, trái tim cô hóa đá kể từ ngày hôm đó. Cô chạy trốn rồi được Lan cưu mang, dạy cho cách điều chế thuốc, cô cảm thấy một người ngoài còn có thể tốt với mình hơn người đã sinh ra cô, đó là khoảng thời gian yên bình nhất của cô sau khi bị biến đổi. Nhưng rồi người cưu mang cô bị loài người tiêu diệt, cô lại phải trốn chạy khắp nơi, phải gϊếŧ người để tồn tại. Sau đó cô gặp vua của ma cà rồng, sống những ngày hạnh phúc giả tạo để rồi khi phát hiện ra mình bị phản bội cô lại đau đớn gấp trăm lần. Cô quyết định đóng cửa trái tim mình, không tin tưởng vào bất kì ai khác nữa. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, cô lại gặp Marco. Nhìn thấy hắn yếu đuối, trốn chạy khiến Triệu nhớ lại cô của ngày xưa. Nhưng rất nhanh hắn đã thay đổi, trở nên tham vọng giống cô, khiến cô cảm thấy như tìm được bản thể khác của mình. Có lẽ là vì cô đơn quá lâu, có lẽ là vì thương cảm, đồng cảm, có lẽ là vì ngoài Marco không ai hợp với Triệu đến thế nên cô mới lần nữa mở cửa trái tim mình. Triệu thiếu thốn tình cảm gia đình nên cô luôn thầm ngưỡng mộ tình cảm của gia đình Marco, thấy hắn yêu thương mẹ và em trai đến vậy, cô lại càng yêu hắn, cô đã từng nghĩ hắn cũng sẽ đối xử với mình như họ nên cô cho Marco tất cả mọi thứ mình có nhưng đáng tiếc hắn lại chẳng xem cô là gia đình. Khi Nhật phản bội, cô đã nhân nhượng Marco nhiều lần, cũng là cho bản thân mình cơ hội, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn em trai thay vì cô. Rồi cái ngày định mệnh ấy, cô tự tay cầm đinh bạc ghim người mình yêu lên cây để rồi phát hiện ra hắn vẫn luôn lén lút gϊếŧ người sau lưng cô, người mà cô yêu nhất hóa ra vẫn luôn phản bội cô như vậy. Không phải lần đầu bị người thân nhất phản bội nhưng nỗi đau đớn khi bị phản bội thì vẫn vẹn nguyên như lần đầu. Sau khi Marco hồi máu, hắn có thể đâm lén cô từ phía sau nhưng hắn không làm vậy, có lẽ là hắn tôn trọng cô với tư cách cùng là những con sói, nhưng cô hi vọng là hắn không nỡ xuống tay với cô hơn, nếu hắn thực sự níu kéo những giây phút cuối cùng bên nhau thì cô sẽ bớt đau lòng hơn một chút. Khoảng khắc quyết định sinh tử, Triệu thu tay, nếu cô không làm vậy cả hai sẽ cùng chết, nhưng cô không nỡ, mới chỉ vài phút trước thôi chính tay cô đã kết liễu hắn, giờ cô không thể tự tay gϊếŧ chết người mình yêu thêm lần nữa. Cô có trong tay quyền lực tối cao nhưng sự cô đơn suốt mấy trăm ấy, nỗi đau vì bị bỏ rơi, bị phản bội suốt cuộc đời dài đằng đẵng ấy giờ cô không muốn chịu đựng thêm nữa, Triệu quyết định chấm dứt tất cả. Trước cái chết, cô đã từ bỏ mọi thứ, kể cả tình yêu của mình, Triệu cảm thấy thật nhẹ nhõm. Dù trước khi cô tan biến, Marco đã nhận mọi lỗi lầm về mình nhưng với cô đã không còn quan trọng nữa rồi, cuối cùng cô cũng được giải thoát.
Đã một lúc rồi mà Triệu vẫn không có dấu hiệu biến đổi, Nhật áy náy nhìn Thắng: “Anh hai, có lẽ là quá muộn rồi, chị Triệu… Em xin lỗi.”
Thắng nãy giờ vẫn ngồi bất động nhìn Triệu, câu nói của Nhật đập tan hi vọng của hắn. Thắng nhìn em trai, không nói gì rồi với lấy con dao bạc dưới đất.
Hạ giật mình vội kéo Nhật về phía sau.
“Hai đứa bay phải sống thật tốt đấy, sống thay anh và Triệu.”
Thắng cầm dao đâm vào ngực mình nhưng Nhật nhanh tay cản lại.
“Bỏ ra, đây là dao bạc.” – Thắng nhắc nhở Nhật.
“Em không sợ, em sẽ không để anh hai chết đâu.” – Nhật nói rồi giành con dao trong tay Thắng.
Sức người không đấu được với ma cà rồng, hơn nữa Thắng không muốn Triệu đang nằm trong lòng mình bị thương nên cuối cùng con dao bị Nhật ném ra xa. Hạ nhanh tay nhặt lấy con dao.
“Sao mày không để cho anh chết đi? Kẻ như anh không đáng được sống.” – Thắng vỡ òa.
Lần đầu tiên Nhật mới thấy anh trai mình đau khổ như vậy, ngay cả lần trước khi Thắng đánh Nhật thừa sống thiếu chết, hắn cũng không tuyệt vọng đến nhường này.
“Vì anh là anh trai em.”
Thắng cười như điên như dại: “Tình anh em mình trả nhau thế đủ rồi, giờ anh phải trả những gì anh nợ Triệu.”
Thắng cúi xuống âu yếm vuốt ve mái tóc của Triệu.
“Anh hai!”
Nhật định tiến lên nhưng bị Hạ cản lại.
“Em nhất quyết không tha thứ cho anh đúng không? Nên mới bỏ anh mà ra đi như thế.”
“Tất cả là tại anh hết, tại anh mà kiếp trước kiếp này em đều phải khổ. Anh đúng là thằng khốn nạn. Tại sao em lại thích thằng khốn nạn như anh cơ chứ?”
Bỗng nhiên Thắng như biến thành Marco, vẻ tàn nhẫn điên dại khiến người khác khϊếp sợ: “Mà không, nếu em thích người khác, anh sẽ xé xác thằng đó ra, anh sẽ gϊếŧ hết những kẻ em thích cho đến khi chỉ còn lại anh.”
Nhật và Hạ nhìn nhau, Thắng điên thật rồi.
Rồi Thắng lại đột nhiên dịu dàng vuốt ve gò má Triệu: “Anh còn chưa kịp nói với em, Marco yêu Triệu nữ vương, còn Thắng yêu Triệu, dù là quá khứ hay hiện tại, dù là phần nào của con người anh thì anh vẫn yêu em.”
Thắng đặt một nụ hôn lên trán Triệu, nước mắt của hắn rơi xuống khuôn mặt cô.
Khi Thắng lần nữa nhìn Triệu, cô bỗng hít vào một hơi thật sâu, căng tràn l*иg ngực, mở mắt.
Thắng, Nhật, Hạ đều bất ngờ.
Triệu nhìn Thắng, cái nhìn của Triệu nữ vương nhìn Marco: “Anh nói anh yêu em đúng không?”
Triệu ôm cổ Thắng, mắt cô chuyển màu đỏ: “Em cũng yêu anh.”
Nói xong Triệu cắn cổ người yêu.
Nhật chạy đến nhưng bị Thắng cản lại: “Đừng qua đây!”
Thắng dần mất đi sức lực phải chống tay xuống đất, Nhật và Hạ nhìn cảnh tượng này xám mặt nhưng Thắng vẫn ra hiệu không cho hai người đến gần.
Triệu không chỉ uống máu mà còn dùng móng vuốt sắc nhọn của mình xiên vào sau gáy Thắng, phản bội cô kiếp trước, khiến cô kiếp này đến chết vẫn đau lòng, không trả thù một chút thì sao cô hả dạ được. Khi uống vừa đủ máu, Triệu buông cổ Thắng ra, dùng một ngón tay nâng cằm hắn như cô vẫn thường làm: “Em muốn Marco, con sói em nuôi dưỡng, không phải Thắng.”
Thắng gục xuống đất. Nhật, Hạ giờ mới thấy sau gáy hắn bị thương, hai người hốt hoảng nhìn Triệu.
“Sao chị có thể làm thế? Anh hai đã muốn chết cùng chị. Sao chị nỡ?” – Nhật phẫn nộ, hai mắt đỏ rực, răng nanh lộ ra.
“Chỉ là trả giá cho những gì mình đã làm thôi. Em cũng nghe rồi đấy, kiếp trước anh trai em tự tay gϊếŧ chị vì em mà.” – Triệu mỉa mai, nhìn Nhật bằng nửa con mắt.
Thắng đau đớn vì tìm được rồi lại đánh mất Triệu như thế nào thì Nhật cũng đau đớn không kém khi mới chỉ vừa gặp lại anh trai mà Thắng đã mất mạng vào tay Triệu.
Hạ cố hết sức ghìm Nhật lại nhưng Nhật như con ngựa đứt cương chỉ trực lao vào xé xác Triệu.
Bỗng nhiên Thắng dưới đất cử động. Hắn lắc đầu sang hai bên rồi chống tay xuống đất ngồi dậy. Hắn nhìn Triệu, mắt chuyển sang màu đỏ, cúi đầu hôn tay cô: “Chào mừng nữ vương trở về.”
Triệu nở nụ cười quyến rũ, đứng dậy.
Nhìn thấy Triệu nữ vương cùng Marco quay trở lại, Nhật và Hạ sợ hãi lùi về sau. Nhật giơ tay chắn trước mặt Hạ.
“Hai đứa đừng lo, chị sẽ không gϊếŧ hai đứa đâu.” – Triệu nhếch mép cười.
“Nhưng hai đứa sẽ phải trả giá vì đã làm giống loài gặp nguy hiểm!” – ánh mắt Triệu đỏ rực như thiêu đốt hai người đối diện.
Rất nhanh sau đó tin tức nữ vương trở lại lan truyền khắp nơi. Các ma cà rồng theo Triệu từ trước bắt đầu tụ tập lại, làm theo Đạo luật mới. Các ma ca rồng mới bị biến đổi được đưa vào những “bệnh viện” của ma cà rồng để dùng thuốc sợ máu và phổ biến kiến thức sinh tồn. Việc kinh doanh cũng nhanh chóng được khôi phục.
Nhật và Hạ trở thành trợ thủ đắc lực của Triệu thay thế cho vị trí của Nguyên và Mộc trước kia. Marco vẫn vậy, vẫn là người tình của nữ vương nhưng giờ hắn bớt ngang tàng hơn trước. Nhật - Hạ làm việc mềm lòng hơn nhiều so với hai trợ thủ cũ nên gây cho Triệu không ít rắc rối, nhưng dần dần bọn họ cũng hòa hợp với nhau. Đặc biệt, không ai được phép nhắc lại chuyện Nhật từng vì Hạ mà phản bội giống loài, Marco vì em trai mà bị Triệu xử lý. Còn cuộc sống riêng tư của Triệu và Marco tuy cũng có những thay đổi nhưng bản chất của hai con sói thì vẫn như vậy, hoang dã, bạo lực, đầy đam mê.
“Đôi lúc em muốn làm Triệu nữ sinh ghê, chẳng phải lo nghĩ gì cả, mọi chuyện đã có anh lo.” - Triệu ngồi vắt chéo chân trên sofa vừa nhâm nhi ly rượu vang vừa đọc báo cáo tài chính.
Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa đen vô cùng quyến rũ, mái tóc dài cặp gọn lên cao.
“Thắng luôn ở đây sẵn sàng phục vụ em.” – Marco đang ở phía sau sofa mát xa cổ vai gáy cho Triệu, nghe cô nói hắn liền cúi người, vòng tay ra phía trước ôm Triệu, thì thầm bên tai cô.
“Nếu là Thắng thì sẽ không cơ hội thế này đâu.” – Triệu quay người lại phía sau, híp mắt, dùng ngón tay nâng cằm Marco.
“Vì bây giờ vẫn chưa phải là lúc Thắng lên sàn.” – Thắng nói rồi hôn Triệu.
Bản báo cáo trên tay Triệu bị vứt sang một bên, cô quỳ trên ghế, vòng tay ôm cổ Marco, các ngón tay lùa vào mái tóc bông xốp của hắn.
Triệu lườm yêu Marco: “Còn chưa làm việc đã đòi được thưởng rồi.”
“Thắng không cần được thưởng, nhưng Marco thì luôn cần.”
Marco chống tay vào thành sofa, nhẹ tênh nhảy ra đằng trước. Hắn kéo Triệu ngồi lên người mình rồi lại hôn cô, tay chân bắt đầu làm loạn.
Triệu bắt lấy bàn tay hư hỏng của Marco đang đặt trên đùi mình, nhìn hắn ba phần cảnh cáo bảy phần khıêυ khí©h, lắc đầu.
Marco gấp rút: “Thưởng cho Marco trước đi rồi lát nữa em muốn Thắng làm gì cũng được.”
Nếu chiếc ghế sofa biết nói, nó sẽ mắng hai người này bảy ngày bảy đêm không hết, đại loại kiểu: “Cái nhà này việc gì cũng đến tay tao, làm việc cũng tao, làʍ t̠ìиɦ cũng tao! Chúng bay có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tao không, cho tao nghỉ một ngày thôi không được à? Tao quá chán nản, mệt mỏi hai đứa bay rồi nha!...”